“Như vậy làm sao được?” Diêu Giai chỉ vào đống tiền trong ngực tên tóc vàng , rồi chỉ tên con nhà giàu và nói: “Anh bị điên rồi à? Tất cả đều bị điên hết rồi sao? Anh... tại sao anh lại đưa tiền cho bọn họ? Chuyện này đâu phải do tôi gây ra? Lạc đà! A, đúng rồi, đồ đạc của các anh đều do nó làm hư cả, các anh phải đi tìm nó mà đòi bồi thường mới đúng chứ? Tại sao lại đến đây gây chuyện với tôi?”
“...” Tên tóc vàng nghẹn lời, gã cảm thấy câu nói này rất quen tai.
“Lạc đà?!” Đôi mắt của tên con nhà giàu sáng lên, anh ta khoát tay ra vẻ tự tin rồi nói với Diêu Giai: “Không thành vấn đề, đừng nói là lạc đà, cho dù cả một sở thú anh cũng sẽ mua cho em!”
Ai yô, con mẹ nó, con mẹ nó nó nó...
Tôi ngất, ôi, tôi xỉu đây...
Con mẹ nó rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì đây?!
Triệu Ngọc biết rõ, nếu mình còn không ra mặt, cục diện trước mắt không biết sẽ loạn đến như thế nào nữa! Hắn vội vàng chen qua đám người, xông về phía trước.
Thế nhưng vừa bước hai bước, hắn dừng chân lại. Hắn đang suy nghĩ, tình cảnh be bét này... rốt cuộc nên thu dọn thế nào đây? Mục đích của hắn khi đến đây chỉ có một, đó chính là tán gái mà!
Thế nhưng... đối mặt với tên con nhà super giàu không biết chui từ đâu ra, phải dùng cách gì để cua được gái đây? Còn tên tóc vàng và đống tiền kia nữa, phải giải quyết thế nào?
Ôi, loạn hết lên rồi...
“Không được! Tuyệt đối không được!” Diêu Giai kiên quyết nói với tên tóc vàng: “Tôi cảnh cáo các anh đấy, các anh mau trả lại số tiền này cho người ta đi, vốn dĩ chuyện của các anh không liên quan gì tới tôi cả! Nếu các anh muốn đòi bồi thường thì đi mà tìm cảnh sát giải quyết!”
“À! Không sao đâu!” Hách Gia Tuấn an ủi: “Một chút tiền cỏn con này thì có đáng gì? Đừng nói là đồ đạc, cho dù phải bồi thường cho toàn bộ người trong hẻm, thì có hề gì?”
“Này! Anh im miệng giùm tôi đi được không?” Diêu Giai tức giận rống lên: “Mau lên, lấy tiền của anh về đi! Tuyệt đối không được cho bọn họ!”
Vừa nghe lấy tiền về, tên tóc vàng theo bản năng ôm chặt tiền lại, không tình nguyện một phần trăm nào cả. Thế nhưng đại ca không lên tiếng, gã ta tiến cũng không được, lùi cũng không xong, vẻ mặt lúc này của gã trông ngu không thể tả!
Kết quả, khi tên tóc vàng ngẩng đầu, cuối cùng gã cũng nhìn thấy Triệu Ngọc đang đứng trong đám đông. Gã ta vội vàng lắc đầu rồi còn nháy mắt ra hiệu với Triệu Ngọc, ý kêu đại ca cho chút ý kiến cho tụi em được không? Đống tiền này...
Triệu Ngọc biết mình không thể tiếp tục đứng xem trò hay nữa rồi, vội vàng chớp chớp mắt với tên tóc vàng, sau đó còn bĩu môi.
“Cái gì đây? Ý của đại ca là gì?” Tên tóc vàng từ đầu đến cuối vẫn chưa hiểu Triệu Ngọc muốn nói gì, trong lúc sốt ruột, quên mất mọi người đang nhìn mình mà mở miệng ra hỏi.
Tên tóc vàng vừa hỏi xong, mọi người xung quanh liền quay lại nhìn sang Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc lè lưỡi, trong lòng mắng, chẳng lẽ đây chính là “đồng đội lợn” mà mọi người thường nói đến sao?
“Ủa?” Diêu Giai liếc nhìn Triệu Ngọc, hai mắt sáng lên, lập tức đưa tay chỉ vào hắn: “Ủa? Không phải đây là... anh cảnh sát gì gì sao? Ôi? Thật... thật trùng hợp!”
Lần này, Triệu Ngọc đã bị bại lộ hoàn toàn, tất cả mọi người đều ăn ý dạt sang một bên, khiến Triệu Ngọc xuất hiện giữa ánh đèn sáng chói.
“Bà nội nó...”
Triệu Ngọc cắn răng, sắc mặt khó coi, lúc xanh lúc trắng, tựa như củ cải mới nhổ khỏi đất vậy.
“Này!” Diêu Giai giống bắt được cứu tinh, vội vàng chỉ vào Triệu Ngọc rồi quay sang nói với đám người của tên tóc vàng: “Anh này chính là cảnh sát cưỡi lạc đà hôm đó! Có chuyện gì, các anh cứ tìm anh ta giải quyết đi!”
“Hả!?”
Lúc này tên tóc vàng mới ý thức được mọi chuyện sắp vỡ lở ra rồi. Nhớ đến tình cảnh lúc bị Triệu Ngọc đánh, thân thể gã tự nhiên bắt đầu run rẩy. Nếu làm hỏng kế hoạch của đại ca, chỉ sợ sẽ phải ăn không ít cái tát rồi!
Tên con nhà giàu quay đầu nhìn Triệu Ngọc, trong lòng vô cùng buồn bực. Gã nghĩ thầm, chẳng lẽ hôm nay mình chọn sai thời điểm tỏ tình? Tự nhiên ở đâu ra xuất hiện nhiều người như vậy?
“Ừ... thì...” Triệu Ngọc nhìn Diêu Giai, rồi nhìn gã con nhà giàu, sau đó lại nhìn tên tóc vàng, ậm ừ nửa ngày mới bật ra được một câu nhưng lại không liên quan: “Chào mọi người! Tôi tới... tới... khám bệnh!!”
Xoạch...
Tên tóc vàng tay run run làm cho mấy xấp tiền rớt xuống đất.
Đám đàn em đứng cạnh vội vàng quỳ xuống đất nhặt tiền lên.
Diêu Giai trừng to con mắt, hiển nhiên cô ta cũng bị một câu nói của Triệu Ngọc làm nghẹn lời.
“Ừm... Cái này...” Triệu Ngọc gãi đầu một cái, trong ngực hắn còn ôm một bó hoa tươi nữa! Bó hoa tươi này so với chín trăm chín mươi chín đóa của tên con nhà giàu, tất nhiên là không đáng để nhắc tới. “Chào cô, Diêu Giai! Thật ra... Thật ra...”
Triệu Ngọc nói rất ấp úng, nhưng đồng thời đầu óc lại hoạt động hết công suất. Cuối cùng, khi ánh mắt rơi vào trên người Hách Gia Tuấn, hắn mới nghĩ ra một âm mưu không được hoàn hảo cho lắm. Nói nó không được hoàn hảo, là bởi vì cái âm mưu này thật là... có hơi đểu!
Nhưng, chuyện cho tới nước này, Triệu Ngọc không thể quan tâm được nhiều nữa rồi, đểu thì cũng kệ, còn tốt hơn mọi chuyện bị vỡ lở trước nhiều người như vậy! Nghĩ đến đây, hắn vọt tới trước mặt tên tóc vàng, cầm bó hoa tươi đánh vào đầu tên tóc vàng một cái.
Vào lúc cánh hoa rơi rớt xuống đất, tiếng quát của Triệu Ngọc cũng vang lên: “Hừ, đám lưu manh côn đồ vô lại này, còn muốn qua mắt của tôi sao? Các anh cho rằng tôi không nhìn ra sao? Các anh vốn dĩ là cùng một bọn với nhau! Còn tới dây diễn kịch lừa dối mọi người nữa!?”
“Cái... cái gì?” Tên tóc vàng sửng sốt, trong đôi mắt sưng phồng đó lộ ra vẻ vô tội: “Anh có ý gì?”
“Còn có ý gì nữa? Muốn ăn đòn à!” Triệu Ngọc lại cầm bó hoa đánh gã ta mấy cái nữa. Trong lúc đánh, hắn cố ý ghé vào lỗ tai tên tóc vàng rồi thì thầm bốn chữ: “Cầm tiền chạy mau!”
“Hừ! Đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra mánh khóe của mấy người!” Triệu Ngọc quay người dùng tay chỉ vào tên con nhà giàu: “Chắc chắn là các anh thông đồng với nhau trước đó, rồi cùng nhau đến chỗ này diễn một màn kịch để lừa gạt cô Diêu Giai đây! Còn cái tên con nhà giàu này, vẫn còn tiếp tục giả vờ sao?”
“Hả!? Cái gì?!” Diêu Giai kinh hãi.
“Này, anh là ai chứ? Anh nói bậy cái gì vậy?” Hách Gia Tuấn hốt hoảng.
“Tôi là ai à?” Nói xong, Triệu Ngọc móc ra thẻ cảnh sát, hét lớn một tiếng, “Tôi là... cảnh sát!”
Lúc hắn ta lớn tiếng hét lên, tên tóc vàng nhanh chóng ra hiệu cho đàn em rút lui, rồi cả đám ôm lấy tiền nhanh chân chạy đi!
“Đừng chạy, đứng lại đó...”
Triệu Ngọc giả bộ đuổi theo, đợi đến khi đám lưu manh chạy mất tăm rồi, lúc này mới yên lòng đi trở về.
“Tiền! Bọn họ cầm tiền chạy mất rồi!” Diêu Giai gấp đến độ giậm chân, nhanh chóng nói với Hách Gia Tuấn: “Này, đó là tiền của anh đấy! Anh còn đứng ngây ra làm gì?”
“Hả? Cái gì?” Hách Gia Tuấn từ nãy đến giờ đều trong trạng thái ngây người, lúc này anh ta nhíu lông mày hỏi: “Không phải bọn họ yêu cầu em bồi thường sao?”
“Phụt ha ha...” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cười to: “Diễn đi! Tiếp tục diễn nữa đi! Anh tưởng chúng tôi đều là kẻ ngu sao? Những tên côn đồ kia đều là người anh thuê đến để diễn kịch thôi, anh muốn lừa ai đây?” Triệu Ngọc quay lại nói với Diêu Giai: “Diêu Giai, cô đừng có bị mắc lừa, chắc chắn một lát đám côn đồ kia sẽ đem tiền trả lại anh ta thôi, anh ta tất nhiên không cần đuổi theo rồi?”
“Ồ...” Diêu Giai bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn Hách Gia Tuấn liền thay đổi.
“Hả? Không phải vậy.” Mặc dù Hách Gia Tuấn bây giờ đã thoáng hiểu tình huống xảy ra nãy giờ, nhưng anh ta vẫn nghĩ không thông, sao chớp mắt một cái, mình đã thành kẻ lừa đảo rồi?