“Không thể nào!” Sau khi trở về văn phòng làm việc, Ngô Tú Mẫn nghe được suy đoán của Tăng Khả thì lập tức đưa ra đáp án phủ định: “Sau khi xảy ra vụ án, đã có chuyên gia từng đánh giá tâm lý cho Hàn Khoan, tuy Hàn Khoan có chút nôn nóng, nhưng trên cơ bản đều ở mức bình thường.”
“Sau khi chúng ta nhận vụ án này, tôi cũng đã đặc biệt giám định cho ông ta, tình trạng tâm lý của ông ta khá ổn định!” Ngô Tú Mẫn nói: “Nếu như ông ta thật sự là kẻ say mê tiểu thuyết trinh thám thì nhất định sẽ lộ ra điểm đặc thù nào đó, nhưng tôi tiếp xúc với ông ta lâu như vậy rồi mà vẫn không nhìn thấy bất kỳ đặc thù nào.”
“Thật ra...” Triệu Ngọc chau mày nói: “Nếu như nghi ngờ Hàn Khoan, hình như vẫn còn một chuyện không thể giải thích được! Nếu Hàn Khoan đã sắp xếp hết mọi chuyện, vậy thì tại sao ông ta... còn tìm tổ điều tra đặc biệt như chúng ta làm gì?”
“Không phải tổ điều tra đặc biệt mà là tổ trưởng đấy!” Ngô Tú Mẫn khoanh hai tay lại nói: “Cây to đón gió, ai bảo cậu nổi tiếng đến mức ai ai cũng biết làm gì?”
“Cho nên tôi mới cảm thấy kỳ lạ...” Triệu Ngọc vô liêm sỉ nói: “Ông ta biết rõ tôi là thần thám siêu cấp có thể phá cả vụ án thi thể nữ không đầu, tại sao còn chủ động đến tìm tôi điều tra vụ án của ông ta chứ?”
“Đúng rồi!” Tăng Khả búng tay nói: “Hàn Khoan làm như vậy, chỉ có hai nguyên nhân. Một là, ông ta vốn dĩ vô tội, ông ta tìm tổ trưởng đến vì muốn dựa vào năng lực của tổ trưởng giúp ông ta rửa tội oan!”
“Thế... nguyên nhân còn lại thì sao?” Ngô Tú Mẫn hỏi.
“Nguyên nhân còn lại... hừ hừ!” Tăng Khả phồng mũi, thần thần bí bí nói: “Hàn Khoan chính là hung thủ! Ông ta tìm tổ trưởng để điều tra vụ án, đơn thuần chỉ là vì muốn khiêu chiến! Nếu như tổ trưởng không thể điều tra ra được ông ta, vậy thì vụ án giết người hoàn hảo mà ông ta sắp đặt ra mới có thể thật sự khiến ông ta có cảm giác thành công!”
“Đây... đây không gọi là khiêu chiến đâu, gọi là khiêu khích mới đúng?” Triệu Ngọc nghiêm túc chau mày, nhưng không biết lời nói của Tăng Khả chỉ đơn thuần là phân tích vụ án hay là có thành phần tâng bốc?
“Tăng Khả, tôi phải nói thế nào thì cậu mới chịu hiểu hả?” Ngô Tú Mẫn nói: “Suy đoán của cậu quá chủ quan rồi, tất cả giả thiết của chúng ta nhất định phải thiết lập trên cơ sở là tâm lý của Hàn Khoan bình thường mới có thể tiến hành được!”
“Trong các đặc tính tâm lý mà ông ta đang thể hiện không có cố chấp, cũng không có cuồng nhiệt, nếu sự nóng vội ban đầu là đặc tính gây ra bởi yếu tố là vụ án liên quan đến mạng sống hoặc vợ bị giết hại, v.v... vậy tôi có trách nhiệm phải nói cho cậu nghe, Hàn Khoan chắc chắn phải là một người vô cùng bình tĩnh mới đúng!”
“Loại người như vậy, hoặc là ông ta vô tội, hoặc là mỗi một chuyện mà ông ta làm đều có mục đích rõ ràng!”
“Cái gì? Mục đích rõ ràng?”
Sau khi nghe đến đây, Triệu Ngọc bỗng dưng nhận ra điều gì, hắn mau chóng bước đến trước tấm bảng trắng, xem lại thông tin mới nhất mà hắn đã ghi lên trước đó để phân tích lần nữa.
“Hàn Khoan... là một người bình tĩnh sao?” Hắn luôn miệng lặp lại câu nói đó, rồi mới xoay đầu lại nói với Ngô Tú Mẫn: “Nhưng mà... sau khi tôi gặp ông ta, tôi không hề cảm thấy ông ta là một người bình tĩnh mà?”
“Tổ trưởng!” Ngô Tú Mẫn nói: “Tôi sử dụng phương pháp kiểm tra Estelle phổ biến nhất hiện nay đấy, theo như sự đánh giá khách quan của tôi, Hàn Khoan tuyệt đối là một người vô cùng bình tĩnh, hơn nữa còn rất kiên nhẫn!”
“Sở dĩ cậu không cảm thấy thế là bởi vì mỗi lần cậu gặp Hàn Khoan đều là lúc ông ta kích động nhất, tục ngữ có câu ‘ếch ngồi đáy giếng’, cậu chỉ có thể thấy được một mặt của ông ta mà thôi.” Ngô Tú Mẫn vô cùng nghiêm túc nói: “Còn báo cáo chuyên nghiệp của chúng ta đều là toàn diện cả!”
“Phù...” Triệu Ngọc nặng nề thở ra, nhỏ tiếng lẩm bẩm nói: “Hay là... còn một khả năng khác nữa, sự kích động của Hàn Khoan ở trước mặt tôi đều là do ông ta... tự tạo ra!”
“Ừm...”
“Cái này...” Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả nhìn Triệu Ngọc, đột nhiên cảm thấy không ổn cho lắm.
“Tôi... tôi rất có thể... đã bị ông ta lừa rồi!!!” Đúng như dự đoán, Triệu Ngọc bỗng dưng đấm một quyền xuống bàn thật mạnh, căm giận mà nói: “Tất cả đều do Hàn Khoan tự tạo ra, ôi trời mẹ ơi, tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ... rất có thể đều là cái bẫy do Hàn Khoan cố tình đặt ra, ông ta đã sắp đặt một ván cờ vô cùng lớn! Sao... sao tôi không sớm nhìn ra nhỉ? Ông ta che giấu... cũng quá kĩ rồi!”
“Tổ... tổ trưởng...” Tăng Khả vội vàng đứng dậy khuyên nhủ: “Anh bình... bình tĩnh lại trước đã, chúng ta tiếp tục phân tích xem sao, dù sao chúng ta vẫn chưa có chứng cứ có liên quan, không thể đưa ra kết luận quá sớm được!”
“Đúng!” Triệu Ngọc lắc đầu với biểu cảm nặng nề: “Nhưng có thể là tôi đã quá coi thường ông ta rồi! Coi thường quá rồi! Không ngờ tôi lại quên rằng ông ta là tác giả viết ra các vụ án giết người!!”
“Tổ trưởng, lẽ nào... cậu đã nghĩ ra được điều gì rồi?” Ngô Tú Mẫn kinh ngạc hỏi một câu.
“Hàn Khoan rất có thể đã sử dụng phương pháp lối suy nghĩ ngược để đánh lừa tất cả chúng ta!” Triệu Ngọc nói: “Ban đầu, tôi chưa từng nghĩ đến khả năng ông ta chính là hung thủ. Bởi vì tôi được ông ta mời đến để phá án mà, hơn nữa còn mời kiểu đặc biệt về vụ án giết người theo tiểu thuyết nữa chứ.”
“Sau khi tôi gặp ông ta, tôi bị biểu cảm không quả quyết, xấu hổ bất an của ông ta đánh lừa, cho nên mới không hề nghi ngờ ông ta, tôi không tin rằng ông ta lại có gan lớn đến vậy, biết rõ bản thân chính là hung thủ mà còn dám gọi Triệu Ngọc này đến để điều tra mình! Rõ ràng là ông ta giết chết vợ mình, lại còn dám có can đảm cầm hung khí giết người trong tay!!!”
“Cho nên, tất cả sự suy đoán của tôi đều dựa trên việc ông ta vô tội, nảy sinh ra sự tin tưởng kỳ lạ đối với ông ta!” Triệu Ngọc nắm chặt tay lại đến mức phát ra tiếng: “Mà chính sự tin tưởng này lại che kín đôi mắt của tôi! Lúc đó tôi... lại hoàn toàn không hề có suy nghĩ rằng nếu như bản thân ông ta chính là hung thủ thì vụ án có thể sẽ thế nào?”
“Sử dụng thuốc mê chuốc mê vợ mình, khóa cửa, tháo một móc rèm cửa xuống, dùng dao để cứa đứt tay vợ mình, sau đó vô cùng bình tĩnh mà chụp ảnh, gửi hình ảnh qua cho cậu em Trương Tỉnh Phong... Lo Trương Tỉnh Phong không nhận được tấm ảnh, còn cố tình gọi điện thoại qua!” Nói đến đây, Triệu Ngọc lại bỗng nhiên vỗ bàn nói: “Suy nghĩ thử xem, nếu như thật sự là do bản thân Trương Tỉnh Như làm thì sau khi điện thoại kết nối, cô ta có thể kêu cứu với Trương Tỉnh Phong! Nếu làm như vậy, cô ta có thể khiến màn trình diễn của mình thêm đặc sắc hơn, có thể chắc chắn rằng Trương Tỉnh Phong nhất định sẽ dẫn theo cảnh sát đến hiện trường!”
“Nhưng mà tại sao... trong điện thoại không truyền đến âm thanh nào cả?” Triệu Ngọc chỉ vào tấm bảng mà nói: “Một người tuy tay bị cắt đứt, nhưng cô ta còn có thể gửi ảnh, còn có thể gọi điện thoại, lẽ nào ngay cả câu kêu cứu mạng cũng không la lên được sao?”
“Vậy...” Tăng Khả tuy không có dị nghị gì với cách nói của Triệu Ngọc, nhưng cũng không quên nhắc nhở một câu: “Tổ trưởng, Trương Tỉnh Phong lúc đó đang đánh bài, trong phòng ồn ào. Rất có thể là Trương Tỉnh Như đã kêu cứu mạng với anh ta. Nhưng anh ta lại không nghe thấy!”
“Được...” Triệu Ngọc đưa ngón tay ra, nói: “Chuyện này tạm thời gác lại đi, chúng ta tiếp tục phân tích, mọi người có biết tại sao Hàn Khoan lại tìm tôi, tìm tổ điều tra đặc biệt của chúng ta đến để điều tra vụ án của ông ta không?”
“Ừ, tại sao vậy?” Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn cảm thấy khó hiểu.
“Bởi vì, kế hoạch của Hàn Khoan gặp phải vấn đề!” Triệu Ngọc cầm lấy giấy giục nợ của ngân hàng nói: “Giấy giục nợ này chính là chứng cứ!”
“Hả?” Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn càng thấy khó hiểu hơn.
“Hai người thử nghĩ xem! Nếu như cả kế hoạch đều do Hàn Khoan sắp đặt ra, sở dĩ ông ta có gan sắp đặt là bởi vì có đoạn ghi âm lời khai của Trương Tỉnh Như được giấu trong tủ két sắt của ngân hàng!”
“Lời khai này rất có thể là do Hàn Khoan lợi dụng Trương Tỉnh Như mà tạo ra, cho nên trong đoạn ghi âm mới có nhiều điểm bất hợp lý như vậy!”
“Còn đối với chuyện làm sao mà tạo ra, đến bây giờ, tôi vẫn chưa nghĩ ra được, nhưng mà chỉ cần bên phía cảnh sát có được đoạn ghi âm đó thì Hàn Khoan lập tức sẽ được vô tội mà thả ra!”
Hai người gật đầu.
“Chính bởi vì có thêm lớp bảo đảm này, cho nên ông ta mới dám cả gan thực hiện kế hoạch của mình, giết chết vợ của mình, hơn nữa còn cầm hung khí trên tay ở lại hiện trường!
“Ông ta biết chỉ cần vợ mình chết đi, mình sẽ bị cảnh sát bắt tại trận, sau đó ông ta sẽ trở thành kẻ tình nghi đầu tiên bị giam giữ thẩm vấn!” Triệu Ngọc cầm lấy giấy giục nợ mà nói: “Nhưng mà... ông ta cũng dự đoán hết rồi, sau khi chi phí duy trì két sắt tới hạn, ngân hàng sẽ gửi giấy giục nợ đến! Tới lúc đó, chỉ cần bên phía cảnh sát lần theo giấy giục nợ này và tìm thấy đoạn ghi âm thì có thể khiến ông ta dễ dàng thoát tội!”
“Đợi chút đã...” Tăng Khả không nhịn được ngắt lời của Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, tại sao cứ phải là tủ két sắt trong ngân hàng vậy? Nếu như Hàn Khoan có đoạn ghi âm làm bảo đảm, trực tiếp để lại ở hiện trường xảy ra vụ án không phải là được sao? Vậy thì bên phía cảnh sát sớm có thể tìm được rồi, ông ta cũng không cần phải ở trong trại giam suốt ba tháng nay?”
“Không phải chứ? Đầu óc của cậu để đâu vậy?” Ngô Tú Mẫn trợn mắt nhìn Tăng Khả: “Nếu như Hàn Khoan chính là hung thủ, ông ta rõ ràng là muốn tạo ra cảnh tượng giả khiến Trương Tỉnh Như mới là người sắp đặt ra kế hoạch này. Nếu đoạn lời khai ghi âm để ở hiện trường hoặc là mau chóng bị cảnh sát tìm ra, vậy thì đâu còn sức thuyết phục nữa?”
“Đúng!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Ông ta cần phải đợi khoảng một, hai tháng sau, lúc đó, đoạn ghi âm lời khai này mới có tác dụng, phía cảnh sát mới tin rằng Hàn Khoan là người vô tội!”
“Nhưng mà... tuy kế hoạch của Hàn Khoan rất hoàn hảo, nhưng ông ta vẫn lộ ra một sơ hở!” Triệu Ngọc nói: “Ông ta đã bỏ sót tính chậm chạp của đám cảnh sát Hoàng Kim này, giấy giục nợ đã được nhân viên của bưu điện gửi đến từ lâu và để trên bàn làm việc của Trương Tỉnh Như rồi, nhưng lại không có ai phát hiện ra!”
“À... tôi hiểu ra rồi!” Ngô Tú Mẫn lúc này mới hiểu ra, vỗ vào đùi và nói: “Trương Tỉnh Như chỉ đóng một tháng cho tủ két sắt trong ngân hàng, quá hạn một tháng là ngân hàng sẽ gửi giấy giục nợ! Cho nên, theo kế hoạch của Hàn Khoan, ông ta chỉ cần đợi hai tháng sau là có thể dễ dàng thoát tội rồi!”
“Nhưng mà ông ta đợi suốt ba tháng trời, biết bên phía cảnh sát vẫn không phát hiện ra tờ giấy giục nợ quan trọng này!” Ngô Tú Mẫn kích động nói: “Cho nên, ông ta mới bí quá hóa liều, gọi tổ trưởng và chúng ta qua đây giúp đỡ!”
“Mục đích của ông ta thật ra chỉ có một, chính là muốn chúng ta giúp ông ta tìm được giấy giục nợ, tìm được đoạn ghi âm lời khai của Trương Tỉnh Như!!!”