Cuồng Thám

Chương 777: Chương 777





NGƯỜI TỰ TỬ BI THẢM

Boong!

Boong!

Không biết Đậu Tự Lực sử dụng chùy hay là búa, mỗi một lần đập xuống đều phát ra tiếng vang vô cùng lớn. Cùng với tiếng đập của anh ta, cát đá bên trong ngọn hải đăng cũng rơi xuống, đất bụi bay tung tóe.

“Lãnh đạo... có chuyện gì xảy ra vậy?” Lúc này, các cảnh sát đã đuổi tới nơi, đứng trước cửa tháp và hỏi Triệu Ngọc: “Đội trưởng Đậu có ở bên trong không?”

“Ôi trời! Không hay rồi! Tháp sắp sụp rồi!” Bên cạnh có người nhìn ra vấn đề liền vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

“Hả!?” Mọi người đồng loạt kinh hãi, có người cầm súng muốn đi vào bên trong, có người thì vội vàng lui về phía sau, cũng có người bắt đầu gọi điện thoại báo cáo với cấp trên.

“Này, đừng nổ súng!” Triệu Ngọc túm lại mấy cảnh sát định xông vào hải đăng mà nói: “Không nhìn thấy à? Đậu Tự Lực rõ ràng sợ tội đang muốn tự sát, cậu lại nổ súng bắn chết anh ta thì có thể sẽ gặp phải phiền toái đấy!”

“À!” Mấy cậu cảnh sát liền vội vàng lui về.

Lúc này, bụi bặm mù mịt từ bên trong hải đăng đã bay ra khỏi cửa, mọi người không thể không bịt kín miệng và mũi lại.

“Lãnh đạo! Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Có người hỏi: “Hải đăng sắp sập rồi, nếu sập thật thì đội trưởng Đậu cũng không thể nào toàn mạng được!”

Chậc chậc...

Triệu Ngọc nhìn trên dưới trái phải một lần, trong đầu liên tục nghĩ biện pháp. Giờ phút này, nếu như cứ xông lên bắt người, thứ nhất là Đậu Tự Lực có súng, thứ hai là hải đăng sẽ sụp xuống bất kỳ lúc nào, hiển nhiên quá nguy hiểm!

Làm sao bây giờ?

Triệu Ngọc mở giao diện đạo cụ trong đầu ra, muốn lựa chọn một đạo cụ thích hợp để giải quyết vấn đề trước mắt. Nhưng mà, suy đi nghĩ lại thì vẫn không tìm thấy thứ nào phù hợp cả.

Dùng áo tàng hình xông lên bắt người? Mặc dù các cảnh sát và Đậu Tự Lực không phát hiện ra nhưng mà một khi hải đăng bị sạt lở thì phải làm sao đây?

Hay là, sử dụng máy bay tàng hình trực tiếp bay lên?

Triệu Ngọc lui về phía sau mấy bước, ngửa đầu nhìn, thấy đỉnh tháp đã sụp xuống, tạo ra thành một cái lỗ thủng rồi, nếu như bay từ nơi đó ra, kế hoạch này còn có khả năng thực hiện được!

Chỉ có điều, chỗ này có quá nhiều cảnh sát, có người thậm chí còn đang dùng điện thoại di động quay lại hiện trường nữa, dưới nhiều con mắt như vậy, quả thực khó có thể kiểm soát được.

Chậc chậc...

Ngay tại lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ thì Đậu Tự Lực vẫn còn đang dùng sức đập hải đăng, nhưng bởi vì thể lực bị tiêu hao quá nhiều, nên tần suất không còn nhanh như trước nữa!

Ừm...

Triệu Ngọc lục lọi giao diện đạo cụ, chợt nhìn thấy loa phóng thanh tàng hình đã lâu không sử dụng.

Hay là...

Dùng đạo cụ này thử xem sao?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc mở loa phóng thanh, sau đó còn giả vờ đặt điện thoại trước miệng mình, cao giọng hô vào bên trong tháp: “Đậu Tự Lực! Đừng tiếp tục chống cự một cách vô nghĩa nữa, không có ích lợi gì đâu! Ngọn tháp hải đăng này đã dầm mưa dãi nắng hơn mấy chục năm mà vẫn không hề hấn gì, chẳng lẽ anh còn muốn dùng búa đập đến khi nó sập xuống sao?”

Loa phóng thanh phát ra âm thanh vô cùng vang vọng, cực kỳ rõ ràng. Các cảnh sát bên cạnh nhìn thấy mà không khỏi tỏ ra ngạc nhiên, âm thanh lớn như vậy phát ra qua điện thoại di động của Triệu Ngọc đấy!

“Đậu Tự Lực, anh đã không còn đường chạy trốn nữa! Anh là đội trưởng đội cảnh sát, cho nên anh hãy suy nghĩ cho thật kĩ đi!” Triệu Ngọc nói: “Chẳng lẽ anh lại ngây thơ cho rằng anh chết thì vụ án giết người trên đảo hoang này sẽ không được giải quyết sao? Sự thật là ngược lại, anh chết thì sẽ không có lợi ích gì cho mẹ anh cả, sẽ chỉ khiến cho bà ta phải gánh thêm càng nhiều tội danh hơn thôi!”

Triệu Ngọc liên tục khuyên bảo, tần suất đập phá trên đỉnh tháp quả nhiên chậm lại mấy nhịp.

“Cho nên, anh hãy xuống đây đi! Đừng cố chấp nữa, hãy nghe lời tôi, xuống đây và từ từ kể lại tất cả mọi chuyện, dù không thể cứu mình thì cũng phải nghĩ cho mẹ anh chứ?” Triệu Ngọc tiếp tục khuyên nhủ: “Lão Đậu à! Anh không thể thế này...”

“Á á á...”

Ai ngờ, Triệu Ngọc đang khuyên nhủ thì chợt truyền tới một tiếng thét kinh hãi của các cảnh sát bên cạnh.

Triệu Ngọc vội vã ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Đậu Tự Lực đã ngừng đập phá hải đăng nhưng lại cầm súng đi tới đỉnh tháp.

“Đội trưởng Đậu, mau xuống đây, mau xuống đây đi!” Các cảnh sát vội vàng xua xua tay.

Chỉ thấy cả người Đậu Tự Lực dính đầy bụi đất, mặt và tóc đều biến thành màu trắng xám, không nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt anh ta. Nhưng mà từ động tác giống như chết lặng kia thì có thể nhìn ra được anh ta dường như đã biến thành một mảnh cây khô xám, tám phần là không muốn sống nữa!

Quả nhiên, Đậu Tự Lực đờ đẫn đứng đó hai giây rồi dùng hết sức lực bước về phía trước, nhảy từ trên đỉnh tháp xuống.

A!!!

Mọi người kinh hãi, nhưng đã chậm rồi. Ngọn hải đăng này còn cao hơn sáu tầng nữa, từ trên cao như vậy mà rơi xuống thì hầu như chỉ có nước chết!

Nhưng mà, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Triệu Ngọc chợt vọt tới, nói thì chậm nhưng khi xảy ra thì nhanh, ngay tại lúc Đậu Tự Lực sắp rơi xuống đất thì Triệu Ngọc đã nhảy bật lên không trung, dùng bả vai đẩy một cái, Đậu Tự Lực liền bị đụng bay ra ngoài.

Xoạt xoạt xoạt xoạt...

Đậu Tự Lực lăn ra rất xa sau đó mới ngừng lại, mặc dù khắp người đều bị trầy xước nhưng tính mạng đã không còn đáng ngại nữa.

A!?

Thấy một màn thần kỳ ngay trước mắt này, toàn bộ nhóm cảnh sát đang có mặt đều bị dọa sợ đến mức mở to mắt, cứng họng! Loại kỹ xảo bay lên cứu người này hình như chỉ tồn tại trong điện ảnh võ hiệp mà thôi, trên thực tế làm sao có thể làm được, cho dù là ai cũng không thể tin nổi!

“Ối!” Triệu Ngọc vặn vặn khớp vai, vẻ mặt có chút đau đớn. Hóa ra, vừa rồi tình hình cấp bách, Triệu Ngọc đã dùng một cái dù tàng hình cho Đậu Tự Lực. Theo nguyên tắc thì nếu có dù tàng hình thì Đậu Tự Lực sẽ không thể nào bị ngã chết được.

Nhưng mà một khi đã diễn thì phải diễn cho chân thực một chút. Hắn sợ bị người khác nhìn ra có điểm bất thường cho nên đã xông lên diễn một màn kịch cứu người nhảy lầu tự tử đầy dũng cảm!

“Lãnh... lãnh đạo! Ngài có sao không?” Một cậu cảnh sát có quen biết với Triệu Ngọc vội vàng tiến lên dìu hắn.

“Không sao đâu, tôi không sao!” Triệu Ngọc vội vàng khoát tay, chỉ vào Đậu Tự Lực mà hô lên: “Nhanh, kiểm tra xem anh ta thế nào rồi? Rốt cuộc có chết hay không?”

“A... A...” Đậu Tự Lực mặt mũi đầy bụi đất, khẽ rên một tiếng, khi phát hiện mình vẫn chưa chết, anh ta bỗng dưng lại giãy giụa kêu to.

Có điều, các cảnh sát đã sớm vọt lên, cùng nhau đè lại anh ta.

“Tổ trưởng... tổ trưởng...” Lúc này, Tăng Khả đã nóng lòng như lửa đốt mà chạy tới, còn Cục trưởng Vương Thành Cương cũng khập khiễng chạy theo.

“Sao rồi? Sao rồi? Đã bắt được... Á...” Tăng Khả mới vừa chạy đến bên cạnh Triệu Ngọc lại chợt chỉ tay về phía sau lưng Triệu Ngọc mà hét to lên.

Triệu Ngọc quay đầu nhìn lại, cũng lập tức bị dọa sợ, sắc mặt khẽ biến đổi. Không ngờ, ngọn hải đăng cao lớn kia răng rắc vang lên mấy tiếng, rồi bắt đầu nghiêng ngả sụp đổ!

Trong thời khắc nguy hiểm ấy, phương hướng mà hải đăng đang dần sụp xuống lại trùng hợp đúng là phía mà bọn họ đang đứng.

“Mau! Chạy mau!” Cục trưởng Vương hét lớn một tiếng, chính ông ta cũng là người đầu tiên quay đầu chạy. Những cảnh sát khác cũng kéo nhau chạy như điên.

Ầm...

Sau khi xiêu vẹo khoảng mười mấy độ, ngọn hải đăng kia cuối cùng cũng không trụ vững nổi nữa mà ầm ầm đổ xuống! Kèm theo đó là tiếng vang ầm ầm, khói bụi nổi lên bao phủ lấy mọi người.

Khụ khụ...

Khụ khụ khụ...

Trong làn khói bụi tràn ngập, tiếng ho khan và sợ hãi của mọi người lại liên tục truyền đến. Có điều, cũng may là mọi người chạy khá nhanh, tất cả đều chạy tới khu vực an toàn trước khi ngọn hải đăng đổ sụp xuống, không có ai bị thương cả.

Chỉ có điều, tất cả mọi người đều giống Đậu Tự Lực trước đó, mặt mũi dính đầy bụi đất, thoạt nhìn còn giống như thổ dân vậy.

“Khụ Khụ...” Triệu Ngọc ho khan hai tiếng, kéo Tăng Khả đi tới nơi không có tro bụi.

Không ngờ, khi còn chưa kịp đứng vững, điện thoại di động của hắn bỗng nhiên vang lên.

“A lô! Lão đại!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Nhiễm Đào: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Cục Cảnh sát Khúc Lương lại phái người tới muốn đưa bà lão này tới Cục Cảnh sát để tra hỏi đây này! Nhưng mà... bà ta còn chưa chịu khai báo gì cả?”

“Khụ...”

Trong bụi mù lại truyền tới một trận ho khan rất mạnh, Triệu Ngọc quay đầu lại, thấy các cảnh sát đã kéo lấy Đậu Tự Lực tới trước mặt hắn.

“Được rồi, Nhiễm Đào!” Triệu Ngọc thoải mái nói: “Giao nghi phạm cho bọn họ đi! Hai người thông báo cho pháp y Cao một tiếng, bảo ông ta phái người đến nhà Đậu Tự Lực tìm kiếm chứng cứ!”

“A... Nói vậy là...” Nhiễm Đào đã nghe ra được điều gì từ trong lời nói của Triệu Ngọc.

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc lại liếc nhìn Đậu Tự Lực, lúc này mới cảm khái: “Vụ án giết người trên đảo hoang sắp kết thúc rồi!”