Cuồng Thám

Chương 864: Chương 864





GẶP PHẢI MA

“Vụ án ác ma được mệnh danh là một trong năm vụ án lớn chưa hồi kết, còn được gọi là vụ án tự sát hàng loạt!” Miêu Anh cầm tư liệu, nói cho mọi người biết: “Vụ án này xảy ra vào tháng tám năm 2002 đến giữa tháng hai năm sau, trong thời gian ước chừng nửa năm, ở khu vực Bắc Thiên đã có chín nạn nhân!”

“Chín nạn nhân này đều là nhảy lầu ở nơi công trình không người hoặc bỏ hoang, do không tìm được dấu vết giết người rõ ràng nên đa số bị cho là tự sát! Cho dù có hai vụ được lập án với lý do giết người, nhưng cuối cùng vẫn không thể phá án.”

“Bắc Thiên không phải chỉ một thành phố duy nhất, mà là nói về vùng Doanh Bình, Quảng An, Trường Phong và Bắc Thiên, do hồi xảy ra vụ án vẫn chưa có mạng internet, phương thức tử vong gần giống như tự sát, phương pháp điều tra lạc hậu và tình hình dịch bệnh bùng phát sau đó, nên vụ án này hoàn toàn không kéo được sự quan tâm từ phía cảnh sát lúc đó.”

“Trái lại, một năm sau, lúc cảnh sát tiến hành sắp xếp điều tra mạng internet cả nước, mới được một nhân viên cảnh sát kĩ tính phát hiện, liên hệ chín vụ án của chín nạn nhân này lại với nhau.”

“Ông ta phát hiện phương thức tử vong của chín nạn nhân cực kỳ giống nhau, các hiện trường xảy ra vụ án cũng có rất nhiều điểm tương tự, lại cộng thêm những vụ này đều xảy ra trong một thời gian tương đối ngắn, cho nên ông ta cho rằng chín vụ án này nhất định tồn tại sự liên hệ nào đó, hơn nữa lại không hề nhỏ!”

“Thế là, ông ta lập tức soạn thảo tài liệu và báo lên cấp trên, cuối cùng báo đến Tổng cục Hình sự. Tổng cục Hình sự cũng rất coi trọng, lập tức thành lập một tổ điều tra đặc biệt đến Bắc Thiên để điều tra. Mà người viết cuốn sổ bìa da màu vàng - đội trưởng Kim Chấn Bang chính là một trong các cảnh sát điều tra khi ấy!”

Nói đến đây, Miêu Anh dừng một hơi rồi mới nói tiếp: “Nhưng do cách thời gian xảy ra vụ án đã một năm, cuộc điều tra của tổ điều tra đặc biệt không được thuận lợi. Hiện trường vụ án đã sớm ‘cảnh còn người mất’, mà nạn nhân cũng đã được hỏa táng từ lâu, không thể tìm được manh mối có giá trị nào cả!”

“Rơi vào đường cùng, bọn họ đành tập trung điều tra vào lai lịch của nạn nhân, nhưng mà bọn họ tiếc nuối khi phát hiện chín nạn nhân không những khác nhau hoàn toàn về giới tính, tuổi tác, thân phận, mà giữa họ cũng không hề liên quan gì đến nhau cả.”

“Thông qua hỏi thăm thì họ biết được chín người này cũng hoàn toàn không có bệnh tâm lý như rối loạn trầm cảm, theo lời người thân bạn bè thân thiết của họ thì không một ai tin những người này sẽ tự sát!”

“Ngoài ra, lúc kiểm tra hiện trường, tổ điều tra đặc biệt còn phát hiện ra một manh mối quan trọng!” Miêu Anh lấy ra một bức ảnh trong tập tài liệu, nói với mọi người: “Lúc kiểm tra một trong những hiện trường vụ án, họ đã tìm được một nhân chứng, đó là cụ già nhặt rác sống gần hiện trường xảy ra vụ án, theo như ông cụ nói thì vào hôm xảy ra vụ án, ông ta đã nhìn thấy ma!!!”

“Đây...” Đang nói, Miêu Anh giơ cao bức ảnh trong tay: “Bức ảnh này chính là con ma mà phía cảnh sát đã vẽ lại dựa theo lời miêu tả của nhân chứng tại hiện trường!”

Trước đó, mọi người cũng đã hiểu biết đôi chút về vụ án ác ma này rồi, dĩ nhiên hoàn toàn không hề xa lạ với cái gọi là “ma” này. Nhưng khi nhìn thấy con ma trong bức ảnh có hai chiếc sừng cong, đôi mắt đỏ nhuộm máu, lỗ tai nhọn như dao, răng nanh trong miệng vẫn khiến người ta khiếp sợ!

Miêu Anh chỉ vào bức ảnh và nói: “Nhân chứng nói, đêm hôm đó, khi ông ta ra ngoài đi vệ sinh thì bỗng nhìn thấy trên tòa nhà trống đối diện có lóe lên một luồng sáng màu xanh lá! Mà trong luồng sáng ấy, ông ta đột nhiên nhìn thấy con ác ma này, ông ta sợ đến mức hấp tấp lao vào nhà, suýt nữa thì bị dọa sợ đến mức đổ bệnh!”

Miêu Anh chỉ vào bức ảnh lần nữa, nói: “Sau khi phác họa lại, có chuyên gia nhận ra cái gọi là ‘ma’ này chính là ác ma trong truyền thuyết thần thoại phương Tây! Do vậy, tên của vụ án mới được đặt là ác ma và được lưu truyền đến bây giờ!”

“Do vụ án này đầy quỷ dị và thần bí, cho nên từ trước đến nay, nó luôn nhận được sự ưu ái của cánh truyền thông, đưa tin về vụ án khắp nơi, thậm chí còn có một bộ phim được chuyển thể từ vụ án này, được rất nhiều người biết đến.”

“Chính vì các loại nguyên nhân này, vụ án ác ma mới nổi bật hơn rất nhiều vụ án lớn chưa được phá khác, từ đó được xếp vào danh sách năm vụ án lớn chưa phá.” Nói xong, Miêu Anh nở một nụ cười sâu xa: “Bây giờ, vụ án đập chứa nước núi Bạch đã kết thúc. Vụ án thi thể nữ không đầu cũng đã được chúng ta phá! Nếu như lần này có thể xử lý cả vụ án ác ma nữa... Vậy thì quá lợi hại!”

“Chỉ mong...” Tăng Khả chắp hai tay cầu nguyện: “Hàn Khoan thực sự có dính líu đến vụ án ác ma nhỉ? Hy vọng có thể tìm được điểm đột phá trên người ông ta!”

Ngô Tú Mẫn chỉ vào tư liệu trên bảng trắng: “Vào năm xảy ra vụ án ác ma, chính là năm cuối mà Hàn Khoan học ở Diệu Danh! Diệu Danh nằm ở tỉnh Đồng Giang, cách Bắc Thiên nghìn dặm, lúc đó, Hàn Khoan còn đang đi học, sao có thể dính dáng gì đến vụ án ác ma được?”

“Em đã tra một chút tư liệu, đáng tiếc là...” Tăng Khả lắc đầu than thở: “Ngôi trường mà Hàn Khoan đi học năm đó đã hoàn toàn đóng cửa, hơn nữa còn là nhiều năm rồi, căn bản không thể tìm thấy bất kỳ tư liệu nào nữa!”

“Vậy điều tra danh sách bạn cùng lớp của Hàn Khoan thử xem, cố gắng tìm kiếm từ bạn của ông ta!” Miêu Anh nói: “Cho dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải nắm rõ tình hình thời đi học của Hàn Khoan thật kỹ càng!”

“Rõ!” Tăng Khả gật đầu, nhanh chóng đi làm theo lời dặn của Miêu Anh.

Ai ngờ, lúc này, cửa văn phòng thình lình mở ra, thấy Nhiễm Đào ôm một cây máy tính, bước từ bên ngoài vào.

“Ơ? Nhiễm Đào, cậu chuẩn bị máy tính làm gì?” Ngô Tú Mẫn nghi hoặc hỏi một câu.

“Chị hỏi tôi à? Tôi đâu có biết?” Nhiễm Đào nhanh chóng ôm thùng máy tính đến gần Triệu Ngọc và nói: “Là tổ trưởng bảo tôi lấy!”

“Ừ... Đúng, đúng!” Giây phút này, Triệu Ngọc còn đang cẩn thận xem xét tư liệu trong hai chiếc thùng kia nên không lắng nghe nhóm Miêu Anh nói chuyện, càng không để ý đến Nhiễm Đào đang ôm máy tính, chỉ nói mà không ngẩng đầu lên: “Cậu để máy tính ở chỗ Tăng Khả đi, để Tăng Khả kiểm tra...”

“À, được!” Nhiễm Đào xoay người đặt máy tính lên bàn Tăng Khả: “Này, Tiểu Tăng, giao cho cậu đó!”

“Vậy… vậy là sao?” Tăng Khả bất ngờ: “Anh muốn em tra cái gì?”

“Là máy tính làm việc của Trương Tỉnh Như đấy!” Nhiễm Đào nói: “Tôi từng hỏi giám đốc của bọn họ rồi, sau khi Trương Tỉnh Như bị giết hại, bọn họ không hề đụng đến chiếc máy tính này, tổ trưởng bảo cậu tra thì cậu cứ tra đi…”

“Cái này…” Tăng Khả liếc nhìn Triệu Ngọc, không rõ là có ý gì?

“Không có gì đâu…” Triệu Ngọc vừa nghiêm túc cẩn thận lật tư liệu xem, vừa nói với Tăng Khả: “Cậu tập trung điều tra lịch sử trình duyệt web của Trương Tỉnh Như, đặc biệt là khoảng thời gian trước khi vụ án xảy ra! Xem Trương Tỉnh Như đã từng truy cập những trang web nào…”

“À... À...” Tăng Khả gật đầu, lập tức lắp dây kết nối, nắn nắn bàn tay.

“Triệu Ngọc... anh...” Miêu Anh nhìn vẻ nghiêm túc của Triệu Ngọc, không nhịn được hỏi một câu: “Anh thực sự cho rằng có thể tìm ra manh mối mới trong hai chiếc thùng này sao?”

“Ừm... Không chắc, nhưng vẫn nên tìm thử xem sao!” Miệng Triệu Ngọc nói không chắc chắn, nhưng thực tế lại ngược lại. Bởi vì vị trí phó bản Kỳ Ngộ hôm nay của hắn rõ ràng là hai chiếc thùng này. Hệ thống từ trước đến nay chưa bao giờ làm việc mà không có mục đích, cho nên hắn chắc chắn rằng có thể tìm được thứ gì đó trong hai chiếc thùng này...

“Em cảm thấy...” Miêu Anh nhìn Triệu Ngọc nói: “Có lẽ chúng ta nên kiểm tra lại toàn bộ tiểu thuyết mà Hàn Khoan viết mới được! Có câu là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chúng ta nên...”

Ai ngờ, Miêu Anh còn chưa nói xong thì cô bỗng thấy Triệu Ngọc đột nhiên nhìn chằm chằm một tờ giấy in, hắn dường như chú ý đến điều gì đó trên tờ giấy này, lại giơ tờ giấy lên trước mặt, để ánh nắng rọi lên mặt giấy...

“Sao vậy... Có vấn đề gì sao?” Miêu Anh bị động tác của Triệu Ngọc thu hút.

“Đây là biên lai phê duyệt cho vay của một người nào đó, Trương Tỉnh Như cấp cho, mực in trên giấy có chỗ mờ, nhất định là đã hết giá trị!” Triệu Ngọc nhìn tờ giấy chằm chằm không chớp mắt, không hiểu sao lại nói một câu.

“Ừm...” Miêu Anh vội hỏi: “Điều này chứng minh cái gì?”

“Trên chứng từ có ghi thời gian, là mười ngày trước khi Trương Tỉnh Như chết! Còn nữa, đây vốn là một phần chứng từ hoàn chỉnh, nhưng mà từ số trang có thể thấy, trang trước trang này đã bị người khác lấy đi mất rồi!” Triệu Ngọc lại nói thêm một câu.

“Vậy...” Miêu Anh đoán: “Anh cảm thấy, người xin vay này... có vấn đề?”

“Không! Là giấy có vấn đề!” Nói đến đây, Triệu Ngọc cuối cùng cũng ngẩng đầu, tiện tay cầm một chiếc bút chì trên bàn, sau đó đôi mắt sáng rực mà nói với mọi người: “Các vị, thời khắc chứng kiến kỳ tích đã đến rồi đây!”



Nói xong, hắn nghiêng đầu bút chì lên tờ giấy, sau đó vẽ lung tung rất nhanh.

Theo nét vẽ lung tung của hắn, nét bút chì dần kín cả một phần của trang giấy, kết quả, dưới ánh nắng chiếu rọi, một hình vẽ khác thường nổi lên!

Chỉ thấy hình vẽ đó chính là một con ác ma trên đầu có hai chiếc sừng cong cong, tai nhọn hoắt, răng nanh đầy đáng sợ!!!