“Đây là ‘Chung Quỳ say rượu’ của họa sĩ Vương Tố nổi tiếng thời nhà Thanh.” Trong phòng sách, Triệu Ngọc chỉ vào một bức tranh trên bàn, giới thiệu với đám đông: “Tuyệt đối là bản gốc! Mọi người nhìn xem, nét vẽ của ông ấy cực kỳ khéo léo tinh xảo, từng nếp gấp trên áo nhân vật đều là lấy mực nhạt mà vẽ nên. Dựa vào trình độ trôi chảy của từng đường nét mà nói thì tuyệt đối không thể bắt chước.”
“Nếu như... không phải là góc trên bên phải xuất hiện một miếng vá thì giá trị của bức tranh này tuyệt đối không kém bức ‘Chung Quỳ gả muội’ trong viện bảo tàng đâu!” Nói xong, Triệu Ngọc liền chắp tay nói với ông lão tóc bạc: “Bác Dương thật là hào phóng, lại có thể tặng một bức tranh nổi tiếng trân quý như vậy cho cha vợ của tôi, thật đáng ngưỡng mộ!”
Nghe thấy Triệu Ngọc thẳng thắn khen tặng như vậy, ông lão tóc bạc liên tục khoát tay, tán dương: “Cảnh sát Triệu đúng là thiên hạ kỳ tài! Không ngờ đối với thi họa nghệ thuật mà cậu cũng hiểu biết! Ài, lão Miêu à...” Ông ta nói với cha Miêu: “Thảo nào vừa rồi ông kiêu ngạo dẫn con rể đến cho chúng tôi xem như vậy! Hóa ra, ông nhặt được báu vật nha, nhân tài như vậy thật sự hiếm có lắm!”
“Đúng đấy, đúng đấy!” Đám đông cùng nhau phụ họa, khen Triệu Ngọc không dứt miệng.
Hóa ra, bức tranh này chính là món quà mà ông lão tóc bạc tặng cho cha Miêu, vừa rồi trong lúc mọi người trao đổi với nhau, cha Miêu liền đem bức tranh này ra để mọi người thưởng thức.
Ai ngờ, ông lấy bức tranh ra cũng có mục đích, lúc này vẫn dùng lại chiêu cũ, cứ nói chắc nịch rằng Triệu Ngọc cũng biết đánh giá tác phẩm hội họa, muốn Triệu Ngọc nhận xét bình luận.
Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành phải sử dụng một máy giám định tàng hình để đánh giá bức tranh, lúc này mới phô diễn năng lực một lần nữa! Mà trước đó, những lời hắn nói với các phú hào đều dựa vào trình duyệt tàng hình của hắn.
Giờ phút này, cha Miêu cũng bắt đầu có chút tức giận, ý định của ông là khiến Triệu Ngọc mất mặt, nhưng lại không nghĩ rằng bị Triệu Ngọc phản công.
Có điều, dù cho tức giận cỡ nào, nhưng trên mặt ông vẫn phải cố giả vờ vui vẻ mỉm cười, nói trái với lương tâm: “Dĩ nhiên rồi! Ai bảo cha vợ cậu ta chính là Miêu Khôn chứ? Có điều, tôi nói thật, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Triệu Ngọc thể hiện tài năng đấy, chứ bình thường thì cậu ta không hay thể hiện đâu, nếu đã như vậy thì nào nào nào...”
Nói xong, cha Miêu nhiệt tình kéo Triệu Ngọc đi tới gần một đồ sứ màu nâu đỏ và nói: “Con rể à, cậu mau giúp cha đánh giá đồ sứ này đi! Cha mời mấy chuyên gia mà vẫn không phân biệt được nó là thật hay giả đâu!”
À... Triệu Ngọc thế mới biết, hóa ra tên của cha Miêu là Miêu Khôn.
“Ô kìa cha! Cha đủ chưa vậy?” Miêu Anh rất phản cảm với cách làm của cha, vội vàng mở miệng ngăn lại: “Chuyên gia còn không phân biệt được, thế mà cha lại bảo Triệu Ngọc kiểm tra? Cha không nên làm khó anh ấy như vậy!”
“Em nói gì vậy!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại đoạt trước một bước, trừng mắt nhìn Miêu Anh: “Anh Anh à, em không đúng rồi! Giúp đỡ cha vợ giải quyết khó khăn chính là chuyện cần làm của một người con rể, có câu nói rất hay, không phải người một nhà nhưng đi cùng một ngõ, cha vợ chính là cha ruột! Nào, để cháu xem thật kĩ...”
Nghe thấy Triệu Ngọc càng nói càng tỏ ra thân thiết, mẹ Miêu thiếu chút nữa đã lỡ tay làm vỡ ly thủy tinh...
“Ừm...” Triệu Ngọc nhìn đồ sứ mấy lần, cực kỳ kinh ngạc nói: “Ồ, chúc mừng cha vợ! Đây chính là cốc móng ngựa Doucai xuất từ lò nung của đời Đường hiếm có, chẳng những là chính phẩm, hơn nữa... giá trị không hề nhỏ đâu!”
“Ừm... Làm sao mà cậu có thể nhìn ra được?” Miêu Khôn không tin.
“Không sai được đâu.” Triệu Ngọc chỉ vào đồ sứ và nói: “Vật liệu, phôi sứ, men, kiểu dáng hoàn toàn đúng. Có sự cẩn trọng, đừng bỏ lỡ nơi giao nhau giữa men sứ và phôi sứ, phôi men. Đồ vật kiểu này là phải dựa vào nơi tiếp nối giữa men sứ và phôi sứ, phải cẩn thận nhìn kĩ mới được, khi bắt chước thì đều có văn hoa hình răng cưa nhỏ, mà cái cốc này của cha lại mang ánh sáng diễm lệ, kết cấu chặt chẽ, tuyệt đối là tuyệt phẩm trong các loại đồ sứ!”
“Cái này...” Thực ra, Miêu Khôn cực kỳ hiểu rõ món đồ sứ này, người tài ba dưới tay ông đông đảo, làm sao có thể mang đồ giả đến đây được. Ông chỉ là muốn gây khó dễ cho Triệu Ngọc mà thôi, lại không ngờ rằng lần này vẫn không làm khó được hắn.
“Ha ha, nếu như ngài cảm thấy không bình thường.” Triệu Ngọc nói đùa: “Không bằng tặng nó cho cháu đi! Vậy là coi như cháu đã thật sự phát tài rồi, ha ha ha...”
Triệu Ngọc nói vậy lập tức khiến cả sảnh đường cười vang. Một vị phu nhân mặc phục trang đẹp đẽ gần đó liền nói: “Này cậu, gấp gáp gì chứ, đồ của cha vợ cậu sớm hay muộn cũng là của cậu mà!”
Đám đông lại cười to một lần nữa, nhưng sắc mặt Miêu Khôn đã trở nên vô cùng khó coi.
“Ồ? Nếu như cảnh sát Triệu đã lợi hại như vậy.” Lúc này, một vị phú hào đeo kính, mặc tây trang màu trắng nói: “Mấy ngày trước, tôi vừa mới nhận được một chuỗi vòng tay, khiến tôi phải bỏ ra nửa chiếc Ferrari đấy! Chi bằng nhờ cảnh sát Triệu cũng xem giúp tôi nhé! Vất vả rồi, vất vả rồi...”
“Việc này...” Triệu Ngọc nhíu mày. Hóa ra, số lượng máy trình duyệt tàng hình của hắn còn nhiều, nhưng máy giám định tàng hình thì chỉ có hai cái, giờ đã dùng hết.
Ai ngờ, Triệu Ngọc đang định từ chối thì quản gia lại vội vàng chạy vào báo cáo: “Lão gia, trận tranh tài giữa Sirius với Lôi Bân đang chuẩn bị bắt đầu rồi! Mời nhóm khách quý lên khán đài thưởng thức!”
“À, được!” Miêu Khôn gật đầu: “Các vị, xin mời! Trò hay sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi xem tranh tài thôi!”
“Không thể nào? Lôi Bân?” Miêu Anh hỏi quản gia: “Là... Lôi Bân của Tần Sơn sao?”
“Đúng vậy, đại tiểu thư!” Quản gia vô cùng cung kính trả lời: “Lôi Bân trước kia là tuyển thủ Taewondo, hiện tại chuyển sang đánh UFC, chỉ là có điều, vẫn không vào được chung kết!”
“Thật sự là anh ta sao?” Miêu Anh vội hỏi: “Vậy... đối thủ là ai? Sirius?”
“Vâng, Sirius là một vị tuyển thủ của Czech, vẫn đang có tư cách thi đấu!” Quản gia giới thiệu nói: “Thực lực của hai người này tương đương nhau, nhưng lại chưa từng giao đấu, đoán chừng là khó phân thắng bại?”
“Ồ...” Miêu Anh lôi kéo cánh tay của Triệu Ngọc, nhỏ giọng nói: “Thật không ngờ đại sư huynh cũng tới tham gia náo nhiệt!”
“Hừ, tên bại tướng kia ấy à!” Triệu Ngọc khinh thường nói: “Nếu như hắn ta cũng biết đánh nhau thì anh con mẹ nó cũng có thể lên so đấu một trận!”
“Nào nào nào, làm sao có thể dễ dàng như vậy được? UFC rất khó đánh, biến số quá nhiều!” Miêu Anh kéo Triệu Ngọc một chút rồi lại nói: “Đúng rồi, tại sao mà trước đến giờ, em không biết anh còn thông thạo tài chính kinh tế và nghệ thuật giám định bảo vật thế? Trong khoảng thời gian em không có ở đây, anh thật sự tiến bộ đến vậy sao?”
“Ha ha... Có lẽ là trùng hợp đi! Mấy ngày trước phá án, anh từng nghe người khác bàn tán với nhau thôi, ha ha...” Triệu Ngọc khó khăn giải thích.
“Anh đang lừa gạt ai vậy?” Miêu Anh lè lưỡi, nói: “Cứ làm như em không nhìn ra ấy? Vừa rồi sắc mặt cha em cứ mãi không vui, em thấy khẳng định là hai người đã bàn nhau từ trước, rồi diễn kịch ở đây! Cha em cái gì cũng tốt, nhưng lại cực kỳ sĩ diện, làm như vậy thật sự là không đúng, em lo ông ấy sẽ chiều hư anh đấy!”
Bịch...
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc không thể đứng vững được, đập đầu vào tường...
Khán đài ngay tại phòng bên cạnh, sau khi đám người tiến vào, lập tức có thể nhìn thấy khán đài trên không, trực tiếp thưởng thức trận tranh tài bên dưới đại sảnh. Bởi vì sân đấu trong lồng sắt, từ góc độ này nhìn sang là có thể vừa vặn nhìn thấy toàn cảnh, thoải mái quan sát.
Nhìn vào trong đấu trường, bắt gặp Lôi Bân mặc một bộ trang phục màu đen, mà người ngoại quốc thì mặc màu đỏ. Hai người đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ trận đấu bắt đầu.
“Ha ha ha... Trò hay sắp bắt đầu rồi!” Miêu Khôn nói với mọi người: “Mặc dù Sanger Rove mới là áp trục* trong kịch hay ngày hôm nay, nhưng mà trận đấu này vì có người Trung Quốc tham gia nên cũng không thể bỏ lỡ được! Các vị có cảm thấy hứng thú không?”
* Áp trục: Thuật ngữ các loại hí kịch truyền thống của Trung Quốc, ý là nổi bật, khuếch trương.
Trong lúc nói chuyện, một người phục vụ trẻ tuổi cầm một máy tính bảng, đứng ở trước mặt mọi người. Triệu Ngọc lập tức hiểu rõ, hóa ra bọn họ muốn đánh cược, muốn đặt tiền cược đây!
Oa!
Kẻ có tiền đúng là không tầm thường, không ngờ lại có thể chơi kiểu cao cấp đến vậy?
“Hai tuyển thủ này đều được A Trang và Loki mời tới, nhưng hôm nay, hai người bọn họ đúng lúc có việc nên không thể đến đây. Cho nên, tôi không thể làm gì khác hơn là làm nhà cái!” Miêu Khôn mở hai tay ra nói: “Tới đi các vị, khuấy động bầu không khí cho sôi động nào! Không thì chẳng thú vị gì cả!”
“Có tôi!” Ông lão tóc bạc nói: “Lúc cậu ở New Zealand vẫn chưa được bài học nào à? Thế mà lại... Ài! Được rồi, chơi một chút cũng tốt, tôi là người Trung Quốc, tôi mặc kệ mấy người khác, tôi cược tuyển thủ Trung Quốc kia chiến thắng, cược hai trăm nghìn là được rồi!”
Ông lão nói xong, nhân viên ghi chép liền ghi lại cho ông ta.
“Tôi không sính ngoại, nhưng mà lại cảm thấy tuyển thủ nước ngoài kia lợi hại hơn!” Nữ phú hào nói: “Tôi cũng cược hai trăm nghìn, cược Sirius chiến thắng!”
“Hừ, nhìn điệu bộ hẹp hòi của mấy người kìa!” Cậu thanh niên mặc đồ vét trắng nói: “Chú Khôn, cháu cổ vũ cho chú, cược tuyển thủ Trung Quốc chiến thắng, tôi cược một triệu!”
“Có bệnh à!” Có người bên cạnh chế nhạo: “Những người này ngay cả xếp hạng cũng không có, cược nhiều như vậy làm gì? Tôi cược một trăm nghìn là được rồi, cược Sirius thắng! Tôi còn phải giữ lại phần lớn để cược Sanger Rove chứ!”
Cứ như thế, đông đảo phú hào bắt đầu đặt cược, sau khi cược xong, ánh mắt Miêu Khôn lúc này mới lóe lên, lộ ra mục đích thật sự của ông, ông từ từ đi tới trước mặt Triệu Ngọc và hỏi: “Thế nào con rể, cậu cũng cược chứ!?”