Tầng một của tòa nhà Cục Cảnh sát Hoàng Kim, sâu trong phòng trực ban của nhân viên cảnh sát chính là phòng giam tội phạm tạm thời. Cái gọi là phòng giam cũng chỉ là lồng sắt bình thường mà thôi.
Bởi vì quy mô của Cục Cảnh sát không lớn, khoảng chừng dựng được được hai nhà tù bằng lồng sắt, bình thường ít khi sử dụng đến. Giờ phút này, Hàn Khoan bị giam giữ bên trong lồng giam bên trái, cảnh sát có thể thẩm vấn bất cứ lúc nào.
Nhiều ngày trôi qua, Hàn Khoan có vẻ gầy yếu chật vật, tinh thần uể oải, nhất là mái tóc, giờ đã rối tung như ổ gà.
Lúc này là hơn bảy giờ tối, vừa có nhân viên cảnh sát đưa cơm hộp tới để Hàn Khoan lấp đầy bụng. Hiện tại, ông ta đang cầm một chiếc cốc giấy đựng đầy nước ấm, chờ đợi nhiệt độ nước hạ xuống rồi mới uống.
Từ bên trong lồng giam không nhìn thấy cửa sổ phòng trực ban, đèn được bật lên, khiến người bị cầm tù ở đây không thể phân biệt được là ban ngày hay đêm tối.
Ài...
Hàn Khoan nặng nề mà thở dài, ánh mắt có vẻ hơi thất thần và mờ mịt.
Cùng lúc đó, cả tổ Triệu Ngọc đều tụ tập trước một chiếc máy tính trong phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt, sau đó thông qua camera cố định gần phòng giam để nghiêm túc quan sát phản ứng của Hàn Khoan.
Dựa vào trạng thái trước mắt mà nói, Hàn Khoan không hề có vấn đề gì, nhìn thế nào cũng giống như một người vô tội bị tình nghi. Nhưng mà không ai biết vẻ vô tội này của ông ta có phải là giả vờ hay không?
Két két...
Lúc này, một tiếng động vang lên, có vài nhân viên cảnh sát vây quanh một tội phạm mới, đi tới trước lồng giam.
Hả?
Nhìn thấy cảnh tượng như thế, Hàn Khoan theo bản năng nhíu mày. Bởi vì, vào thời điểm ông ta bị áp giải tới đây cũng chỉ có hai nhân viên cảnh sát áp giải mà thôi, thế nhưng tên tội phạm trước mặt này lại có chừng năm, sáu nhân viên cảnh sát cùng áp giải. Mà gã chẳng những phải đeo còng tay mà còn phải đeo cả xích chân, đủ để chứng tỏ rằng có thể gã đã phạm trọng tội nào đó...
Thế này...
Theo tiếng ma sát rầm rầm của kim loại, nhân viên cảnh sát mở lồng giam của Hàn Khoan, đẩy tên tội phạm kia vào. Lúc này Hàn Khoan mới chú ý tới tội phạm mới đến là một thanh niên trẻ tuổi...
“Ủa?”
Một giây sau, Hàn Khoan cuối cùng cũng nhận ra người thanh niên này, ông ta trừng to mắt, ngỡ ngàng hỏi: “Ủa? Cậu không phải là... là cái cậu kia sao? Tại sao... Tại sao lại là cậu? Cậu đã gặp chuyện gì thế?”
Không hề nghi ngờ, tên tội phạm vừa bị giam vào chính là Tạ Đồng Quốc! Nghe thấy tiếng của Hàn Khoan, Tạ Đồng Quốc suy sụp ngẩng đầu lên nhìn Hàn Khoan.
“Hả!?”
Ai ngờ, sau khi nhận ra Hàn Khoan thì Tạ Đồng Quốc bỗng lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc!
“Ông... Ông...” Tạ Đồng Quốc nhíu chặt lông mày, hoàn toàn không ngờ Hàn Khoan lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình.
“Cậu... Cậu không phải chính là người sống đối diện nhà cha mẹ tôi à?” Hàn Khoan bước đến, nghi hoặc hỏi một câu: “Thế nào người anh em, cậu phạm phải tội gì vậy?”
“Ừm... Tôi... Tôi...” Sau khi nói được hai chữ, Tạ Đồng Quốc lại cúi đầu, không biết nên nói gì.
Hàn Khoan nghiêm túc nhìn gã, mặc dù hiếu kỳ nhưng ông ta biết rõ bản tính chất phác của cậu thanh niên này, cho nên ông ta lại đợi mười mấy giây, sau khi thấy Tạ Đồng Quốc vẫn chưa chịu trả lời, lúc này mới nhàm chán lui sang một bên, tiếp tục chờ cốc nước nguội đi.
Trong văn phòng...
“Cái gì vậy?” Nhiễm Đào nhìn video mà sốt ruột: “Hai người này... trông đâu giống chột dạ nhỉ? Hàn Khoan cảm thấy kỳ lạ, Tạ Đồng Quốc còn trông tò mò nữa chứ...”
“Này này này, yên lặng chút, cậu kiên nhẫn một chút đi có được hay không...” Ngô Tú Mẫn tức giận lườm anh ta một cái.
Giờ phút này, mặc dù màn ảnh tẻ ngắt, nhưng Triệu Ngọc và Miêu Anh vẫn đăm chiêu mà nhìn chằm chằm vào màn hình, bọn họ biết tất cả vấn đề thực sự hay xuất hiện ở những chi tiết mà mọi người không chú ý tới.
“Ực...” Sau khi uống một hớp nước xong, Hàn Khoan liền ngồi trên ghế nói chuyện với Tạ Đồng Quốc: “Này người anh em, chỗ này có ghế, nằm trên đất mà cậu không thấy lạnh à? Lại đây ngồi đi...”
“...” Tạ Đồng Quốc lúng túng gật đầu, lúc này mới từ dưới đất đứng lên, nhẹ nhàng đến ngồi đối diện Hàn Khoan. Sau đó, Tạ Đồng Quốc cứ sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào Hàn Khoan, dường như có lời gì muốn nói, nhưng lại khó có thể mở miệng...
“Sao vậy?” Hàn Khoan có chút khó hiểu, cau mày nói: “Lại bị người ta đánh à? Hay là cậu đánh người? Cậu không nhận ra tôi à? Nhà đối diện...”
“Ừm... 11… 11 cách giết là do tôi làm!” Ai ngờ, Tạ Đồng Quốc lại bất thình lình nói một câu.
“À! Là cậu làm à...” Hàn Khoan yên lặng gật đầu, hai, ba giây sau mới kịp phản ứng lại: “Cậu đùa sao? Cậu cậu cậu... Cậu nói lại lần nữa? ‘11 cách giết’... Cái gì ‘11 cách giết’? Cậu... Làm sao mà cậu biết được?”
“Thầy Hàn! Tôi là độc giả của ông...” Bên trong ánh mắt của Tạ Đồng Quốc chợt lóe lên vẻ sùng bái, gã nói với Hàn Khoan: “Quyển ‘11 cách giết’ là do tôi trộm, cũng là tôi làm!”
“Cái gì!!?” Hàn Khoan từ trên ghế nhảy dựng lên, cốc nước bị rơi xuống đất: “Cậu... Cậu làm cái gì? Cậu nói là, là... là... cậu... dựa theo ‘11 cách giết’ để đi giết người? Hung thủ... chính là cậu!?”
“Đúng! Chính là tôi!” Tạ Đồng Quốc nghiêm túc gật đầu nói: “Tôi không muốn chịu đựng khuất nhục giống như Julie, tôi muốn làm Paul, là người chống lại vận mệnh! Tôi muốn những kẻ xấu kia phải trả giá đắt!!”
Bịch...
Nghe thấy lời ấy, Hàn Khoan ngã ngồi dưới mặt đất, dùng sức bò về phía lồng giam, vừa bò vừa la lớn ra bên ngoài: “Cảnh sát! Cảnh sát! Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng...”
Trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt, tất cả thành viên trong tổ đều không nói gì.
“Cái này... hơi khoa trương nhỉ?” Chỉ có Thôi Lệ Châu nhỏ giọng nói một câu.
“Cảnh sát! Cảnh sát! Các anh không thể giam chung tôi với tên tội phạm giết người như vậy được! Này...” Hàn Khoan nắm lấy song sắt, quát nhân viên cảnh sát bên ngoài: “Nhanh! Dẫn cậu ta đi đi! Không phải bên kia còn một cái lồng nữa sao?”
“Ầm ĩ cái gì?” Nhân viên cảnh sát ở cửa hô: “Chúng tôi còn đang ăn cơm đấy! Không phải ông cũng là tội phạm giết người sao? Có gì mà không ổn?”
“Đúng đấy!” Một nhân viên cảnh sát nói: “Gã đeo còng tay và xiềng chân, còn có thể ăn được ông à?”
“Các... Các anh...” Hàn Khoan vò vài cọng tóc trên đầu, lại hô lần nữa: “Mau! Các anh mau đi gọi cảnh sát Triệu Ngọc tới đây, tôi muốn gặp cậu ta! Tôi... Tôi không thể ở chung một chỗ với tội phạm giết người được!”
“Thầy Hàn, tôi luôn muốn làm quen với ông, nhưng đáng tiếc... tôi lại trộm đồ của ông...” Tạ Đồng Quốc có vẻ thất thường, nhìn Hàn Khoan mà nói: “Tôi rất thích tiểu thuyết của ông! Sách mà ông viết, tôi đều đọc hết cả...”
“Ủa...” Hàn Khoan bị dọa tới mức co lại trong góc, hỏi: “Cậu... Cậu... Cậu trộm nó lúc nào? Cậu... Cậu là họ Tạ đúng không?”
“Tám, chín năm trước rồi, khi đó, tôi vẫn còn là học sinh trung học, tôi chỉ liếc nhìn vài lần đã thích những quyển ấy rồi! Còn nữa, những bức tranh ông vẽ cũng rất tuyệt...” Tạ Đồng Quốc tán thưởng nói.
“Thứ kia căn bản không được công bố! Tuyệt cái gì mà tuyệt? Dù có tuyệt thì cậu cũng không thể giết người chứ!? Khụ!” Hàn Khoan ảo não nói: “Tôi... Những thứ kia của tôi đều là viết chơi thôi, làm sao cậu có thể làm thật chứ? Tiểu Tạ à, cậu nhìn cậu kìa... Tôi nên nói cậu như nào đây? Tiểu thuyết là dùng để giải trí, không phải... không phải dùng để giết người, cậu bị bệnh à? Làm sao mà ngay cả đạo lý dễ hiểu ấy cũng không biết cơ chứ? Ài...”
Đột nhiên, Hàn Khoan nhìn thấy sắc mặt u ám của Tạ Đồng Quốc, liền ngậm miệng lại, không dám nói tiếp...
Lúc này, trong phòng làm việc, Triệu Ngọc chợt ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn thoáng qua Miêu Anh và Ngô Tú Mẫn, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Xem ra... Hàn Khoan và Tạ Đồng Quốc đều không nói dối, ngoại trừ quyển ‘11 cách giết’ ra, bọn họ không có bất cứ quan hệ gì! Cho nên, chúng ta vẫn phải đặt trọng điểm lên phần lời khai kia và cả động cơ giết người của Hàn Khoan nữa!”
“Nào, nào...” Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa dứt lời, Thôi Lệ Châu lại ôm một thùng giấy xuất hiện ở trước mặt mọi người, vui sướng nói: “Ta da ta da! Khoa Giám định đã hoàn tất việc lấy chứng cứ, tôi ôm đồ về đây!” Nói xong, cô ta lấy một quyển sách ra rồi giơ lên cao, nói: “Mọi người mau tới đây xem đi! ‘11 cách giết’ trong truyền thuyết trông như thế này đây...”