Cuồng Thám

Chương 773: Chương 773





CHIÊU CUỐI

Trong video trên điện thoại di động của Triệu Ngọc bất ngờ xuất hiện một bà lão khoảng sáu mươi tuổi, bà lão đang than trời trách đất, nghẹn ngào khóc rống, nhìn về phía ống kính mà hô to: “Người là do tôi giết! Do tôi giết cả! Hu hu... Không hề liên quan đến con trai của tôi đâu, các người hãy thả nó ra đi, thả nó ra, hu hu hu...”

Trong video, ngoại trừ tiếng khóc của bà lão ra còn thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng chó sủa nữa, rất rõ ràng là con chó Đại Hanh cũng đang có mặt ở đó.

Triệu Ngọc cũng không đợi video được phát xong liền quát lên, âm thanh chấn động như sấm: “Đậu Tự Lực! Lưu Thải Vân - mẹ anh chính là đồng bọn của anh, vụ án giết người động trời trên hòn đảo hoang là do hai mẹ con anh hợp tác làm ra! Bà ta đã nhận hết tội rồi, anh còn gì để nói nữa không?”

“Không... không thể nào!!! Tại sao... Tại sao lại có thể như vậy được?” Đậu Tự Lực kích động lui ra phía sau hai bước, thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống. Mái tóc của anh ta vốn luôn bết lại nay cũng vô lực rũ xuống, dường như đang sắp sụp đổ vậy.

“Hừ! Anh cho rằng anh là đội trưởng đội cảnh sát là có thể giấu giếm được mọi thứ sao?” Triệu Ngọc cười lạnh: “Muốn chơi với tôi sao, anh còn non lắm! Không ngờ tới chứ gì? Tôi đã đoán ra được Lưu Thải Vân chính là đồng bọn của anh từ lâu rồi, cho nên cũng đã phái người đến nhà anh, nói rõ lợi và hại của chuyện này, sau đó bà ta đã thừa nhận hết tội lỗi rồi!”

Nghe lời nói của Triệu Ngọc tuy lý lẽ rất chính đáng, vần và điệu kết hợp nhuần nhuyễn, nhưng lại thầm giở thủ đoạn chẳng theo quy tắc bình thường nào. Hóa ra, trong lúc Triệu Ngọc và Đậu Tự Lực tranh cãi nãy giờ, Tăng Khả bên cạnh không hề nhàn rỗi.

Đầu tiên là cậu ta gửi những video trong thẻ nhớ mà Đậu Tự Lực định hủy đi cho Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn đang tra hỏi Lưu Thải Vân ở nhà Đậu Tự Lực.

Sau đó, cậu ta còn cắt câu lấy nghĩa trong lời nói của Đậu Tự Lực, chẳng hạn như câu “Cho nên tôi đã giết hết người của đoàn làm phim?” kia, vốn là một câu nghi vấn cộng thêm tức giận, nhưng sau khi được Tăng Khả sửa chữa lại, dấu hỏi phía sau đã biến thành dấu chấm than.

Ngoài ra, Triệu Ngọc bắt đeo còng tay lên cho Đậu Tự Lực cũng là có mục đích, sau khi Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn nhận được bức ảnh Đậu Tự Lực đeo còng tay thì tất nhiên sẽ có thêm phần thắng trong khi thẩm vấn Lưu Thải Vân.

Hơn nữa, bản thân Ngô Tú Mẫn cũng chính là một chuyên gia tâm lý, cho nên dưới sự oanh tạc liên tiếp của cô ấy, cuối cùng cũng có được video nhận tội của Lưu Thải Vân vừa rồi.

Nhưng mà trong video, Lưu Thải Vân lại nói những người đó đều là do bà ta giết, hiển nhiên không đúng với sự thật. Cho nên, nếu muốn biết toàn bộ sự thật, Triệu Ngọc phải quạt thêm gió vào ngọn lửa đang cháy to, nhân cơ hội này khiến Đậu Tự Lực hoàn toàn sụp đổ mới được.

Vì vậy, Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, tiếp tục gây áp lực cho Đậu Tự Lực: “Đậu Tự Lực, buổi tối hôm đó, anh có thể dựng lên một kế hoạch thoát tội hoàn hảo đến như thế là do anh còn có một tên đồng bọn cũng đang có mặt ở đó, mà tên đồng bọn này hẳn là chắc chắn sẽ giúp đỡ anh hết sức. Bởi vì bà ta chính là mẹ anh - Lưu Thải Vân!”

“Lúc ấy, hai mẹ các anh đều có mặt trên đảo, bà ta chính là đồng bọn của anh!!”

Triệu Ngọc gầm một tiếng, Đậu Tự Lực không kiềm chế nổi mà cả người run lên.

“Nhất định là hai người đã ngồi trên một chiếc ca nô khác để đến đảo.” Triệu Ngọc tiếp tục trình bày suy luận của mình: “Tôi đã kiểm tra qua địa hình của hòn đảo này, ca nô của hai người hẳn là đã đỗ lại ở một bãi đá ngầm bên ngoài rừng chắn gió. Bởi vì nơi đó có rất nhiều hang động thiên nhiên, nếu hai người kéo ca nô vào đó thì sẽ không bị người trên đảo bắt gặp được!”

“Cũng chính vì vậy, anh mới chọn đâm Khang Nhạc Minh ở rừng chắn gió! Bởi vì sau khi đâm anh ta xong, anh có thể trực tiếp lái ca nô trở về!”

Nghe suy luận của Triệu Ngọc, không khí cực kỳ im lặng, Đậu Tự Lực cũng không lên tiếng.

“Vừa rồi là chuyện thứ nhất, nói chuyện sau đó đi!” Triệu Ngọc lại nói: “Sau khi giết người xong, hai người chia thành hai đường, một người lái ca nô của đoàn làm phim đi, ngụy tạo thành hiện trường giả rằng Quách Nhất Hàng gây án lén bỏ trốn; mà người còn lại thì cần phải tiêu hủy thi thể của Quách Nhất Hàng, phải đảm bảo không ai có thể phát hiện ra thi thể của cậu ta!”

“Theo tôi đoán thì, anh tuổi trẻ cường tráng, nhất định anh sẽ đảm nhận chuyện xử lý thi thể. Cho nên, anh lái ca nô mang thi thể của Quách Nhất Hàng ném vào biển khơi, hoặc là chở đến một nơi nào đó để giấu đi. Còn mẹ anh thì lái ca nô của đoàn làm phim đến bờ biển Khúc Lương, tạo ra hiện trường chạy trốn giả của Quách Nhất Hàng!”

“Anh... Các người... Quá hèn hạ! Anh lừa tôi!?” Cả người Đậu Tự Lực run rẩy, hai mắt đỏ bừng: “Các người lừa gạt một người lớn tuổi, không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao? Các người có còn sót lại chút đạo đức hay nhân tính nào không?”

“Đậu Tự Lực!” Triệu Ngọc quát to một tiếng, cao hơn Đậu Tự Lực một quãng tám: “Là thật thì không phải giả, mà giả thì không thể nào thành thật được! Đây chính là sáu mạng người đấy! Không, tính luôn Quách Nhất Hàng, đã thành bảy mạng rồi! Lời này phải dùng để hỏi anh mới đúng! Thân là đội trưởng đội cảnh sát, ở thời điểm giết người, anh có cảm thấy cắn rứt lương tâm hay không?”

“Anh... các người thật đê tiện! Tôi... tôi liều mạng... với các người! A...” Vừa nói chuyện, Đậu Tự Lực vừa xông về phía Triệu Ngọc.

Lý Thiến sợ hết hồn, vội vàng giơ súng lên.

Mà lúc này, dẫu sao xung quanh cũng có nhiều cảnh sát như vậy, họ ào lên, lập tức ngăn được Đậu Tự Lực.

“Thấy chưa? Thấy chưa? Anh ta muốn mưu sát mệnh quan triều đình kia kìa?” Triệu Ngọc phùng mang trợn mắt, càng thêm hăng hái hơn.

“A!” Đậu Tự Lực tức giận đến nỗi a a hét to lên, miệng không ngừng quát: “Tên họ Triệu kia, mày oan uổng người tốt, oan uổng tao thì thôi, còn oan uổng mẹ tao nữa, mày không phải là người!”

“Tôi không xử oan mẹ anh, không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, mẹ anh đã nhận hết tội rồi! Chiêu trò giết người của hai mẹ con anh đã bị vạch trần, hãy đợi ngày bị luật pháp trừng trị đi!” Một câu mà Triệu Ngọc cũng không chịu thua.

“Hừ! Mơ mộng hão huyền! Các người xui khiến người ta nhận tội một cách phi pháp, tội danh không thành lập! Mẹ tôi bị các người ép buộc nên mới nhận tội, chúng tôi không giết người, chúng tôi không có tội! Tội danh mà các người bịa đặt cho chúng tôi không thành lập! Tôi muốn kiện các người, các người là cảnh sát quốc gia, hiểu biết pháp luật lại cố tình vi phạm, tôi muốn...” Đậu Tự Lực bị các cảnh sát giữ chặt nhưng vẫn cố gắng giãy giụa, giống như muốn xé nát Triệu Ngọc ra vậy.

Đáng chết!

Triệu Ngọc vốn là muốn ép Đậu Tự Lực suy sụp rồi tự nhận tội, ai dè anh ta còn liều chết chống chế, cuối cùng còn cắn ngược hắn lại một cái!

“Sao vậy? Sao vậy? Sao lại thành ra thế này!” Ngay tại lúc này, Cục trưởng Vương Thành Cương đã chạy tới nơi, vừa thấy bên trong phòng làm việc biến thành một đống hỗn loạn, ông ta lập tức hét lớn một tiếng: “Dừng tay! Tất cả đều dừng tay lại cho tôi!”

Cục trưởng vừa gầm một tiếng, lúc này các cảnh sát mới dừng tay lại, mà Đậu Tự Lực cũng không giãy giụa gào thét nữa.

“Tổ trưởng Triệu, trong điện thoại... tôi đều đã nghe thấy cả rồi!” Chân mày Vương Thành Cương nhíu chặt lại, ông ta đi tới bên người Triệu Ngọc, biểu cảm phức tạp mà nói: “Tôi thừa nhận, đúng là Đậu Tự Lực có hiềm nghi rất lớn! Tôi cũng thừa nhận, tổ điều tra đặc biệt của các anh có đặc quyền, tôi chỉ là một cục trưởng nho nhỏ không thể ngăn cản!”

“Nhưng mà tôi hy vọng ngài có thể đối xử với đồng nghiệp của tôi một cách công bằng, chính trực, và cả người thân của anh ta nữa!”

“Tổ trưởng Triệu! Nếu như Đậu Tự Lực có liên quan đến vụ án mạng trên đảo Vĩnh Tiến, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng! Có điều, tôi cũng mong ngài có thể hành động thận trọng, lỡ như trong chuyện có hiểu lầm gì đó... sẽ không tốt lắm đâu!”

“Hiểu lầm? Cục trưởng Vương, nếu như không chắc chắn thì tôi sẽ vu oan cho một đội trưởng đội cảnh sát hình sự sao? Tôi nói cho ông biết, nếu không phải vì mặt mũi thì tôi đã sớm để cho anh ta lộ rõ nguyên hình rồi, còn cần phải chờ tới hôm nay sao?” Nếu tình hình đã đến mức quyết liệt như vậy rồi thì Triệu Ngọc cũng không có lý do gì để nhượng bộ nữa, lúc này, hắn cao giọng gầm lên: “Cục trưởng Vương, Lưu Thải Vân đã nhận tội rồi, các nạn nhân chính là do hai mẹ con bọn họ giết, còn gì để nói nữa đâu?”

“Anh nói bậy! Nói bậy!” Đậu Tự Lực gào to. “Mẹ tôi bị các người hãm hại! Toàn bộ những lời bà ấy nói đều do bị các người ép buộc mà ra!”

“Anh mới nói bậy, đồng nghiệp của chúng tôi nói chuyện với bà ấy rất bình thường!” Triệu Ngọc không đồng ý.

“Được rồi! Được rồi!” Cục trưởng Vương vội vàng khoát tay, nói với Triệu Ngọc: “Nếu ngài đã khăng khăng như vậy thì bây giờ chúng ta giải Đậu Tự Lực về Cục Cảnh sát trước, đồng thời cũng áp giải mẹ anh ta tới cục, sau đó chúng ta xử lý theo trình tự, có được không?”

Cục trưởng Vương nói cũng đúng, dù Đậu Tự Lực và Lưu Thải Vân có phải là nghi phạm hay không thì cũng phải xử lý theo trình tự chính quy.

Nhưng mà Triệu Ngọc biết đạo lý nhất cổ tác khí*, nếu như bây giờ không thể dùng một quyền đánh sụp Đậu Tự Lực, chờ đến khi anh ta lấy lại được tinh thần, sợ rằng sẽ có khả năng bị thất bại trong gang tấc.

* Nhất cổ tác khí: có nghĩa là không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối cùng.

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vàng nháy mắt với Tăng Khả, ý là muốn hỏi Tăng Khả bên phía Lưu Thải Vân có tin tức gì mới không? Bà ta có nhận hết tội không?

Nhưng mà Tăng Khả lại bất đắc dĩ lắc đầu. Hóa ra là Lưu Thải Vân chỉ thừa nhận mình là kẻ giết người thôi, không liên quan tới Đậu Tự Lực, hơn nữa còn không chịu khai báo tình tiết cụ thể nữa!

Hỏng bét!

Triệu Ngọc không khỏi thất vọng, nếu như Lưu Thải Vân từ chối khai báo, Đậu Tự Lực chết cũng không chịu thừa nhận thì chuyện này quả thật đã trở nên phiền toái rồi!

“Thế nào, tổ trưởng Triệu?” Cục trưởng Vương thúc giục: “Có chuyện gì muốn nói thì đợi về Cục Cảnh sát rồi nói, được không?”

Ài!

Dưới tình huống này, Triệu Ngọc cũng không có lý do gì để kiên trì nữa, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Cục trưởng Vương Thành Cương liền vội vàng ra hiệu cho cấp dưới, mọi người ào lên, lập tức bao vây Đậu Tự Lực và đi lên boong tàu.

Ngay tại lúc Đậu Tự Lực đi ngang qua Triệu Ngọc, anh ta hung ác trừng mắt nhìn Triệu Ngọc, trong ánh mắt vừa có tà ác và âm trầm, cũng có rét lạnh và khiêu khích...

Chậc chậc...

Nhìn Đậu Tự Lực bị giải đi, trong lòng Triệu Ngọc không khỏi nặng trĩu. Hắn vô cùng rõ ràng rằng một khi trở lại Cục Cảnh sát và làm theo trình tự chính quy thì cơ hội để Đậu Tự Lực thoát tội là rất lớn! Chỉ cần anh ta và Lưu Thải Vân chết cũng không chịu nhả ra thì cảnh sát không thể làm gì cả.

Vì vậy, hắn lo lắng nhìn điện thoại di động, hy vọng có thể nhận được tin tốt từ Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn.



Không ngờ, tin tốt còn chưa tới, tin xấu đã tới trước một bước. Triệu Ngọc mới vừa liếc nhìn thì điện thoại di động đã vang lên, là liên lạc viên Trần Trác gọi tới.

Sau khi bắt máy, Trần Trác chỉ nói mấy chữ, Triệu Ngọc liền hiểu rõ. Xem ra, nhất định là Cục trưởng Vương Thành Cương đã báo chuyện này cho Tổng cục Hình sự rồi, Trần Trác gọi tới là để hỏi thăm tình hình cụ thể!

Con mẹ nó...

Triệu Ngọc thầm mắng một câu trong lòng, chưa đợi Trần Trác nói xong đã trực tiếp cúp máy. Một giây sau, Triệu Ngọc dời ánh mắt độc ác về phía Đậu Tự Lực.

Được thôi!

Đậu Tự Lực, là do anh tự chuốc lấy đấy! Vì phá án, ông đây chỉ có thể sử dụng chiêu cuối cùng thôi, lần này, tôi sẽ chống mắt lên xem anh có chống đỡ được không!?