“Ôi trời ơi..!” Lúc Miêu Anh dẫn Triệu Ngọc đi vào một căn phòng lớn khác trong tòa nhà, Triệu Ngọc bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, hắn kinh ngạc há to miệng hỏi: “Đây là cái quỷ gì?”
Chỉ thấy trong đại sảnh rộng rãi có dựng một cái lồng sắt khổng lồ, bên trong lồng sắt là một sân đấm bốc vô cùng cao cấp và hoành tráng!
“Ha ha, anh đã nghe nói qua UFC chưa? Đây chính là sân đấm bốc chính thức đấy nhé!” Miêu Anh mỉm cười giới thiệu: “Cái này... là sở thích mới mà cha em bị lây ở New Zealand, nghiện luôn rồi! Không phải sao, hôm nay để làm bầu không khí thêm sinh động cũng có sắp xếp mấy trận tranh tài đặc sắc đó!”
“UFO thì anh có nghe nói qua! KFC cũng có...” Triệu Ngọc nhìn sân đấm bốc trong lồng sắt, vẫn cứ có cảm giác quá mức không thể tưởng tượng nổi: “Nhưng mà, cái này thì...”
“UFC là thi đấu đối kháng tổng hợp quy mô thế giới đó, tuyển thủ tranh tài trong hạng mục này có thể sử dụng các loại kỹ xảo như quyền Anh, Karate, nhu đạo, tán đả, đấm bốc, Thái Quyền, được gọi là mười hạng toàn năng trong thi đấu, vô cùng kích thích!” Thần thái Miêu Anh sáng láng giới thiệu tiếp: “Hôm nay, cha em và mấy người bạn của ông có mời mấy vị cao thủ cách đấu đứng đầu thế giới tới đây, dự định biểu diễn ở chỗ này cho các tân khách xem! Hình như... một lát nữa sẽ có một trận đấu nho nhỏ mở đầu! Phần đặc sắc nhất thì đều sẽ giữ lại cử hành vào ban đêm!”
“Đờ mờ! Có tiền đúng là tùy hứng mà! Còn có thể chơi như vậy hả?” Triệu Ngọc lắc đầu than thở một câu.
Giờ phút này, chỉ thấy bên cạnh lồng sắt đã có không ít khách khứa vây quanh, bọn họ giơ điện thoại lên cao cao để tự chụp, hình như cũng cảm thấy mới lạ với hình thức tiệc lạ lùng này.
“Cha em thích cái này à?” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, cố ý hỏi: “Nói như vậy... Chắc ông ấy cũng rất giỏi đánh nhau nhỉ?”
“Đương nhiên!” Miêu Anh không chút nghĩ ngợi nói: “Lúc còn trẻ, cha em còn từng làm đặc công đấy, có thể so với James Bond nữa! Có điều... Bây giờ ông cũng đã có tuổi rồi, ít khi ra tay lắm!”
“Vậy... bản lĩnh của em cũng đều học từ ông sao? Sao mà nhìn cách ra chiêu không giống nhau lắm?” Triệu Ngọc không kìm lòng được mà hỏi một câu, vừa mới hỏi xong thì lập tức nhận ra mình đã để lộ sơ hở.
“Khụ! Cha làm sao mà có thời giờ dạy em được chứ? Anh có biết vì sao cha mẹ em lại cưng chiều em như vậy không? Đều là vì áy náy đó, từ nhỏ đến lớn, em giống y như trẻ mồ côi vậy!” Miêu Anh đang lắc đầu, lại bỗng dưng bắt lấy tay Triệu Ngọc, nghi ngờ hỏi: “Triệu Ngọc, anh có ý gì? Anh nói cứ như là anh từng giao thủ với cha em ấy!”
“À... Không, không! Anh nói đùa thôi mà... Ha ha...” Triệu Ngọc vội vàng chữa lời: “Thật ra thì ý của anh là chiêu thức đặc công hoàn toàn khác với chiêu thức đấm bốc thông thường cơ mà?”
“Đó là đương nhiên!” Miêu Anh gật đầu: “Đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đặc công chủ yếu nhanh chóng chế ngự địch là chính, không có bất kỳ động tác dư thừa kiểu mẫu nào, từng chiêu tấn công đều nhằm ngay vào chỗ yếu hại, chỉ cần có hiệu quả trong thời gian ngắn nhất! Mà đấm bốc thì bị quy tắc hạn chế, khá nhiều hiệp đấu, nhưng xem thì đúng là rất đặc sắc!”
“Vậy... em có thể đánh thắng được cha em không?” Triệu Ngọc lại thử thăm dò thêm một câu.
“Anh... hỏi mấy chuyện này làm gì?” Miêu Anh lắc đầu: “Khi còn bé, em có luyện tập với cha, nhưng chiêu số hoàn toàn không phải cùng đường nên đánh không đã! Còn nữa, dù sao thì hai cha con cũng đâu thể đánh bạt mạng chứ? Cho nên, em cũng không biết ai lợi hại hơn! Nhưng mà em có cảm giác, chắc là em đánh không lại đâu!”
“Kỳ lạ...” Triệu Ngọc ra vẻ nghi ngờ hỏi thêm một câu: “Vừa nãy cha em nhìn thấy anh mà cứ như đang nhìn người xa lạ vậy. Chẳng lẽ trước kia, em không cho ông ấy xem ảnh của anh à?”
“Hả? Em nói này, sao hôm nay anh lại cứ thích phân cao thấp với cha em vậy? Sao tự dưng lại có nhiều vấn đề thế?” Trong lúc nói chuyện, Miêu Anh cầm hai cốc đồ uống từ trong đĩa của nhân viên phục vụ, đưa cho Triệu Ngọc một cốc.
“Chỉ là anh chiêm ngưỡng thôi, à không... ngưỡng mộ mà thôi!” Miệng lưỡi Triệu Ngọc dẻo quẹo: “Anh chỉ tò mò muốn biết ấn tượng của cha em về anh là thế nào thôi!”
“Ừm... Chắc là cha em có xem tư liệu của anh nhỉ? Nhưng mà... cũng không chắc đâu!” Miêu Anh uống một ngụm đồ uống, nghiêm túc nhớ lại: “Lúc trước, em không nói quan hệ của chúng ta cho cha mẹ biết! Mà sau này, lúc em muốn nói cho họ thì lại là lúc nguy hiểm nhất, lúc đó, cha em đang bộn rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, không rảnh bận tâm chuyện của chúng ta...”
“Sau đó thì em giúp cha làm xong tư liệu, cha cũng sai người thanh tẩy thân phận của em... À... Em nhớ ra rồi!” Miêu Anh vỗ gáy một cái, nói: “Chắc chắn cha em từng thấy ảnh của anh! Hơn nữa... ngay vào tháng trước, lúc em muốn tham gia vào tổ điều tra đặc biệt để cùng điều tra các vụ án với anh đấy, lúc đó, cha em có xem qua tài liệu cặn kẽ về anh rồi!”
“Có điều... Anh hỏi chuyện này làm gì? Có chuyện gì không?” Miêu Anh lại uống một ngụm, thấm thía dạy bảo: “Anh yêu à, chuyện đã qua không quan trọng! Mấu chốt là xem biểu hiện của anh ngay lúc này thôi, không phải anh từng dõng dạc nói rằng sẽ lấy lòng được cha vợ và mẹ vợ của anh sao? Vậy thì hãy lấy bản lĩnh của mình ra đi, nhé?”
Ừm...
Triệu Ngọc liên tục gật đầu, ngoài miệng vui đùa, lông mày lại càng nhíu chặt hơn.
Nói như vậy... Lúc ở quán lẩu gà, cha Miêu đã nhận ra mình rồi? Biết mình là con rể tương lai của ông?
Như vậy... Vì sao ông vẫn muốn đánh với mình một trận nhỉ, hiển nhiên không chỉ đơn giản là để bênh vực kẻ yếu. Chắc trong chuyện này còn có ý muốn ra oai phủ đầu con rể tương lai!
Lại không ngờ rằng, tự vác đá đập chân mình, cảm thấy rất mất mặt?
Thế nhưng... vẫn không hợp lý cho lắm!
Nhớ lại lúc gặp mặt ở cửa, từ trong ánh mắt của cha Miêu là hắn có thể nhận ra rằng sau khi ông nhìn thấy Triệu Ngọc, ông rõ ràng cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ! Nếu như ông đã sớm biết thân phận của mình vậy thì tại sao lại tỏ ra giật mình đến vậy?
Cha Miêu này đúng là có phần khiến người ta nhìn không thấu!
“Hả? Qua đây, đến đây! Mau nhìn kìa... Ồ...” Lúc này, Miêu Anh kéo Triệu Ngọc nhìn sang bên kia lồng sắt, chỉ thấy từ chỗ cao, bất ngờ có một người ngoại quốc mặc quần đùi đấm bốc đi tới.
Người này không thể nói là dáng người khôi ngô, nhưng mà cơ bắp cuồn cuộn, hơn nữa ánh mắt của anh ta lạnh lẽo đến mức kỳ lạ, chỉ liếc nhìn một cái thôi cũng đã khiến lòng người run rẩy.
Người này vừa ra trận, khắp phòng lại vang lên tiếng vỗ tay và hoan hô như sấm dậy...
“Sanger Rove!” Miêu Anh giới thiệu cho Triệu Ngọc: “Là người xếp hạng thứ hai của UFC, có thành tích hai mươi ba trận bất bại, tất cả các chuyên gia đều coi trọng anh ta! Người này là một tuyển thủ toàn năng, công thủ ngang nhau, không có nhược điểm! Mà chiêu thức lợi hại nhất của anh ta là chiêu ‘Thần long vẫy đuôi’ kia, từng khiến không ít người ăn quả đắng! Cha em đúng là chịu chơi, bỏ vốn, mời được anh ta tới đây!”
“Ài!” Triệu Ngọc còn đang nghĩ đến chuyện của mình, không chú ý nhiều gì đến lời nói của Miêu Anh, chỉ thuận miệng nói một câu: “Thế nào, chẳng lẽ em định đi lên so đấu một trận hả? Võ si?”
“Muốn thì cũng muốn lắm, nhưng mà em đâu có thực lực ấy!” Miêu Anh hâm mộ nói: “Đây là tuyển thủ cấp thế giới, là dân chuyên nghiệp đó, em không thể nào so nổi được, em tự biết trình độ của mình đến đâu! Này... Mau nhìn, mau nhìn, sắp bắt đầu rồi...”
Miêu Anh căng thẳng vỗ vỗ Triệu Ngọc, lúc này, Triệu Ngọc mới tạm thời ngừng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn qua.
Lúc này, một tuyển thủ khác với thân hình cao lớn, làn da ngăm đen đã lên sân thi đấu. Người dẫn chương trình giới thiệu, đây là một tuyển thủ chuyên nghiệp đến từ Mexico.
“Không cần phải nói!” Miêu Anh uống sạch nước, lắc đầu nói: “Người này tuyệt đối không phải đối thủ của Sanger Rove! Em chưa từng nghe nói qua tên này bao giờ!”
Hả?
Sau khi Triệu Ngọc nhìn về phía ấy, chợt nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ lạ lùng. Lúc tuyển thủ Mexico kia tiến vào sân đấu và chuẩn bị khai chiến, Sanger Rove bỗng nhiên lại quay người đi, đưa lưng về phía đối thủ!
“Ồ...”
Sanger Rove xoay người như thế, nhất thời khiến người xem khắp phòng bất ngờ thét lên, bầu không khí tiến lên cao trào.
“Ôi chao, lại chiêu ấy kìa! Lại chiêu ấy kìa!” Miêu Anh căng thẳng kéo cánh tay của Triệu Ngọc mà nói: “Đây là trò hay sở trường của Sanger Rove, trước khi mở màn, để tỏ ra xem thường đối thủ, anh ta sẽ đưa phía sau lưng của mình cho đối thủ! Quá tự tin!”
“Ồ? Thật sao?” Triệu Ngọc buồn bực, trong lòng thầm nói, sao thằng cháu trai này lại còn ngông cuồng hơn cả mình vậy? Vừa mở màn đã đưa sau lưng cho đối thủ, đây không phải tự làm mất mặt mình à?
Ai ngờ, sau một tiếng chuông vang, võ đài tranh tài trong lồng sắt đã bắt đầu! Tuyển thủ người Mexico kia hình như rất bất mãn khi bị Sanger Rove coi thường, tiếng chuông vừa vang lên, anh ta lập tức vung quyền lao đến, nhắm thẳng vào gáy của Sanger Rove mà đánh!
Kết quả, Sanger Rove bước về phía trước một bước, sau đó bay vọt lên không trung, ra chiêu bọ cạp vẫy đuôi vô cùng mạnh mẽ! Một tiếng “bộp!” vang lên, chân phải của anh ta đá thẳng vào mặt đối thủ!
Tuyển thủ Mexico thậm chí chưa kịp ra hành động gì thì đã bị đá lăn ra mặt đất, ngất đi...
Trọng tài mau chóng tiến lên xem xét, khán giả đã sớm không thể áp chế nổi tâm trạng kích động, bắt đầu reo hò!
“Xem đi... Có lợi hại không! Chỉ một chiêu đã thắng rồi, đây chính là ‘Thần long vẫy đuôi’ trong truyền thuyết đó!” Miêu Anh nhìn không chớp mắt, thở dài: “Lúc nào thì em mới luyện được một chiêu như vậy nhỉ!”
“Hừ! Cái gì mà ‘Thần long vẫy đuôi’ chứ, anh lại thấy chỉ là chó vung nước tiểu mà thôi!” Triệu Ngọc khinh thường hừ một câu, cũng uống sạch đồ uống của mình.
Lúc này, Miêu Anh còn đang muốn thảo luận với hắn điều gì thì bên cạnh lại có một nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới và nói với hai người: “Đại tiểu thư, lão gia mời ngài và bạn trai của ngài đến phòng sách một chuyến! Ngài ấy nói rằng muốn giới thiệu hai người với mấy vị khách quý...”
“Được rồi!” Miêu Anh đặt cốc đồ uống xuống, ôm lấy cánh tay Triệu Ngọc và thân mật nói: “Đi thôi anh yêu! Không phải anh muốn tìm hiểu cha em sao? Cơ hội tới rồi, để em xem anh biểu hiện ra sao!”
“Ừm...” Triệu Ngọc nhíu mày, có dự cảm chẳng lành.
Nhìn thấy Triệu Ngọc có vẻ do dự, Miêu Anh vội vàng an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, anh chỉ cần biểu hiện như người bình thường là được! Cha em là người rất dễ tính!”
Ha ha... Triệu Ngọc không khỏi cười khổ, trong lòng thầm nói, nếu như anh không tát vào mặt ông thì có lẽ còn dễ sống chung, nhưng mà...
Được rồi!
Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc nhớ tới câu danh ngôn giang hồ kia: Đã ra ngoài xông pha thì sớm muộn gì cũng phải trả giá! Nếu đã không thể tránh khỏi thì không bằng thản nhiên đối mặt, thích thế nào thì thế ấy đi!
Thế là, Triệu Ngọc quyết tâm liều mạng, ngẩng đầu ưỡn ngực, ôm quyết tâm hy sinh anh dũng mà đi cùng Miêu Anh...