“Không! Không không không! Bà ấy thật sự không liên quan gì hết!” Giọng nói của Đậu Tự Lực trở nên nghẹn ngào, nước mắt tràn mi: “Tất cả đều là do tôi giết! Là tôi! Mẹ tôi thật sự không liên quan gì cả! Bà ấy chỉ giúp tôi lái thuyền thôi...”
Bộp...
Triệu Ngọc lại ném một xấp giấy tới trước mặt Đậu Tự Lực: “Anh tự mình xem đi, đây là báo cáo từ chuyên gia tâm lý của bọn tôi sau khi giám định cho Lưu Thải Vân, còn có bằng chứng từ vợ cũ của anh nữa!”
“Lưu Thải Vân mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, ngoài ra còn có khuynh hướng nguy hiểm! Vợ cũ của anh đã xác nhận chuyện này, khi ở cùng với mẹ anh, cô ấy luôn cảm thấy rất sợ hãi, ngay cả tính mạng của cô ấy và lũ trẻ cũng bị uy hiếp, cho nên mới nhất quyết đòi ly hôn với anh!” Triệu Ngọc lắc đầu, hỏi: “Đậu Tự Lực, những chuyện này... chẳng lẽ anh không biết?”
“Không... Không không...” Nói đến đây, Đậu Tự Lực đột nhiên gào khóc, cả người co rúm lại: “Không phải là mẹ tôi, là tôi làm! Tất cả đều do tôi! Không liên quan tới bà ấy... Không liên quan tới mẹ tôi...”
“Tổ trưởng...” Ngô Tú Mẫn đi tới bên cạnh Triệu Ngọc, nhẹ nhàng lắc đầu, ý muốn nhắc nhở Triệu Ngọc rằng trạng thái tâm lý của Đậu Tự Lực cực kỳ không ổn, không thể tiếp tục thẩm vấn.
“Hu hu...” Đậu Tự Lực nức nở, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Tại sao! Tại sao!? Vì sao phải làm như vậy... Hu hu hu... Mẹ ơi! Mẹ ơi...”
Cốc cốc cốc...
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, sau đó, Nhiễm Đào từ bên ngoài đẩy cửa vào, hăng hái đi đến, chạy nhanh đến bên cạnh Triệu Ngọc và nói nhỏ với hắn: “Lão đại, dựa theo lời dặn của anh, chúng tôi đã cho bà ấy xem video Đậu Tự Lực nhận tội, cuối cùng bà ấy cũng nhận tội rồi! Anh mau qua đó nghe đi, lần này chắc chắn là sự thật!”
“Phù!” Triệu Ngọc gật đầu, thở phào một tiếng. Hóa ra, để mau chóng điều tra ra sự thật, Triệu Ngọc đã vẽ hồ lô, chơi trò giương đông kích tây.
Thật ra ngay từ đầu, mối quan tâm chủ yếu của hắn vẫn là Lưu Thải Vân. Hắn biết, dù sao thì Đậu Tự Lực cũng là cảnh sát tuyến đầu, khó tránh khỏi chuyện nửa thật nửa giả, cố kỵ điều gì, dù đã khai báo hành vi phạm tội nhưng cũng khó có khả năng hoàn toàn chính xác.
Nhưng Lưu Thải Vân thì khác, chỉ cần khiến hàng phòng thủ trong lòng bà ta sụp đổ, cảnh sát mới có thể nhận được lời khai chính xác nhất.
Ban đầu khi Triệu Ngọc sử dụng mánh khóe, bởi vì không biết tình huống của con trai nên Lưu Thải Vân cương quyết nhận mình là hung thủ giết người, muốn một mình gánh tội thay con trai!
Nhưng bây giờ, khi bà ta nghe được lời khai của Đậu Tự Lực, biết rằng con trai đã nhận tội, không có khả năng thoát tội, bà ta lập tức rơi vào tuyệt vọng, không hề ôm bất kỳ ảo tưởng nào.
Lại thêm lời khuyên nhủ của cảnh sát, Lưu Thải Vân liền khai hết tất cả...
...
Thời gian quay trở lại vào buổi tối ngày xảy ra vụ án.
1 giờ đêm, đảo Vĩnh Tiến, tại một chỗ bí ẩn trong bụi cỏ bên ngoài nơi cắm trại của đoàn làm phim.
“Mẹ! Không phải con đã nói với mẹ rồi sao? Không được tới gần nơi cắm trại của bọn họ!” Đậu Tự Lực bực bội thì thầm: “Mẹ cứ thế thì sẽ khiến chúng ta gặp nguy hiểm mất, mẹ có chắc là... vừa rồi Tạ Hạo không nhìn thấy mẹ không?”
“Không đâu, không đâu!” Lưu Thải Vân thì thầm đáp lại. “Lúc cậu ta quay đầu lại thì mẹ đã chạy đi rồi! Không nhìn thấy được đâu! Tự Lực này, chẳng phải bọn họ đã uống thuốc ngủ rồi sao? Sao vẫn chưa có tác dụng thế? Sao bọn họ còn chưa ngủ vậy?”
“Không nhanh như vậy được đâu!” Đậu Tự Lực giải thích. “Phải một giờ sau thì thuốc mới có tác dụng, hơn nữa, mấy người đó không uống nước cùng một lúc, ít nhất chúng ta cũng phải đợi đến sau 12 giờ mới được! Mẹ nghe con đi, một mình con là đủ rồi, mẹ đừng tham gia vào có được không?”
“Được... Được...” Tuy rằng bà lão nói đồng ý, nhưng trong mắt lại hiện rõ sự lo lắng.
...
Vài tiếng sau, một bóng người thình lình chạy ra từ lều của Trương Thành Công! Người nọ hoảng loạn đến mức không để ý đến đường đi, cứ thế chạy thẳng về phía ngọn hải đăng.
Ngay sau đó, Đậu Tự Lực cũng chui ra khỏi lều, bắt đầu dồn sức đuổi theo người này.
“Hộc... Phù phù...”
Người này chính là Quách Nhất Hàng, cậu ta liều mạng chạy trốn, mấy lần vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn Đậu Tự Lực. Hai người cách nhau ít nhất mười mét, Đậu Tự Lực nhất thời không thể bắt kịp cậu ta.
Thế nhưng Quách Nhất Hàng vừa mới chạy được vài bước, có người đột nhiên nhảy ra từ bụi cỏ, người này có một mái tóc rất dài, vừa nhảy ra đã lập tức vươn hai tay lao đến muốn bóp cổ Quách Nhất Hàng.
“A!!!”
Quách Nhất Hàng bị giật mình, lảo đảo ngã xuống đất. Đến lúc cậu ta đứng dậy được thì lại va phải Đậu Tự Lực.
Quách Nhất Hàng quá sợ hãi, tiện tay nhặt hòn đá dưới đất ném về phía Đậu Tự Lực! Đậu Tự Lực chặn lại hòn đá, sau đó hai người lao vào đánh nhau.
Bọn họ đánh nhau lăn lộn dưới đất, cổ Đậu Tự Lực còn bị Quách Nhất Hàng cào xước. Nhưng dù sao thì Đậu Tự Lực vẫn là cao thủ, cuối cùng, anh ta đã siết được cổ Quách Nhất Hàng!
Nhưng ngay khi anh ta vừa siết quanh cổ của Quách Nhất Hàng thì một tiếng hét đột nhiên truyền đến trên đầu: “Tránh ra!”
Ngay sau đó, Đậu Tự Lực kinh ngạc nhìn thấy Lưu Thải Vân đang giơ một tảng đá lớn lên cao rồi đập mạnh xuống.
“Không không không...” Trong lúc hoảng sợ, Đậu Tự Lực thả lỏng tay ra.
Bốp...
Tảng đá to đập thẳng vào đầu Quách Nhất Hàng, máu tươi phun tung tóe, đầu Quách Nhất Hàng bị biến dạng, người đã chết...
“Á!!!” Đậu Tự Lực sợ đến mức ngã sang một bên, không thể tin nổi chuyện trước mắt. Hai tay Lưu Thải Vân bưng tảng đá, trông bà ta y hệt một ác ma vậy.
Lúc đó, Lưu Thải Vân lại ra sức giơ tảng đá lên, định đập thêm lần nữa! Đậu Tự Lực vội vã nhào tới ngăn cản bà ta lại.
“Không không không... Không không không... Mẹ... Mẹ điên rồi sao? Mẹ làm cái gì vậy? Mẹ đã làm cái gì vậy!?” Đậu Tự Lực đầy ảo não mà lớn tiếng quát hỏi, sau đó vội vã quay lại kiểm tra Quách Nhất Hàng, nhưng lúc ấy, Quách Nhất Hàng đã ngừng thở.
“Mẹ! Mẹ điên rồi! Tại sao mẹ lại giết người! Chết rồi! Người chết rồi!” Cả người Đậu Tự Lực run rẩy, đầu óc hỗn loạn.
“Tự... Tự Lực!” Lưu Thải Vân vừa run rẩy vừa đáp: “Cậu... cậu ta nhìn thấy con, cũng nhìn thấy mẹ...”
“Vậy cũng không thể giết người chứ!” Đậu Tự Lực tuyệt vọng nắm tóc.
“Không... Không không...” Không ngờ, Lưu Thải Vân lại bình tĩnh hơn một chút, mắt lạnh như băng mà nói: “Nếu mẹ không giết cậu ta, chúng ta... chúng ta sẽ bị phát hiện ngay! Hơn nữa... Hơn nữa... Tự Lực à... Chúng ta đã hủy đoạn phim của bọn chúng rồi, thế nhưng... Được bao lâu chứ, bọn chúng có tiền mà, biết đâu sẽ trở lại quay lần nữa? Nhưng chết rồi thì chẳng phải là sẽ ngăn cản được bọn chúng rồi hay sao!?”
“Mẹ! Suy... suy nghĩ của mẹ kiểu gì thế!?” Đậu Tự Lực cực kỳ hối hận mà nói: “Nếu muốn quay phim thì đổi sang đảo khác, đổi sang hải đăng khác cũng có thể quay mà! Tại sao mẹ... Tại sao mẹ lại giết người chứ...”
“Hả!?” Lưu Thải Vân suy sụp lùi về sau vài bước, vẻ tuyệt vọng hiện lên trên khuôn mặt.
“Không được, không được!” Đậu Tự Lực vò đầu bứt tóc, bắt đầu lục lọi thi thể của Quách Nhất Hàng.
“Tự... Tự Lực...” Lưu Thải Vân ngồi xổm xuống rồi hỏi: “Cảnh sát có thể điều tra ra chúng ta không?”
“Mẹ! Con chính là cảnh sát đây!” Đậu Tự Lực nhanh chóng lục lọi thi thể, lập tức phát hiện ra một cái USB, chìa khóa ca nô và một chiếc điện thoại Samsung trong túi của Quách Nhất Hàng: “Con và cậu ta đã đánh nhau, trên móng tay cậu ta có tế bào da chứa ADN của con, làm sao mà không tra ra được chứ?”
“Hả!?... Vậy làm sao bây giờ?” Lúc này, Lưu Thải Vân mới ý thức được mình đã phạm vào lỗi lớn.
“Thi thể... Phải đi xử lý thi thể! Hiện trường cũng phải được xử lý sạch sẽ, không được lưu lại bất kỳ vết máu nào!” Đậu Tự Lực nói, màn hình điện thoại di động sáng lên, một cái thông báo tin nhắn Wechat hiện lên. Trong nỗi lo lắng, Đậu Tự Lực nhanh chóng mở điện thoại của Quách Nhất Hàng để đọc nội dung.
Điện thoại di động yêu cầu vân tay để mở khóa, anh ta liền dùng ngón tay Quách Nhất Hàng để mở.
Kết quả, lúc thấy dữ liệu trong điện thoại di động của Quách Nhất Hàng thì anh ta không khỏi bất ngờ. Lướt qua xem một lượt, anh ta liền hiểu được lý do tại sao hơn nửa đêm, Quách Nhất Hàng lại xuất hiện trong lều của Trương Thành Công!
“Tự Lực... Tự Lực! Chúng ta phải xử lý như thế nào đây?” Lưu Thải Vân sốt ruột đến mức tay chân luống cuống.
“Không còn cách nào khác!” Đậu Tự Lực nói rằng: “Mẹ tẩy sạch vết máu ở đây đi, bùn đất chỗ nào có máu thì bỏ vào túi, sau đó rắc hết ra biển! Thi thể và hung khí tảng đá thì để đó, chờ con xóa bản sao lưu của đoạn phim, con sẽ mang chúng lên thuyền, sau đó vứt xuống biển! Nếu cảnh sát không tìm được xác thì chỉ có thể lập theo loại vụ án mất tích, chứ không phải vụ án giết người!”
“Cũng may...” Đậu Tự Lực thở một hơi thật dài, chỉ vào điện thoại của Quách Nhất Hàng: “Người này vốn đang định chạy trốn! Như thế này đi, con sẽ lái thuyền của mình ra biển để phi tang cái xác, mẹ lái thuyền của đoàn phim về Khúc Lương đi. Chúng ta sẽ dàn cảnh Quách Nhất Hàng bỏ trốn... Làm thế... có lẽ chúng ta còn có cơ hội...”
Vừa nói chuyện, Đậu Tự Lực vừa lục lọi ba lô của Quách Nhất Hàng, lấy ra một khẩu súng bắn tín hiệu.
“À... Được... Được!” Nghe đến đây, Lưu Thải Vân dường như nhìn thấy hy vọng, bắt đầu dựa theo dặn dò của Đậu Tự Lực mà xử lý thi thể và vết máu.
Đậu Tự Lực quay lại nơi cắm trại, tiếp tục xử lý bản sao của bộ phim.
...
Sau mười lăm phút, Lưu Thải Vân còn đang bận xử lý thi thể thì nghe thấy có tiếng động, vội vàng xoay người lại nhìn thì thấy Đậu Tự Lực chạy từ chỗ cắm trại về với vẻ mặt hoảng hốt.
Nhưng Lưu Thải Vân còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Đậu Tự Lực đã nhanh tay cởi nút áo Quách Nhất Hàng, có vẻ như là muốn cởi quần áo của cậu ta!
“Tự... Tự Lực! Con đang làm gì vậy?” Lưu Thải Vân vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ hỏi.
“Mẹ! Chẳng phải mẹ muốn một lần giải quyết tất cả để bọn chúng vĩnh viễn không quay phim được nữa sao?” Đậu Tự Lực toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy, nói: “Con có cách này!”