Cuồng Thám

Chương 808: Chương 808





GAY CẤN

Cái lồng sắt thi đấu hình bát giác mà Miêu Khôn thiết kế tại bữa tiệc này không khác gì so với sân thi đấu chính quy, quy tắc tranh tài cũng giống nhau như đúc.

Lôi Bân và Sirius của Czech phải tranh tài ba ván, mỗi ván năm phút. Nếu như trong quá trình thi đấu mà không ai KO hoặc tự động nhận thua, trọng tài sẽ đếm ngược để phân thắng bại.

Điều Triệu Ngọc không ngờ tới chính là, sau khi trận tranh tài bắt đầu, Lôi Bân đã thể hiện ra thực lực không tầm thường, lợi dụng kỹ thuật Taekwondo trước kia của hắn ta, áp dụng kỹ thuật giơ cao đánh cao, khiến người Czech vô cùng khó chịu. Suốt ván đấu đầu tiên, đều là Lôi Bân chiếm cứ thế chủ động.

Ồ?

Bởi vì cái gọi là người trong nghề xem môn đạo, sau khi thấy Lôi Bân có biểu hiện xuất sắc như thế, Triệu Ngọc cũng khá kinh ngạc, không ngờ chỉ mới nửa năm ngắn ngủi không gặp, vậy mà bản lĩnh của Lôi Bân lại tiến bộ lên không ít. Nếu như mình lại đánh nhau một mình với hắn ta, chỉ sợ thật sự không phải là đối thủ của hắn ta.

Cũng đến lúc rồi...

Triệu Ngọc lẩm bẩm trong lòng, trong ván đầu tiên, Lôi Bân liên tục tấn công, chẳng những chiếm ưu thế, hơn nữa còn đá trúng đầu người Czech một cước, khiến anh ta ngã xuống đất, trọng tài bắt đầu đếm ngước. Mặc dù người Czech ngoan cường mà đứng lên, nhưng rất rõ ràng rằng vẻ tự tin đã biến mất.

Nếu tiếp tục như vậy thì người Czech hẳn là không thể kiên trì đến ván thứ hai mới đúng.

Nhìn thấy tình hình trận đấu, Miêu Anh dường như cũng nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần Lôi Bân chiến thắng sớm thì tiền cược của Triệu Ngọc cũng sẽ vô hiệu.

Nhưng mà, sau khi ván thứ hai bắt đầu, có thể là huấn luyện viên người Czech đưa ra một kế hay, Sirius bắt đầu liên tiếp đến gần, đồng thời chủ động công kích phía dưới Lôi Bân, triển khai chiến thuật đánh dưới mặt đất với hắn ta.

Lúc trước, khi Triệu Ngọc và Lôi Bân đánh nhau, hắn đã sớm phát hiện phía dưới của Lôi Bân có nhược điểm. Giờ phút này, người Czech cũng nhìn trúng điểm ấy, không ôm thì là vật ngã, bởi vì thân hình Lôi Bân cao lớn, dùng kỹ xảo gần mặt đất không thể nghi ngờ chính là bị thiệt thòi lớn.

Mỗi khi hai người ngã xuống đất, hắn ta đành phải dồn toàn bộ sức lực để thoát vòng vây, làm giảm phần lớn lực công kích của hắn ta. Có điều, nhìn chung chỉnh thể thế cục của ván thứ hai, Lôi Bân vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối. Sau khi người Czech hao tổn tâm cơ, đổi lấy chính là thể lực giảm xuống rất mạnh. Anh ta thở hồng hộc, dường như không thể tiếp tục được nữa...

Đinh đinh đinh...

Chuông vang, ván thứ hai của trận tranh tài kết thúc, hai bên vẫn chưa phân được thắng bại.

“Đáng chết!” Miêu Anh buồn bực mắng một câu: “Đại sư huynh thật chẳng hăng hái tranh đấu gì cả, vừa rồi lúc Sirius đứng dậy, anh ta chỉ cần nghiêng chân đá một cái là có thể giải quyết trận đấu rồi! Cái tên này!”

“Ha ha ha...” Nhìn thấy hai ván thứ hai vẫn chưa phân được thắng bại, Miêu Khôn đắc chí mà đi đến trước mặt Triệu Ngọc và nói: “Tiểu Triệu à, chuẩn bị kỹ càng mười triệu của cậu đi, có thể thiết trang rồi!”

“Đừng có gấp, thiết trang có quy tắc.” Triệu Ngọc nói: “Nhất định phải chờ sau khi hiệp cuối cùng bắt đầu mới có thể đặt cược! Bằng không, sẽ có người giở mánh khóe dối trá đấy!”

“Yên tâm, mặc dù tôi là nhà cái, nhưng Sirius và Lôi Bân đều không phải do tôi mời tới!” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Trận tranh tài tuyệt đối công bằng! Đừng quên, bọn họ thắng một trận tranh tài là sẽ có được một triệu tiền thưởng đấy!”

Hừ... Miêu Khôn càng nói như vậy, Triệu Ngọc lại càng cảm thấy bất thường.

Hắn không chỉ có tài quan sát cao siêu của thám tử, mà đối với mánh khóe trong trò cá độ này, hắn cũng là ngựa quen đường cũ. Không cần Miêu Anh nhắc nhở, hắn cũng đã nhìn ra nếu như Lôi Bân thật sự muốn thắng trận tranh tài này thì đã có thể thắng từ sớm rồi!

Xem ra, bọn họ có thể đánh tới hiệp ba, rõ ràng là có người cố ý sắp xếp.

Có điều, nếu đã nói sẽ cược đến mức này rồi thì Triệu Ngọc cũng không có cách nào rút lại lời được, chỉ có thể nhất quyết chơi cho ra trò.

Đinh đinh đinh...

Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, ván thứ ba của trận tranh tài cuối cùng cũng bắt đầu.

Bởi vì có mười triệu tiền đặt cược của Triệu Ngọc trong đó, cho nên bầu không khí trên khán đài lập tức lộ ra vẻ vô cùng khẩn trương, tất cả các phú hào đều cố gắng thở nhẹ, ai cũng không dám nói gì.

Ồ ồ...

Nhưng người xem trong đại sảnh lại hoàn toàn khác biệt, theo từng đợt kêu gào của bọn họ, Lôi Bân và người Czech lại tiếp tục trận chiến.

Có thể do thể lực bị tiêu hao quá nhiều, người Czech đánh mấy quyền liền bắt đầu ôm gần người, không muốn giao đấu chính diện với Lôi Bân...

“Này Tiểu Triệu, trận tranh tài lúc nào cũng có thể kết thúc, cậu còn chờ gì nữa? Đánh cược đi!” Miêu Khôn thúc giục nói. Nhân viên ghi chép bên cạnh sớm đã lấy ra máy tính, chuẩn bị ghi chép mười triệu của Triệu Ngọc.

“Khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ...” Ai ngờ, vào thời khắc mấu chốt, vậy mà Triệu Ngọc lại ho kịch liệt, ho mãi không ngừng...

“Ừm...” Miêu Khôn vẫn phải đi điều khiển trận tranh tài, tất nhiên là cực kỳ gấp gáp.

“Khụ khụ... Khụ khụ...” Triệu Ngọc lại ho khan hơn nửa ngày, lúc này mới quơ lấy một ly đồ uống, uống liền một hơi rồi không nhanh không chậm nói: “Được rồi! Tôi cược Lôi Bân chiến thắng, mười triệu!”

“Vâng!” Nhân viên ghi chép lập tức viết đơn cho Triệu Ngọc.

“Ha ha ha! Tốt lắm!” Triệu Ngọc nóng nảy hét lớn một tiếng, sau đó kéo lấy Miêu Anh mà hô: “Mua ly thủ, đi! Đi xem kịch nào!”

Nói xong, hai người cùng rời khỏi chỗ ngồi, đứng ở lan can khán đài.

Triệu Ngọc vừa mới đi khỏi, Miêu Khôn bên cạnh lập tức nháy mắt với quản gia. Quản gia khẽ gật đầu, tranh thủ thời gian sờ lấy máy truyền tin trong lỗ tai, ra mệnh lệnh cho sân thi đấu phía dưới.

Nhưng anh ta nói liên tục nhiều lần mà trong tai nghe từ đầu đến cuối vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

“Này... Này này...” Quản gia lập tức đổ mồ hôi, giọng nói dần cao lên: “Trả lời đi, có nghe thấy không? Trả lời...”

“Hả?”

Miêu Khôn chú ý tới biểu hiện của quản gia, vừa định tiến lên hỏi thì Triệu Ngọc lại thình lình từ bên cạnh vọt tới mà rống to: “Lão Miêu! Nhanh nhanh nhanh... Mau nhìn xem! Tôi sắp thắng rồi, ngài là nhà cái thì phải nhìn cho rõ ràng chứ!”

Nói xong, hắn nắm lấy bả vai của Miêu Khôn, kéo ông đến khán đài bên cạnh.

Hỏng bét rồi!

Miêu Khôn vốn đã căng thẳng trong lòng rồi, lại bị Triệu Ngọc làm cho giật mình như thế, suýt chút nữa đã lên cơn đau tim. Nhưng vì để tránh bị lộ, ông không thể không đi theo Triệu Ngọc cùng đi xem tranh tài, không thể lại nói cho quản gia biện pháp của mình nữa.

Quản gia cũng có chút ngơ ngẩn, anh ta tranh thủ thời gian xông ra khán đài, muốn sử dụng điện thoại báo tin cho phía dưới. Nhưng kỳ lạ chính là điện thoại cũng không có tín hiệu.

Thế này... phải làm sao bây giờ?

Quản gia gấp gáp đến mức cả người chỉ muốn nổ tung, bất đắc dĩ nên đành phải tự mình chạy xuống dưới tầng! Nhưng khi anh ta vừa mới vội vội vàng vàng chạy đến chỗ ngoặt ở tầng hai thì vừa vặn đụng phải một vị khách đang bưng rượu...

Rầm rầm...

Hai người va phải nhau, ly rượu rơi vỡ đầy đất, quản gia ngã lăn từ trên cầu thang xuống.

Ôi trời ơi...

Vị khách kêu lên đau đớn, vươn tay chỉ về phía quản gia mà mắng to: “Anh có mắt không đấy? Này... này... Anh quay lại đây cho tôi... Tôi còn chưa mắng đủ đâu!”

Trận tranh tài chỉ còn chưa đến hai phút ngắn ngủi, quản gia giống như bị lửa cháy đến nơi, sau khi bị ngã sấp xuống, anh ta lập tức liều lĩnh bò dậy từ dưới mặt đất, phóng về phía sân thi đấu như điên.

“Không thể nào!?” Lúc này, Tăng Khả đuổi từ trên tầng tới, xông đến nói với vị khách đang ngã sấp xuống kia: “Anh Đào, anh làm sao vậy? Không phải đã bảo anh chặn anh ta lại sao? Sao lại để chạy mất rồi?”

Hóa ra, người va phải quản gia chính là Nhiễm Đào. Bọn họ đã nhận được mệnh lệnh của Triệu Ngọc từ sớm, phải tới đây ngăn cản quản gia chạy đi mật báo.

“Tôi cũng không biết nữa.” Nhiễm Đào tỏ ra vô tội: “Anh ta cứ thế lăn xuống, tôi không ngăn nổi!”

“Thôi xong rồi...” Tăng Khả lắc đầu: “Nếu như lão đại không có mười triệu, tôi thấy đầu anh không đảm bảo được đâu...”

Lúc này, quản gia đang chạy như điên tới trước sàn thi đấu, có điều, anh ta lại quá nóng vội, cũng không thể mở miệng la hét, đành phải liên tục vung tay với người phụ trách trận tranh tài để ra hiệu với bọn họ.

Nhưng mà, việc anh ta không thể ngờ tới chính là lúc này ở trên sàn đấu lại xảy ra biến đổi lớn.

Sau khi đá văng được người Czech ra, Lôi Bân đã vung một quyền quyết định thẳng vào mặt người kia.

Đương nhiên, trong lòng Lôi Bân hiểu rõ, cấp trên còn chưa ra lệnh ai thua ai thắng, một quyền này, tất nhiên hắn ta không thể xử lý đối phương. Cho nên, hắn ta cố ý chậm lại nửa nhịp, để người Czech chừa lại một chút thời gian né tránh.

Nhưng ai ngờ, cú đấm thép của hắn ta vừa mới vung về phía mục tiêu thì rụp... một tiếng, bị cúp điện rồi! Trong đại sảnh đột nhiên trở thành một màu đen kịt!

Trong bóng tối, chỉ nghe một tiếng bịch, nắm đấm nặng nề của Lôi Bân đã đáp thẳng lên mặt của người Czech.

Tách...

Mất điện chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, chưa đến hai giây, trong đại sảnh lại lóe sáng lên. Nhưng mà, ánh sáng qua đi, mọi người lại khiếp sợ phát hiện Sirius của Czech đã ngã xuống đất không dậy nổi!

Bịch...

Nhìn thấy tình cảnh này, quản gia tuyệt vọng quỳ xuống mặt đất. Những người phụ trách trận tranh tài cũng cảm thấy giật mình, tranh thủ thời gian hỏi trọng tài trên trận xem còn có thể tìm cách gì cứu chữa tình hình hay không?

Kết quả, trọng tài thậm chí còn không đếm ngược đã trực tiếp tuyên bố Sirius của Czech thua cuộc.

Lúc này, Lôi Bân cũng cảm thấy choáng váng, nếu như không phải mất điện thì đối phương tuyệt đối có cơ hội tránh thoát cú đấm vừa rồi.

Làm sao... Làm sao lại đột nhiên bị cúp điện chứ?

Hắn ta không hiểu gì cả, căn bản không hề reo hò sung sướng gì, chỉ đưa ánh mắt về phía khán đài...