Cảnh viên trong Đội Trọng án được quyền mang súng. Nhưng trên cục quản lí rất nghiêm ngặt về súng đạn, thông thường chỉ được phát súng khi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt thôi. Triệu Ngọc đến đây lâu như thế vẫn chưa từng được cầm súng.
Bây giờ có được cơ hội được cầm súng, Triệu Ngọc cảm thấy đây là một chuyện hiếm có nên muốn lên lớp bắn tỉa xem sao. Tuy rằng trong quẻ bói có nhắc đến bốn chữ “thuỷ trung kinh lôi”, dường như là ám chỉ sự nguy hiểm gì đó, nhưng khao khát cầm súng đã thôi thúc Triệu Ngọc lên lớp.
Tuy nhiên, khi ba người họ đến nơi tập hợp rồi mới biết là, do sân tập bắn hơi nhỏ, không thể chứa được hết toàn bộ cảnh viên. Vậy nên ban tổ chức đã quyết định, chia học viên thành hai nhóm, một nhóm ở lại đây để tập bắn tỉa trước, một nhóm khác sẽ đến nhà thi đấu để học cách bắt giữ tội phạm bằng tay không, sau đó hai nhóm sẽ đổi cho nhau.
Điều không may là, ba người Triệu Ngọc lại bị xếp vào nhóm sau. Nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy khá mới mẻ với kỹ năng bắt tội phạm bằng tay không, nói chung vẫn tốt hơn nhiều so với những tiết lí thuyết kia, học hỏi thêm cũng đâu có phải là chuyện xấu gì!
Ba người họ đi theo những người khác đến nhà thi đấu. Giảng viên đứng lớp là một ông thầy cao to cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn với làn da nâu. Hồ Bân còn ngồi phía dưới nói đùa rằng, giảng viên này mới hợp với cái tên Lan Bác!
Thật ra, đối với sĩ quan huấn luyện mà nói, trong một tuần không biết phải lặp đi lặp lại một nội dung bao nhiêu lần, lần này tập huấn cho các cảnh viên cũng chỉ là như bình thường thôi, mọi thứ diễn ra theo đúng tiến trình.
“Các cảnh sát điều tra,” Sau khi giới thiệu xong, sĩ quan huấn luyện đi thẳng vào chủ đề, “đối với các cảnh sát điều tra bên đội Hình sự, chúng ta thường xuyên phải tiếp xúc với tội phạm. Những tên tội phạm này được chia thành nhiều loại, vừa có những tên tội phạm tàn ác, vừa có những tên nghiện rượu, du côn!”.
“Mục đích của chúng ta là bắt được những tên tội phạm này, vì vậy chúng ta cần phải nắm bắt được cách khống chế họ nhanh chóng. Cầm nã thủ(1) là một lựa chọn không tồi. Vì vậy hôm nay tôi sẽ giới thiệu cho mọi người một vài chiêu cầm nã thủ vừa đơn giản vừa hữu hiệu, mong rằng có thể giúp ích cho các cảnh sát điều tra!”
(1)Cầm nã thủ là phép đánh bằng mười ngón tay để bắt giữ, vô hiệu hóa một đối tượng đang đánh với mình. Quy tắc của cầm nã thủ thu gọn trong tám chữ: câu, giật, buông, bắt, chộp, điểm, khóa, đẩy.
Vừa nói xong, sĩ quan huấn luyện liền bắt đầu làm mẫu. Trước hết ông ta giới thiệu về những kĩ năng cầm nã thủ cơ bản như là bóp họng hoặc bẻ tay v.v.
Để tăng thêm kịch tính, sĩ quan huấn luyện còn mời một vài học viên trường cảnh sát đến, bảo họ đóng vai tội phạm, vừa giảng vừa làm mẫu.
Những học viên trường cảnh sát thường xuyên làm việc này nên đã khá quen thuộc rồi, tuy chỉ làm mẫu nhưng các động tác vừa thuần thục lại vừa có điểm nhấn, khiến cho các cảnh sát điều tra ngồi dưới vỗ tay khen hay liên tục.
Lúc đầu Triệu Ngọc còn ngồi xem một cách chăm chú, nhưng dần dần hắn đã nhận ra được nhiều điều không ổn.
Chắc chắn một điều là, khi rành về các kĩ năng cầm nã thủ, quả thật là có thể đạt được mục đích khống chế tội phạm một cách nhanh chóng. Nhưng trước hết có một tiền đề quan trọng, đó là về nhân số!
Nếu như trong tình huống một đấu một, cầm nã thủ chắc chắn sẽ chiếm ưu thế.
Nhưng nếu tội phạm không phải chỉ có một mình thì sao? Hai người, ba người hoặc một đám? Anh vừa bắt được một tên, tên khác lại nhảy xổ vào thì phải làm sao?
Đối với một gã giang hồ như Triệu Ngọc, hắn đã từng đích thân tham gia vào rất nhiều vụ ẩu đả. Trong những trận ẩu đả chém giết rối loạn như thế, căn bản không có cơ hội để sử dụng kĩ năng cầm nã thủ gì cả!
Chính vì lẽ đó nên Triệu Ngọc mới “tôn sùng” bạo lực như thế. Trong trận chiến, chỉ có ra tay tàn nhẫn độc ác hơn người khác thì mới có thể giành được chiến thắng.
Triệu Ngọc cảm thấy, đối với những tên tội phạm tàn độc kia thì cũng như vậy. Thay vì phải mạo hiểm bắt sống chúng, không bằng mình ra tay trước, nhanh chóng khiến đối phương bị mất năng lực chiến đấu! Cũng giống như tên tội phạm cưỡng hiếp trong vụ án “dùi cui điện” vậy, trong tay gã cầm theo dùi cui với điện áp cao, nếu như anh còn muốn bắt sống gã, chắc chắn sẽ thương tổn đến bản thân mình.
Hơn nữa, Triệu Ngọc còn nhìn ra được, một số chiêu thức của vị sĩ quan huấn luyện trước mặt này tuy đẹp mắt nhưng lại không có tác dụng gì, trông như đang khoe khoang hão vậy.
Nếu như đổi thành hắn lên sân làm mẫu, e rằng chỉ chốc lát thôi là có thể hạ gục giảng viên rồi, tuyệt đối sẽ không bị ông ta khống chế dễ dàng như thế.
Lúc đó, trong lòng Triệu Ngọc đột nhiên rất muốn đứng dậy phản bác lại, muốn so tài với vị sĩ quan huấn luyện này một chút, xem coi là cầm nã thủ của ông ta lợi hại hay là cách đánh nhau liều mạng của mình lợi hại.
Nhưng nghĩ lại, suy cho cùng thì lúc này đang trong giờ học, người ta cũng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, căn bản không cần phải so đo gì cả. Vẫn nên đợi đến lúc kết thúc tiết học, đi tập bắn tỉa thì tốt hơn.
Vì đây là tiết thực hành, sau khi giảng về hai kĩ năng cầm nã thủ xong, giảng viên liền cho lớp luyện tập tự do.
Triệu Ngọc vốn định tập thử kĩ năng cầm nã thủ lên người Lan Bác, nhưng tên nhóc Lan Bác này lại tinh ranh vô cùng, cậu ta biết Triệu Ngọc rất mạnh tay nên đã vội viện cớ đau bụng trốn đi vệ sinh! Triệu Ngọc chỉ đành quay qua chọn Hồ Bân!
Hồ Bân cao to cường tráng, cũng không sợ bị Triệu Ngọc hành, hai người họ người thì bẻ tay người thì bóp họng, tập với nhau rất vui vẻ.
Chẳng ngờ, đang lúc Triệu Ngọc dồn sức đè lên vai Hồ Bân, vừa ngẩng đầu lên thì đột nhiên nhìn thấy có một bóng dáng xinh đẹp bước ra từ đám đông!
Wow...
Triệu Ngọc chỉ nhìn lướt qua thôi thì hai mắt đã sáng rực lên!
Ui chao, bà nội nhà nó!
Xinh quá!
Chỉ thấy có một cô gái đi ra từ giữa đám đông. Cô gái này cao khoảng một mét bảy, cơ thể cân đối, dáng người xinh xắn! Cô ấy để kiểu tóc đầu nấm dài quá tai, mái tóc đen mượt. Nhìn xuống khuôn mặt cô ấy thì thấy mũi cao môi đỏ, mắt to mày rậm, lúc cô ấy bước đi trông giống như những cành sen đung đưa trong gió, mang đến cho người ta cảm giác rất nhẹ nhàng, dễ chịu!
“Anh Ngọc!” Lúc này, Hồ Bân – người đang bị Triệu Ngọc đè lại bỗng lên tiếng: “Anh Ngọc, em nói này, anh có thể thả lỏng tay ra được không, em nghĩ... hình như vai em bị trật rồi!”