Cuồng Thám

Chương 853: Chương 853





LÝ DO GIẾT NGƯỜI

Sáu giờ chiều, tại phòng thẩm vấn của Cục Cảnh sát Hoàng Kim.

Triệu Ngọc cầm một bịch bánh bích quy, bước vào phòng nghe lén ngay bên cạnh phòng thẩm vấn, Trong phòng nghe lén, ngoài Tăng Khả và Thôi Lệ Châu ra, còn có vài lãnh đạo của Cục Cảnh sát Hoàng Kim nữa.

Thấy Triệu Ngọc đến, mấy lãnh đạo liền nhường vị trí tốt nhất cho hắn.

Triệu Ngọc cũng không khách sáo, bước tới trước mặt màn hình quan sát, vừa nhai bánh bích quy vừa nghiêm túc nhìn những gì đang trực tiếp diễn ra trong phòng thẩm vấn.

Giờ phút này, việc thẩm vấn Tạ Đồng Quốc do Miêu Anh dẫn đầu, Ngô Tú Mẫn và Nhiễm Đào hỗ trợ. Có điều, bởi vì Tạ Đồng Quốc thành khẩn nhận tội nên công việc thẩm vấn được tiến hành vô cùng thuận lợi.

Dưới sự dẫn dắt của Ngô Tú Mẫn, Tạ Đồng Quốc nhanh chóng nói hết những chuyện mà gã từng trải qua:

“Tám năm trước, khi cửa tầng hầm nhà đối diện mở ra, tôi nhìn thấy thùng bản thảo kia ở dưới đất, vì tò mò nên tôi liền bước tới gần nhìn mấy lần...” Tạ Đồng Quốc tuy còn trẻ tuổi, bề ngoài cũng coi như “mi thanh mục tú*”, nhưng ánh mắt lại u ám khiến người ta cảm thấy không quá thoải mái: “Hồi còn đi học, tôi vốn thích vẽ rồi. Cho nên khi nhìn thấy chúng lần đầu tiên, tôi liền bị bức tranh trên những quyển vở ấy hấp dẫn!”

* Mi thanh mục tú: Lông mày xanh mắt đẹp, ý chỉ người có nhan sắc.

“Tôi cảm thấy những bức tranh đó cực kỳ giống với phong cách của tôi, tóm lại... tôi liền trộm cả cái rương kia đi! Rồi đem giấu trong tầng hầm nhà mình.”

“Có thể là... những vật này không quan trọng lắm?” Tạ Đồng Quốc lắc đầu nói: “Dù sao thì người ở nhà đối diện chưa từng nhắc đến một lần nào! Cho nên, thời gian lâu dần, tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa!”

“Ban đầu, tôi chỉ đơn thuần thích những bức tranh minh họa kia thôi, có lẽ là thời gian lâu dần, tôi lại thích những câu chữ, những câu chuyện trên đó! Những câu chuyện... giết người!” Nói đến đây, Tạ Đồng Quốc giơ hai ngón trỏ lên: “Nhất là bản ‘11 cách giết’ này! Tôi cảm thấy quyển sách này dường như là viết cho tôi vậy! Bởi vì... Tôi không hòa đồng, vậy nên cho dù là tiểu học hay là trung học, luôn có những kẻ xấu thích bắt nạt tôi!”

“Thực ra, nguyên nhân mà bọn chúng bắt nạt tôi không phải là có thù oán gì với tôi, mà là nếu làm như vậy thì có thể thu hút được sự chú ý của bạn nữ, cảm thấy rất có mặt mũi trước mặt họ! Tôi giống như một thứ đồ chơi có thể giúp bọn chúng tìm kiếm niềm vui vậy... Không ai để ý đến cảm nhận của tôi cả, các bạn học trông thấy đều bật cười ha ha, các thầy cô giáo cũng đều lờ đi...”

Lúc nói chuyện, Tạ Đồng Quốc bình tĩnh lạ thường, giống như là đang kể lại vài câu chuyện vặt vãnh vậy:

“Tôi hận những người này! Loại hận này giống hệt như Julie - con gái của nhân vật chính trong ‘11 cách giết’ y như đúc!” Tạ Đồng Quốc nói: “Nhưng mà chí ít thì Julie còn có một người cha chịu vì cô ấy mà đi tìm công lý! Còn cha của tôi thì lại luôn nằm trên giường bệnh, cần người khác chăm sóc!”

“Trong khoảng thời gian đau khổ ấy, quyển sách này là niềm an ủi duy nhất của tôi, tôi không ngừng nói với bản thân mình rằng tôi không thể chết giống như Julie được! Tôi phải sống! Cho dù có ai bắt nạt tôi, tôi đều sẽ nhớ kĩ bọn chúng, hiện tại tôi không báo thù được, nhưng rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ giống như nhân vật chính Paul trong ‘11 cách giết’ vậy, giết chết tất cả bọn chúng! Bắt bọn chúng phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình!”

Sau khi nói đến đây, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mỗi người đều thật lòng thấu hiểu lời nói của Tạ Đồng Quốc, quá khứ của gã, còn cả sự thay đổi trong tâm lý của gã, tất cả đều làm người ta cảm thấy thổn thức.

“Bọn chúng gọi tôi là phế vật, rác rưởi, ngu đần... Xem kìa, những danh xưng này thật chẳng sáng tạo nhỉ? Hừ...” Tạ Đồng Quốc lạnh lùng cười một tiếng: “Phương pháp bắt nạt tôi của bọn chúng đều rập theo một khuôn cả, hoặc là lột quần, hoặc là túm tóc mà vả vào miệng, thật sự khiến người ta cảm thấy chán ghét!”

“Nhưng mà, tôi đối đãi với bọn chúng lại khác biệt! Những kiểu chết mà tôi chuẩn bị cho bọn chúng, tất cả đều rất sáng tạo, rất mới mẻ, đều là những phương pháp đặc sắc tuyệt vời nhất trong ‘11 cách giết’ đấy!” Tạ Đồng Quốc nheo mắt lại với vẻ hưng phấn, sau đó lại thất vọng nói: “Chỉ tiếc là... Tôi không nên sắp xếp bọn chúng phía sau, còn chưa kết thúc thì đã bị các người bắt được rồi! Đúng là... đáng tiếc...”

“Thực ra, tôi đã sớm nghĩ đến chuyện ‘11 cách giết’ không phải do tôi viết, chủ nhân của nó sẽ không im lặng!”

Nghe thấy lời này, hai lãnh đạo cục bên cạnh Triệu Ngọc đều thở dốc một hơi như trút được gánh nặng, hai người họ tất nhiên cảm thấy vô cùng may mắn vì tên hung thủ này đã bị bắt, nếu không thì thành phố Hoàng Kim của bọn họ thật sự sẽ loạn lên!

“Những kẻ quan trọng ở phía sau...” Ngô Tú Mẫn nói, dường như đang dẫn dắt: “Những kẻ đầu gấu trường học từng bắt nạt cậu mới là mục tiêu cuối cùng của cậu, vậy thì... những người bị giết trước đó đều là những người mà cậu gặp sau khi đi làm sao? Bọn họ cũng bắt nạt cậu?”

“Đúng thế!” Tạ Đồng quốc nói: “Những tên này đều là bọn cặn bã chuyên bắt nạt người khác! Toàn là bọn ti tiện bỉ ổi vì tư lợi mà chẳng bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác!”

“Vì muốn chăm lo cho cha tôi, vì để nuôi sống cái nhà này, tôi đã phải bỏ ra công sức cố gắng gấp trăm lần những người bình thường khác nhưng lại không có được sự đền đáp nên có, chính là vì những tên cặn bã này đấy!”

“Thực ra... Tôi thật sự rất trân trọng công việc của tôi!” Tạ Đồng Quốc túm lấy vạt áo của mình, mắt nhìn chằm chằm vào cái bàn mà nói: “Tôi biết, con người tôi rất ngu dốt, không giỏi xã giao, nhưng mà tôi thật sự đã rất cố gắng, rất cố gắng rồi! Tại sao lại không có ai hiểu cơ chứ!?”

“Tên họ Chiêm kia...” Mặc dù gã xúc động, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái bàn không nhúc nhích: “Là hắn lái xe xích lô va vào tôi trước! Sau khi va chạm, không ngờ hắn không xin lỗi mà còn đánh tôi nữa! Đánh tôi còn chưa tính, hắn còn giả vờ muốn mua nhà, đến cơ quan của tôi để quấy nhiễu! Khi bắt tôi pha trà rót nước, hắn còn thừa cơ đạp tôi mấy cái... Vất vả lắm mới hầu hạ xong, thế mà hắn còn khiếu nại tôi! Hắn căn bản... chính là muốn chết đây mà...”

Nói đến đây, một tia tàn nhẫn đã lóe lên trong ánh mắt của Tạ Đồng Quốc, cả người gã run rẩy, nhưng hai mắt vẫn nhìn cái bàn chằm chằm, dường như có thể dùng ánh mắt để thiêu đốt cái bàn vậy!

“Ả phụ nữ không giữ lời kia...” Tạ Đồng Quốc tiếp tục nói: “Hợp đồng đã ký xong rồi, thế mà cô ta lại hủy hẹn! Có lẽ người ta cho rằng chuyện này rất bình thường, nhưng đâu ai có thể biết rằng tôi đang chờ phần lợi nhuận được trích ấy để cứu mạng cha chứ!!!”

“Tôn Bồi Bân thì thực sự đúng là một kẻ cặn bã, rõ ràng đang bị nợ nần mà vẫn còn giả làm đại gia đến mua nhà, tôi không hầu hạ hắn ta, thế mà hắn ta còn đánh tôi!”

“Bùi Trí cũng là kẻ ti tiện không giữ chữ tín! Còn cả... Còn cả Kiều Hâm cùng Vương Linh, hai tên kia là đồng nghiệp của tôi, nhưng bọn họ không những không giúp tôi, ngược lại còn gài bẫy tôi khắp nơi, muốn đẩy tôi đi! Nếu như không phải các người bắt được tôi thì hai người kia đừng mơ có thể sống sót!”

“Còn có quản lý Triệu, ông chủ Lưu Cường nữa!” Tạ Đồng Quốc càng nói càng kích động: “Nếu như bọn chúng không khai trừ tôi thì cha tôi... cha tôi sẽ không chết sớm như thế!!”



Trong lúc kích động, nước mắt Tạ Đồng Quốc không ngừng tuôn rơi, nhưng trên mặt gã lại không hề có một chút đau lòng hay khổ sở nào, chỉ có sự phẫn nộ tột cùng...

Trong lúc Tạ Đồng Quốc nói chuyện, phòng quan sát càng trở nên hoàn toàn tĩnh lặng. Những người ở đây đều bị Tạ Đồng Quốc làm cho kinh sợ, chẳng ai ngờ rằng hành động giết chóc của Tạ Đồng Quốc lại có nguyên nhân khiến người ta tỉnh ngộ như vậy.

“Cậu... cậu hãy bình tĩnh lại đã...” Ngô Tú Mẫn liếc Nhiễm Đào một cái, Nhiễm Đào lập tức đưa trà lạnh đã được chuẩn bị sẵn từ trước cho Tạ Đồng Quốc.

Có điều, Tạ Đồng Quốc đang chìm trong cơn bi phẫn nên không uống.

“Ài! Phía sau mỗi một vụ án đều có một lít nước mắt!” Đúng lúc đó, Ngô Tú Mẫn trích dẫn một câu danh ngôn, sau đó mở lời dẫn dắt: “Tạ Đồng Quốc, có phải chuyện cha cậu qua đời mới là nguyên nhân quan trọng khiến cậu quyết định áp dụng ‘11 cách giết’ không?”

“Đúng!” Tạ Đồng Quốc không chút nghĩ ngợi mà thừa nhận ngay: “Trước đó, tôi đã xây dựng một kế hoạch rất chu đáo và chặt chẽ! Thế nhưng, nếu như tôi bị các người bắt được thì sẽ không có ai chăm sóc cho cha tôi! Nhưng giờ thì cha tôi không còn nữa, tôi cũng không phải lo lắng chuyện sau này...”