Cuồng Thám

Chương 775: Chương 775





CƯỚP SÂN KHẤU CỦA NGƯỜI KHÁC SẼ KHÔNG CÓ KẾT CỤC TỐT

“Không! Không thể nào! Anh nói bậy!” Đậu Tự Lực chỉ vào Triệu Ngọc mà mắng: “Khẳng định đây là giả! Là do các người sắp đặt ra!”

“Một lần là trúng!” Không ngờ, Triệu Ngọc lại hát lên một câu ca, sau đó châm chọc nói: “Thật là thế sự vô thường! Hai vợ chồng người canh giữ tháp sống ở trên đảo nhiều năm như vậy nhưng chẳng sinh được một đứa con nào, lại không ngờ tới, Thái Hạng Bân chỉ mới tới một lần đã trúng rồi!”

“Ha ha, mặc dù người này đã không còn sống nữa! Có điều, có lẽ ông ta vẫn có thể nhắm mắt được nhỉ? Dù sao thì cũng đã có người kéo dài huyết mạch cho mình rồi còn gì!”

Lời nói của Triệu Ngọc cực kỳ thâm độc, Đậu Tự Lực sắp điên lên, chỉ vào Triệu Ngọc mà mắng to: “Khốn kiếp, mày chính là một tên vô cùng khốn kiếp! Nếu mày còn dám nói bậy thì tao chắc chắn sẽ khiến mày phải trả giá lớn! Cục trưởng Vương, Cục trưởng Vương!” Anh ta lại gào to lên với Vương Thành Cương: “Bọn chúng hãm hại tôi! Nhất định tài liệu này là giả!”

“Chuyện này...” Vương Thành Cương nhíu mày lại, ánh mắt vẫn cẩn thận kiểm tra tài liệu trong điện thoại của Triệu Ngọc, dường như nhận ra cái gì, lại dường như có điều gì khó nói.

“Này! Làm ơn động não đi cho tôi, tôi làm giả tài liệu này thì có ích lợi gì chứ? Chuyện này đâu phải là chứng cứ quan trọng liên quan tới vụ án mạng? Điều tôi quan tâm chỉ có tên hung thủ giết người mà thôi, cần gì phải quan tâm anh là con của ai chứ? Hừ!” Triệu Ngọc xấu xa nói: “Có điều, tôi cũng rất buồn bực đấy, các anh thử nghĩ xem, rốt cuộc đứa trẻ là con của ai, trong lòng người làm mẹ ắt hẳn phải hiểu rõ hơn ai hết chứ nhỉ?”

“Mày! Mày còn dám nói nữa à?” Cả người Đậu Tự Lực run rẩy, nếu không có cảnh sát ngăn lại, chỉ sợ anh ta đã xông lên đánh nhau với Triệu Ngọc từ lâu rồi.

“Theo như tôi thấy thì mẹ anh cũng có rất nhiều chuyện không nói thật với anh đấy!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy! Tôi đành lòng phải nói thật với anh, hiện tại thậm chí tôi còn nghi ngờ kẻ chủ mưu của vụ án giết người trên đảo hoang lần này không phải là anh mà là mẹ anh Lưu Thải Vân nữa cơ!? Còn Đậu Tự Lực anh chỉ là kẻ tiếp tay cho bà ta mà thôi, tất cả những chuyện này đều do Lưu Thải Vân giật dây anh làm...”

“Câm miệng! Mày câm miệng lại cho tao! Cục trưởng Vương... Cục trưởng Vương...”

Đậu Tự Lực giận dữ rống to, rống lên chừng mấy tiếng, Vương Thành Cương mới đưa điện thoại di động tới trước mặt anh ta, do dự nói: “Tự Lực à, tập tài liệu ADN này... ừm...”

“Sao? Thế nào?” Đậu Tự Lực vươn hai tay nhận lấy điện thoại di động, cẩn thận kiểm tra.

“Anh hẳn là biết!” Vương Thành Cương khổ sở nói: “Nếu như nhân viên pháp y làm giả bằng chứng thì sẽ có hậu quả gì? Huống chi, đây còn là đoàn pháp y thuộc cấp bậc quốc gia, hơn nữa đây chỉ là một tài liệu giám định ADN không hề liên quan tới vụ án mạng, khả năng làm giả quả thực rất nhỏ!”

“Cục trưởng... Cục trưởng Vương... Ông làm sao vậy?” Đậu Tự Lực cuồng loạn hét lớn: “Nhân viên pháp y sẽ không làm giả nhưng tên họ Triệu này sẽ làm! Ông hãy tin tôi, tất cả những chuyện này đều do anh ta sắp đặt để hãm hại tôi mà thôi! Tôi thừa nhận, tôi giấu giếm sự thật rằng tôi là con trai của người canh giữ tháp là lỗi của tôi nhưng tôi thật sự không hề giết người mà?”

“Ừm... Tự Lực!” Vương Thành Cương suy nghĩ sâu xa mấy giây mới nhẹ nhàng nói một câu: “Như thế này đi, cậu nói cho tôi biết, buổi tối hôm vụ án mạng xảy ra, cậu và dì... rốt cuộc đang ở đâu?”

“Hả? Ông... ông có ý gì?” Đậu Tự Lực trừng to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: “Chẳng lẽ... ông cũng nghi ngờ tôi sao? Cục trưởng Vương...”

“Không phải tôi nghi ngờ cậu! Đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn chưa rõ sao?” Vương Thành Cương lớn tiếng nói: “Cậu nói cho tôi biết, sau đó tôi sẽ đi tìm nhân chứng và vật chứng! Chỉ cần chứng minh được hai người không có mặt tại hiện trường thì không ai có thể hãm hại hai người được cả! Tự Lực, cậu mau nói cho tôi biết, rốt cuộc tối hôm đó, cậu và dì đã ở đâu?”

“Ừm...” Đậu Tự Lực suy nghĩ mấy giây rồi mới nói: “Ngày hôm đó, mẹ con chúng tôi chỉ ở nhà nghỉ ngơi, giống như mọi ngày khác!”

“Chỉ ở nhà, không đi đâu cả?” Vương Thành Cương nhíu chặt mày lại, gật đầu nói: “Được! Vậy thì tôi sẽ đi điều tra! Tôi biết trước cổng nhà cậu có mấy cái camera, nhất định có thể tra ra được!”

Vương Thành Cương vừa nhấn mạnh, Đậu Tự Lực bất thình lình hơi run rẩy.

“Đúng rồi, còn một việc nữa...” Sắc mặt của Vương Thành Cương trở nên ngưng trọng, ông ta hỏi một câu: “Còn chiếc ca nô của nhà cậu? Bây giờ... đang ở nơi nào?”

“Cục trưởng Vương... ông...” Trong phút chốc, Đậu Tự Lực giống như bị sét đánh trúng vậy, bỗng giật mình một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ ủ rũ khó có thể hình dung.

“Tự Lực, cậu hẳn là biết cảnh sát chúng ta khi phá án đều phải dựa vào chứng cứ!” Cục trưởng Vương Thành Cương nói: “Để chúng tôi kiểm tra ca nô nhà cậu, cũng dễ chứng minh sự trong sạch của cậu!”

“...” Nghe câu hỏi của Cục trưởng Vương, Đậu Tự Lực lại không nói gì, sắc mặt cũng trở nên lúng túng khác thường.

“Ừ, được rồi! Được rồi!” Cục trưởng Vương Thành Cương giang hai tay ra rồi nói: “Cậu không muốn nói cũng không sao, tôi có thể từ từ điều tra rõ! Đi thôi, chúng ta về Cục Cảnh sát trước rồi nói sau! Ừm...” Vừa nói, ông ta vừa quay đầu lại nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, lần này, ngài còn chuyện gì nữa không?”

“Không có! Không có!” Triệu Ngọc từ xa xa làm một cái động tác cúi chào Vương Thành Cương, trên mặt cũng lộ ra vẻ khâm phục.

Thật không ngờ, ông Cục trưởng Vương này cũng là một tên cáo già, vừa rồi ông ta chỉ hỏi vẻn vẹn hai vấn đề nhưng tất cả đều đánh trúng vào điểm yếu của Đậu Tự Lực.

Phải biết rằng, nếu như Đậu Tự Lực và Lưu Thải Vân thật sự có hiềm nghi thì vào ngày án mạng xảy ra, hai người này tất nhiên sẽ có mặt trên đảo Vĩnh Tiến! Hơn nữa, bởi vì bọn họ phải bỏ thuốc vào trong đồ uống của đoàn làm phim trước cho nên không chỉ có đêm hôm đó mà có lẽ trước đó bọn họ đã lên đảo để chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Đảo Vĩnh Tiến cách đất liền rất xa, cho nên bọn họ tuyệt đối không có khả năng tạo ra chứng cớ ngoại phạm giả được.

Vì thế, chỉ cần làm rõ được chuyện hai mẹ con Đậu Tự Lực không có bằng chứng ngoại phạm thì đã có thể biết được bọn họ có vấn đề hay không rồi!

Mà điểm thứ hai lại cực kỳ quan trọng, từ xưa đến nay, vấn đề phương tiện giao thông luôn luôn là manh mối để cảnh sát dựa vào để phá án, trong vụ án này cũng không ngoại lệ. Nếu như Đậu Tự Lực và Lưu Thải Vân thật sự đã lên đảo Vĩnh Tiến thì nhất định phải giải quyết được vấn đề phương tiện giao thông mới được.

Triệu Ngọc không biết nhưng Vương Thành Cương lại rất hiểu biết nhà Đậu Tự Lực vốn có một chiếc ca nô! Cho nên, một khi bắt tay điều tra chiếc ca nô này thì ước chừng rất nhanh có thể tra được thêm nhiều chuyện khác nữa.

Lợi hại!

Lợi hại!

Triệu Ngọc nhìn vị Cục trưởng Vương tướng mạo xấu xí này, không ngờ người này chỉ cần nói mấy câu đã cướp mất sân khấu của hắn rồi.

Có điều, Triệu Ngọc không những không thèm để ý mà suy đoán trong đầu cũng trở nên kiên định không ít.

Xem ra, mặc dù Vương Thành Cương và Đậu Tự Lực làm việc rất hợp ý nhau nhưng nếu đã xuất hiện nhiều điểm khả nghi thì ông ta cũng không khỏi nảy sinh nghi ngờ sâu với Đậu Tự Lực.

Nếu như vậy thì có lẽ sau khi trở về Cục Cảnh sát Khúc Lương, tình hình chắc sẽ có chuyển biến tốt hơn mà không phải tệ hại như mình tưởng tượng lúc đầu.

“Đứng yên! Đứng yên! Tất cả đều không được động đậy!”

Ai mà ngờ Triệu Ngọc vừa mới suy nghĩ đến những điểm này thì lại bỗng dưng nghe thấy tiếng rống to của Đậu Tự Lực từ trong đám đông truyền đến.

Kết quả, khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thì không khỏi bị cảnh tượng trước mắt hù dọa đến mức ngã ngồi xuống đất!

Sao...

Sao lại có thể như vậy?

Từ nãy đến giờ chưa tới mấy giây đồng hồ, nhưng Đậu Tự Lực chẳng những đã tháo được còng tay ra, hơn nữa còn giật được một khẩu súng lục từ một viên cảnh sát nào đó, càng chết người là anh ta còn chĩa khẩu súng lục lên cằm Cục trưởng Vương nữa!

“Không được cử động! Ai còn dám cử động nữa, tôi sẽ nổ súng ngay!” Đậu Tự Lực chĩa súng về phía Cục trưởng Vương rồi rống to với mọi người.

“Đội trưởng Đậu, đừng! Đừng mà...” Mấy cậu cảnh sát cũng bối rối, một ông cảnh sát lớn tuổi lên tiếng khuyên nhủ: “Cậu đang làm gì vậy? Mau! Mau bỏ súng xuống!”

“Tự Lực! Cậu điên rồi sao!?” Vương Thành Cương cũng vô cùng sợ hãi, rống to: “Cậu có biết nếu cậu làm như vậy thì cậu sẽ không còn cơ hội nào nữa không!”

“Hừ! Cơ hội của tôi... cơ hội của tôi đã bị bỏ lỡ từ lâu rồi!” Đậu Tự Lực hét lớn một tiếng, kéo theo Vương Thành Cương mà lùi nhanh về phía sau, chỉ trong chớp mắt đã đi đến bên mạn thuyền.

“Đội trưởng Đậu! Đội trưởng Đậu!” Những cảnh sát khác liền vội vàng theo sát, tất cả đều giơ khẩu súng trong tay lên và nhắm thẳng vào Đậu Tự Lực.

.

“Tất cả đứng yên, tất cả đứng yên!” Đậu Tự Lực kéo lấy Vương Thành Cương đi xuống thuyền.

Ủa?

Triệu Ngọc và Tăng Khả liếc mắt nhìn nhau, hai người ngoài khiếp sợ ra thì càng hưng phấn hơn. Nếu Đậu Tự Lực đã chó cùng rứt giậu thì có thể chứng minh sự nỗ lực trước đó của bọn họ không hề uổng phí chút nào!

Ôi chao...

Triệu Ngọc thầm thở dài trong lòng, châm ngôn có câu nói rất hay, kẻ dám cướp sân khấu của ông đây sẽ không gặp được kết quả gì tốt! Cục trưởng Vương, xem ra ông cũng không thoát được cái gọi là số mệnh nhỉ...