“Đừng đánh! Đừng đánh nữa!” Người cảnh sát nhân dân bị đẩy ngã trên mặt đất lớn tiếng la lên, nhưng hai bên đã vung nắm đấm rồi, tình hình hiện tại rất khó khống chế.
“Dừng tay, dừng tay lại! Có chuyện gì thì từ từ nói! Từ từ nói!” Người cảnh sát còn lại giơ dùi cui của mình lên, muốn khống chế tình hình, nhưng anh ta vừa mới ngăn lại hai người đang cào cấu đánh nhau thì không biết bị ai xô đẩy một cái, ngã ngay chỗ anh cảnh sát kia vừa mới ngã.
“Á!” Anh cảnh sát này nhanh chóng bò rạp trên mặt đất, bật bộ đàm cầu cứu, nhưng khi ngẩng đầu lên thì thấy một người mặc áo khoác da màu đen, thong dong bình tĩnh đi vào chỗ đám đông đang đánh nhau.
Người này ăn mặc rõ ràng không giống ngư dân, hơn nữa, trong mắt của hắn lại lóe lên sự hưng phấn vô cùng, hình như là cố ý đến đây vì trận ẩu đả này!
Người này đúng là Triệu Ngọc!
Vốn là Triệu Ngọc đi về phía gã đầu trọc để lấy lại kéo, nhưng sau khi nhìn thấy đám đông ẩu đả ngày càng kịch liệt thì trong lòng lại càng lúc càng ngứa.
Chậc... Đúng là đã lâu, hắn không vận động tay chân rồi...
Gặp được chuyện tốt như vậy thì sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua chứ?
Cho nên, nhìn đám người đang đánh nhau tưng bừng, Triệu Ngọc khoái trá mà co giãn cơ ngực, chuẩn bị ra tay. Không ngờ lại có hai tên không có mắt dám xông về phía hắn định đánh nhau.
Vốn là hai kẻ này thấy Triệu Ngọc là người lạ nên muốn hù dọa hắn một trận, nhưng không ngờ lại chọc phải một tên ma vương.
Triệu Ngọc đang lo là không bắt được cơ hội đây! Vừa thấy hai tên xông tới, hắn nhanh chóng nghênh đón, trước khi gã kia còn đang giương nanh múa vuốt chuẩn bị hù dọa Triệu Ngọc thì Triệu Ngọc đã trực tiếp tung ra một cú đấm, khiến mặt mày gã biến dạng luôn!
“Á! Á! A! A!” Gã này đau đớn ngã xuống đất, hai tay ôm mặt, kêu rên thảm thiết.
“Hả?” Người còn lại ngây ngẩn, không thể tưởng tượng nổi mà trừng mắt nhìn Triệu Ngọc, lập tức đứng đờ ra tại chỗ.
“Chết mợ mày cái chân này!” Triệu Ngọc đá ngang một cước, trực tiếp đá bay tên kia ra xa mấy mét, lúc rơi xuống đất còn liên tục va vào mấy người nữa.
“Phụt!”
Triệu Ngọc phun nước bọt, trong đôi mắt hưng phấn ngay lập tức bắn ra vẻ tàn bạo. Sau đó, hắn chui đầu vào trong đám đông kia, bắt đầu tay đấm chân đá!
Triệu Ngọc cũng mặc kệ bên nào với bên nào, sau khi vọt vào thì gặp ai liền đánh người đó.
Đừng tưởng là mấy ngư dân ở đây đánh nhau trông kịch liệt lắm, nhìn thì dữ dội nhưng hầu như bọn họ chỉ la hét chửi tục, lớn tiếng cậy mạnh chứ chẳng làm được gì. Có đôi khi, hai người đánh nhau một hồi lâu cũng chẳng đánh đến chỗ hiểm của đối phương. Cho dù có vài người đang đánh thật thì cũng chỉ là mấy chiêu thức quèn, tạp lai không đúng kỹ thuật, hoặc là chỉ biết liên tục đánh đấm theo bản năng, hoặc là vật người ta lăn quay ra đất.
Nhưng mà Triệu Ngọc rõ ràng không giống bọn họ, hắn ra tay như bọn côn đồ tàn nhẫn cùng cực, đã dính vào thì tuyệt đối không thể coi thường được!
Hắn nắm cổ của một người, một cước đá vào bắp chân khiến người kia ngã khuỵu xuống đất, sau đó ôm chặt người này mà bẻ mạnh người ra sau, gã liền ngửa mặt ngã xuống đất, miệng hộc máu...
Kế tiếp, kẻ thì bị Triệu Ngọc dùng cú đá lốc xoáy đá xuống nước; sau đó nữa, thêm một tên bị Triệu Ngọc tàn nhẫn bẻ gãy cánh tay; lại sau đó, một tên bị Triệu Ngọc vật ngã xuống đất, trên mặt ăn một cú đấm, thê thảm vô cùng...
Mấy ngư dân mà có thể ở đây đánh nhau, ít nhiều gì cũng quen nhiều kiểu đánh, nhưng dù là ai thì cũng đều chưa từng thấy cách đánh nhau nào như thế cả! Hơn nữa, bọn họ nhìn một hồi lâu mà vẫn không biết người kia thuộc phe nào, hình như hắn cứ gặp ai là đánh, giống như xông vào chỉ để giải sầu vậy.
Không phải chứ?
Mấy ngư dân nhìn mà hoa hết cả mắt, nhìn Triệu Ngọc như hổ xông vào bầy dê, tất cả bọn họ đều không thể kìm nén ánh mắt sợ hãi.
Ban đầu còn có mấy người không biết sống chết muốn xông lên đánh nhau với Triệu Ngọc, nhưng cuối cùng, tất cả đều kết thúc cực kỳ thê thảm, khiến người khác sợ tới mức không dám đi lên phía trước.
Trong đó, có người muốn tóm cổ Triệu Ngọc nhưng Triệu Ngọc lại bắt lấy ngón tay của gã, lập tức bẻ gãy ngón trỏ và ngón giữa, tiếng hét thảm thiết dội thẳng vào lòng người, mọi người sợ tới mức không ngừng run rẩy.
“Thôi thôi cái rắm!” Lúc này, gã đầu trọc cầm cái kéo lúc nãy do quá giận dữ mà nổi lên lá gan, gã chạy ra khỏi đám đông, muốn đánh lén sau lưng Triệu Ngọc, đâm Triệu Ngọc một nhát kéo.
Khi đó, Triệu Ngọc đã sớm chú ý tới gã rồi, quét lòng bàn chân một vòng, chuẩn bị đá một cú đá lốc xoáy vào mặt gã!
Nhưng nào ai biết, tên đầu trọc vừa mới chạy lên chưa được hai bước thì bỗng có một người chợt xông ra từ phía bên trái! Người này vung hai tay lên một cái, chuẩn xác bắt được cổ tay của tên đầu trọc kia. Ngay sau đó, người này làm một động tác quật qua lưng, gã đầu trọc kia ngay lập tức kêu thảm thiết, bị vật xuống mặt đất, cái kéo cũng bay ra khỏi tay.
“Á! Á!” Gã đầu trọc gào thét hai tiếng, còn muốn giãy giụa nhưng khi gã vừa ngã xuống thì người kia đã sớm rút súng lục ra, chĩa vào mặt gã.
“Không được nhúc nhích! Không được nhúc nhích!” Đầu tiên, người này chĩa vào gã đầu to kia, sau đó chĩa vào đám đông.
Ôi chao, Triệu Ngọc bây giờ mới nhận ra người rút súng này đâu phải là người lạ, đúng là đội trưởng Đậu!
Chà! Triệu Ngọc không khỏi mỉm cười, hắn thật sự không ngờ Đậu Tự Lực trông thì lôi thôi lếch thếch mà khi ra tay lại nhanh nhẹn đến thế.
“Không được nhúc nhích, không được nhúc nhích!” Ngay phía sau Đậu Tự Lực, một vài cảnh sát cầm súng xông lên, nhanh chóng khống chế được tình hình.
“Không thể nào? Tổ... Tổ trưởng Triệu? Tại sao lại là anh?” Sau khi Đậu Tự Lực còng tay gã đầu trọc kia lại thì mới nhận ra Triệu Ngọc.
Ngay sau đó, khi nhìn thấy những người bị thương đang kêu thảm dưới đất, trong mắt của Đậu Tự Lực lại lộ ra vẻ khó tin gấp một trăm lần.
“Tổ trưởng Triệu... Sao lại...” Đậu Tự Lực quá kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
“À! Ha ha...” Triệu Ngọc khẽ cười với vẻ nghiền ngẫm, đầu tiên là đi đến trước mặt Đậu Tự Lực và nhặt cái kéo lên, sau đó quay người lại nhìn về phía quầy cá của cô bé kia.
Ai ngờ, quán cá thì vẫn còn ở đó những cô bé thì lại không thấy tăm hơi đâu.
Ừm… Chuyện này...
Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc lại có vẻ hơi xấu hổ.
“Tổ trưởng Triệu, anh... không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không, có cần đưa đi bệnh viện không?” Đậu Tự Lực sợ Triệu Ngọc bị thương, tranh thủ thời gian hỏi thăm ân cần một tiếng.
“Không sao đâu, tôi không sao cả.” Triệu Ngọc cũng khoát tay áo, dõng dạc nói một câu danh ngôn kinh điển: “Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, chút chuyện nhỏ này, mọi người không cần phải cảm ơn tôi. Tôi nói trước nhé, sau này nếu mà ai tặng tôi tiền thưởng thì tôi sẽ sống mái với người đó đấy!”
Phỉ phui.
Nhóm cảnh sát thì cuồng nhiệt, còn nhóm ngư dân thì toát mồ hôi...
Cảnh sát ở lại dọn dẹp tàn cuộc, Triệu Ngọc tự mình cầm kéo tới chỗ quầy bán cá của cô bé kia.
Thì ra cô bé không bỏ chạy mà là sợ tới mức trốn sau chậu đựng cá. Giờ phút này thấy Triệu Ngọc cầm kéo của mình về, cô bé mới nơm nớp run rẩy mà đi ra.
Triệu Ngọc cũng không nhiều lời, lấy ra điện thoại di động của mình, tiếp tục cho cô bé xem ảnh những người có liên quan tới vụ án. Cô bé đã sớm chứng kiến sự lợi hại của Triệu Ngọc, đương nhiên không dám hai lời, nhanh chóng ngồi trên ghế, cẩn thận nhìn từng bức ảnh một.
Lúc này, Đậu Tự Lực đang ở đằng xa xử lý vụ ẩu đả thì bỗng nhiên nhìn Triệu Ngọc một cái, rõ ràng là đội trưởng Đậu hoàn toàn không hiểu nổi hành động của Triệu Ngọc, không biết hắn đang chơi đùa gì với cô bé bán cá kia?
Triệu Ngọc mỉm cười với đội trưởng Đậu, sau đó khoát tay áo, ý bảo anh ta rằng không có gì, lúc này đội trưởng Đậu mới cúi đầu, tiếp tục làm công việc của mình.
Bởi vì trận giãn gân giãn cốt vừa rồi, điểm tích phân Kỳ Ngộ của Triệu Ngọc tăng vùn vụt lên hơn hai trăm điểm, hắn sướng đến nỗi khó có thể kìm nén được.
Sau khi gom góp từng tí một, tổng điểm tích lũy của hắn bây giờ cũng đã gần tám trăm điểm, nếu có thêm một phó bản Kỳ Ngộ giống như vậy nữa thì có thể lại lên cấp rồi!
“Chú ơi, không có...” Lúc này, sau khi nhìn kĩ từng bức ảnh một, cô bé yếu ớt lắc lắc đầu với Triệu Ngọc: “Những người trong đó, cháu chưa gặp ai cả!”
“À...” Nghe được kết quả này, Triệu Ngọc không khỏi có chút thất vọng. Hắn suy nghĩ rồi lại hỏi một câu: “Vậy... mấy ngày gần đây, cháu có thấy người nào khả nghi trên bến tàu này không?”
“Người nào khả nghi ấy ạ? Cái này...” Cô bé cố gắng nhớ lại, cuối cùng vẫn yếu ớt mà lắc lắc đầu.
“Ài!” Triệu Ngọc thở dài một tiếng, lúc này mới nhớ tới cô bé ngày thường đều đi học, bởi vì hôm nay là chủ nhật nên mới ra trông quầy cá, làm sao có cơ hội nhìn thấy ai khả nghi cơ chứ.
Xem ra phó bản Kỳ Ngộ hôm nay có lẽ không liên quan gì tới vụ án rồi...
“Vâng. Cảm ơn chú đã giúp cháu lấy lại cái kéo, còn... cá...” Cô bé nhìn chậu cá của mình một cách đáng thương, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Ha ha, không sao, không giúp được chú cũng không có vấn đề gì!” Triệu Ngọc lấy ví ra rồi nói: “Nào, tính tiền đi, cá của cháu, chú mua hết!”