Cuồng Thám

Chương 753: Chương 753





SUY LUẬN KINH ĐỘNG

“Dù cho là như vậy thì chuyện này cũng quá gượng gạo!” Trước bàn ăn, Ngô Tú Mẫn giang hai tay, chỉ trích: “Giống vụ án ác ma vậy, nếu như điện ảnh có liên quan đến nhân vật trong câu chuyện thật, không phải cũng... quá gượng ép hay sao!?”

“Tôi biết... thật sự là hơi gượng ép!” Triệu Ngọc thừa nhận: “Nhưng mà với tư cách của một cảnh sát đang tra án mà nói thì chúng ta không thể xem nhẹ bất kỳ manh mối nào! Nếu đã nghĩ tới nguy cơ này thì đương nhiên phải điều tra thật kỹ càng...”

Khác với Ngô Tú Mẫn, thái độ của Triệu Ngọc đối với mối quan hệ giữa vụ án và nội dung phim điện ảnh rõ ràng càng tích cực hơn không ít.

Bởi vì Triệu Ngọc luôn cảm thấy phó bản Kỳ Ngộ ngày hôm qua quá kỳ quái. Trước kia, dù cho kỳ ngộ lớn hoặc nhỏ, chỉ cần hắn đúng hạn đến địa điểm phát sinh thì luôn có thể gặp được chuyện xảy ra.

Nhưng mà tối hôm qua, khi hắn dựa theo chỉ thị đi tới dưới hải đăng, ngoài một ít điểm số không hiểu tại sao lại nhận được ra thì chỉ thấy gió êm sóng lặng, không hề xảy ra chuyện gì.

Vì vậy, Triệu Ngọc càng cho rằng, hẳn là hệ thống cố ý nhắc nhở hắn điều gì, mà lời nhắc nhở này hiển nhiên có liên quan đến hải đăng. Bởi vì khi hắn vừa nhìn thấy hải đăng thì điểm lại đột ngột tăng lên.

Ban đầu, hắn còn tưởng rằng bên trong hải đăng có cất giấu thứ gì, nhưng khi đội trưởng Đậu nói với hắn rằng cảnh sát đã lục soát toàn bộ trong ngoài hải đăng, không hề để sót dù chỉ một ngóc ngách nào.

Lúc này Triệu Ngọc mới thay đổi suy nghĩ, chuyển tới nội dung bộ phim điện ảnh mà đoàn làm phim đang quay. Nếu bộ phim này cũng mang tên là “Hải đăng” thì điều mà phó bản Kỳ Ngộ ám chỉ có liên quan gì đến tình tiết của kịch bản được biên soạn dựa theo câu chuyện có thật này?

Nhưng mà, vừa nhắc tới tình tiết câu chuyện, Triệu Ngọc cũng giống như Ngô Tú Mẫn vậy, có hai sự lo lắng.

Thứ nhất, bên trong câu chuyện của “Hải đăng”, chỉ có ba nhân vật: Vợ chồng người canh tháp và người thủy thủ được cứu. Kết cục sau cùng chính là người canh tháp bị giết mà người thủy thủ bị phán tử hình. Cho nên, nếu như nhân vật bên trong câu chuyện còn sống, vậy cũng chỉ còn lại vợ của người canh tháp mà thôi.

Nhưng mà cho đến ngày hôm nay, đừng nói vợ người canh tháp có còn sống nữa hay không, dù cho bà ta còn sống thì đương nhiên đã là một bà già tuổi cao sức yếu rồi, làm sao có thể bày ra một vụ mưu sát quy mô lớn như thế này chứ?

Trừ phi...

Triệu Ngọc suy nghĩ, trừ phi bà già này có đứa con! Vụ án là do đứa con này bày ra! Đứa con biết đoàn làm phim quay lại bộ phim ảnh hưởng đến danh dự mẹ của mình, dưới sự căm hận, ra tay giết người!

Nhưng mà...

Triệu Ngọc biết rõ, loại khả năng này thật sự quá nhỏ. Đừng nói có đứa con hay không, cho dù có cũng không có khả năng chỉ vì tổn hại danh dự mà đã ra tay giết người chứ? Nếu như đoàn làm phim xâm hại danh dự của mẹ hắn ta thì có thể dùng đến luật pháp để kiện tụng mà!

Ngoài ra còn có một điểm quan trọng nữa, dù đi vòng qua nó kiểu gì cũng không được.

Đó chính là nếu như vụ án có liên quan đến tình tiết câu chuyện có thật và có thể là vợ người canh tháp, hoặc là con của người phụ nữ này làm ra, thì phải giải thích như thế nào về chuyện để lại manh mối trên thi thể các nạn nhân chứ?

Chuyện của Kiều Như Tuyết cũng là chuyện tuyệt đối bí mật, không phải người nào cũng có thể tùy tiện biết được!

Cho nên, có khả năng rất cao rằng hung thủ chính là nhân viên nội bộ rất quen thuộc với đoàn làm phim, nếu không thì không thể nào biết được nhiều sự tình xấu xa của đoàn làm phim như vậy.

Chỉ hai điểm này thôi cũng đủ để loại trừ suy luận của Triệu Ngọc rồi. Nhưng mà Triệu Ngọc chính là loại người cho dù đụng vào tường cũng phải đánh vỡ bức tường đó.

Vì vậy, kết hợp hai điểm này lại, cuối cùng, hắn lại nghĩ ra một suy đoán càng lớn mật hơn, càng khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi.

Triệu Ngọc cảm thấy nếu như có thể giải thích cho hai điểm khiến hắn lo lắng này thì trên thế gian này chỉ còn lại duy nhất một khả năng, đó chính là: Một người nào đó trong đoàn làm phim chính là vợ của người canh tháp kia! Hoặc là, con cái của bà ta!!!

Kết quả, sau khi Triệu Ngọc nói ra loại suy luận kinh thiên động địa này, Ngô Tú Mẫn liền bị dọa sợ đến nỗi tay run lên, lại làm rơi một miếng bánh ngọt; mà Tăng Khả cũng thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước trái cây vừa uống vào miệng.

“Mẹ ơi!” Ngô Tú Mẫn lần nữa tỏ ra khâm phục: “Tổ trưởng, trí tưởng tượng của cậu thật mạnh mẽ! Tôi cảm thấy cậu có thể đổi nghề đi làm biên kịch được rồi đó, đảm bảo cậu sẽ càng có cơ hội đạt được thành tựu cao hơn Thái Kim Đạt!”

“Phi phi phi, nói gì vậy?” Triệu Ngọc xem thường: “Thái Kim Đạt đã chết rồi! Chị dám nguyền rủa tôi hả!”

“Tổ trưởng, ừm...” Không ngờ, ngay sau khi Triệu Ngọc đưa ra một suy đoán động trời, Tăng Khả lại mở máy tính xách tay ra tra được một vài thứ: “Tôi mới vừa tra xét, trong đoàn làm phim thật sự có hai người có quê quán ở Khúc Lương!”

“Hả? Thật không?” Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn đồng thời sửng sốt.

“Hứa Hữu và Thái Kim Đạt!” Tăng Khả thì thầm: “Hứa Hữu là người ở núi Lưu Hoàng, Khúc Lương; mà Thái Kim Đạt chính là người địa phương thành phố Khúc Lương!”

“Thái Kim Đạt...” Triệu Ngọc cúi đầu: “Thái Kim Đạt là biên kịch, ‘Hải đăng’ lại do ông ta biên soạn lại từ một câu chuyện có thật, khó mà nói ông ta không có liên quan tới nhân vật nguyên bản?”

“Ai ui... Chuyện này, thật đúng là... rất có giá trị để điều tra nhỉ?” Tăng Khả kinh dị gật đầu một cái.

“Nhưng mà Thái Kim Đạt đã chết rồi, nếu như ông ta làm thì sao lại chết được?” Ngô Tú Mẫn vẫn trăm điều không thể giải thích được.

“Bà nội gấu nhà nó chứ!” Bỗng dưng, Triệu Ngọc há to miệng, hết sức kích động nói: “Xem... xem ra, chúng ta phải nghiệm chứng lại tất cả người của đoàn làm phim mới được, nhất là Thái Kim Đạt và Hứa Hữu.” Triệu Ngọc suy nghĩ và nói: “Hai người này đều là người Khúc Lương, hơn nữa một người bị thiêu chết, một người bị đá đập, chúng ta phải xác nhận hai thi thể kia có thật là hai người này không!”



“Đúng, nhưng mà... mẹ nó!” Tăng Khả lắc đầu: “Chắc sẽ không đùa đến mức đó chứ? Khoa học kỹ thuật hiện giờ phát triển như vậy, khả năng chết giả hẳn là không lớn lắm đâu!”

“Đệch mợ, sao tôi vẫn cảm thấy không liên quan tới Thái Kim Đạt!” Ngô Tú Mẫn lắc đầu nói: “Bộ phim này được quay là do một tay Thái Kim Đạt xúc tiến! Nếu như ông ta không muốn để cho ai biết vậy thì đừng có quay đúng không? Nếu như ông ta là hung thủ thì đó mới là không thể giải thích được!”

“Dù là như thế nào, chúng ta vẫn phải tiếp tục lần theo dấu vết theo đường này!” Triệu Ngọc tổng kết, sau đó lại bắt đầu phân phối nhiệm vụ: “Chị Ngô, hôm nay, chị không cần trở về đảo Vĩnh Tiến! Chị ở lại Khúc Lương điều tra rõ ràng chuyện đã phát sinh vào năm đó, xem có phải chuyện này thật sự đã xảy ra không?”

“Được!” Ngô Tú Mẫn dứt khoát đồng ý.

“Còn nữa, nếu như có thời gian, chị hãy điều tra cả tài liệu về Hứa Hữu và Thái Kim Đạt lúc còn ở Khúc Lương thật kĩ, điều tra xem hai người bọn họ có liên quan tới nhân vật trong phim không?”

“Vâng!” Ngô Tú Mẫn trả lời một tiếng, còn nói: “Tôi cảm thấy cũng phải điều tra Quách Nhất Hàng, cậu ta là người Triều Hải, Triều Hải cũng rất gần Khúc Lương, nói không chừng, Quách Nhất Hàng cũng có liên quan đến chuyện này!”

“OK!” Triệu Ngọc gật đầu, sau lại nói với Tăng Khả: “Tăng Khả, cậu về đảo với tôi, chúng ta đi hỏi Lý Thiến và Trương Dũng cùng những người của công ty điện ảnh Quán Quân, làm rõ ngọn nguồn vì sao Thái Kim Đạt lại muốn quay bộ phim này!”

“Được!” Tăng Khả đóng lại máy tính xách tay, nói: “Tổ trưởng, em cảm thấy ngoại trừ chuyện này còn phải điều tra toàn bộ nhân viên trong đoàn làm phim thật kỹ càng, xem còn ai khả nghi không? Ừm... có liên quan tới Khúc Lương, hoặc là liên quan tới ngọn hải đăng...”

“Đúng!” Triệu Ngọc gật đầu: “Vậy thì bắt tay vào làm thôi! Nếu như con đường này vẫn không thông thì vụ án thật sự rất phiền toái! Tôi cũng không muốn trên cuốn sổ bìa da màu vàng lại thêm một vụ án còn dang dở đâu!”