Cuồng Thám

Chương 882: Chương 882





VUA TRƯỢT PATIN VƯỜN RAU

Sao lại có thể...

Lúc này, Triệu Ngọc mới nhìn thấy tên cao to bị trúng một quyền của hắn khi nãy đang cúi gập đầu xuống, hoàn toàn không còn hơi thở nữa, chắc là đã gãy cổ rồi!

Là mình làm?

Làm sao có thể chứ?

Triệu Ngọc kinh ngạc nhìn lại quả đấm của mình, hắn tuyệt đối không ngờ mình có thể dùng một quyền đấm chết một người vạm vỡ đến vậy!

À...

Sau khi nhìn hai tay, hắn mới hiểu ra, thắc mắc mãi mới biết thuốc bổ sung năng lượng của mình vẫn còn tác dụng!

Trước kia, thuốc bổ sung năng lượng cùng lắm chỉ phát huy được năm, mười phút. Nhưng mà viên thuốc sử dụng khi nãy, thời gian lại kéo dài đến tận mười lăm phút. Vừa rồi, vốn dĩ mình đã dồn toàn lực, sức mạnh lại được nhân đôi, hơn nữa do cổ của tên cao to còn va đập vào kính chiếu hậu cho nên mới chết!

Đây...

Nói thật, đừng thấy Triệu Ngọc ngày thường ngang tàng kiêu ngạo, mạnh mẽ khác thường, nhưng một đấm kia của hắn chỉ muốn chế ngự kẻ địch chứ cũng không muốn giết người. Tất cả những chuyện này đều là ngoài ý muốn...

Nhưng mà... không biết tại sao lại khác với việc bắn chết Thôi Tiểu Long khi trước. Triệu Ngọc vẫn cảm thấy trong lòng không được thoải mái lắm.

“Ôi... lão Bân! Lão Bân... ôi trời...” Lúc này, tên cướp gầy còm vừa mới chui ra ngoài, sau khi nhìn thấy tên cao to đã chết, gã ngửa mặt lên trời gào thét, trong cơn bi phẫn, gã rút một con dao găm ra, điên cuồng nhào về phía Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc vội vàng nghiêng mình né tránh. Nào ngờ, vì hắn đã giết người nên hơi thất thần, cộng thêm chân phải bị gãy xương nghiêm trọng nên hắn không kịp tránh né nhát dao mà chỉ có thể dùng hai tay miễn cưỡng chống đỡ.

Soạt...

Con dao của đối phương vô cùng sắc bén, một nhát không trúng thì ngay lập tức đâm thẳng vào cổ họng Triệu Ngọc. Triệu Ngọc vốn định nhấc chân đá gã một cái nhưng đùi phải chợt đau đớn, khiến hắn phải hét lớn một tiếng: “Đậu xanh rau má!” rồi sau đó dùng bả vai va mạnh vào người này một cái.

Kết quả, tên cướp cầm dao lại bị hất bay ra ngoài, đập vào xe van “ầm” một tiếng, sau đó còn hộc ra một ngụm máu.

“Mang Tử... Mang Tử...”

Lúc này, chỉ thấy một người khác chui ra từ xe van. Người này mặc áo khoác màu xanh đen, trên đầu vốn dĩ có một cái mũ nhưng dưới tình thế cấp bách, chiếc mũ bị vướng lại ghế ngồi trên xe, khiến cả khuôn mặt hắn ta bị lộ ra.

A?

Triệu Ngọc đã hoàn toàn nhìn thấy rõ người này và Khương Khoa trong ảnh giống nhau như đúc, hắn ta chính là tên vua đạo tặc bị cảnh sát truy nã nhiều năm!

“Khương Khoa?” Triệu Ngọc trợn to hai mắt, quát một tiếng.

“Hả?”

Khương Khoa không ngờ Triệu Ngọc lập tức nhận ra hắn ta, nhất thời giật mình sợ hãi.

“Đại ca, anh đi mau đi, nơi này cứ giao cho em!” Tên cướp được gọi là Mang Tử mở miệng, lại cầm dao nhào tới Triệu Ngọc.

“Mang Tử... cậu...” Lúc Khương Khoa nói chuyện thì thấy được thi thể của tên cao to kia, lập tức bi phẫn thét to một tiếng: “Lão Bân... lão Bân...” Hắn ta ngồi xổm người xuống lay lay đồng bọn, sau khi phát hiện người đã tắt thở thì lập tức ngửa mặt lên trời rống to: “Tại sao... tại sao lại như vậy? A!!!”

Tiếng thét vừa dứt, Khương Khoa ngay lập tức quay đầu lại, người đầy oán khí mà trợn to mắt nhìn Triệu Ngọc. Ánh mắt kia dường như có thể trừng ra máu vậy!

Nhưng Triệu Ngọc lại không có thời gian nhìn hắn ta, bởi vì tên cướp Mang Tử đã cầm dao vọt lên. Con dao của hắn ta quá sắc bén, hắn không thể không đấu một trận với tên này.

“Ừ!” Khương Khoa buồn bực giậm chân, lúc này mới vô cùng không muốn mà rời khỏi hiện trường, chạy về phía vườn rau...

“A!!! Tao muốn giết mày! A!!!”

Mang Tử điên cuồng đâm về phía Triệu Ngọc, vốn dĩ bản lĩnh của hắn ta không tệ, nhưng không biết tại sao lúc này lại rối loạn. Hơn nữa, hắn ta dường như đã nảy sinh sự sợ hãi cực lớn đối với sức mạnh cuồng bạo của Triệu Ngọc, không dám cố chống cự lại hắn. Dù sao hắn ta đã chính mắt nhìn thấy Triệu Ngọc dùng một cú đấm đánh chết đồng bọn vạm vỡ của mình, sức mạnh kinh người đó, không cần nói cũng biết.

Triệu Ngọc cũng nhắm ngay điểm yếu của đối phương, không để ý đến chân phải đang đau đớn, hắn liên tục chủ động tấn công, khiến Mang Tử cực kỳ bị động.

Kết quả, ngay tại lúc này, tiếng còi cảnh sát cuối cùng cũng vang lên từ xa. Trong lòng Mang Tử không khỏi run lên, mà Triệu Ngọc cũng nắm lấy cơ hội này, đấm thẳng vào mặt hắn ta.

Mang Tử không kịp né tránh, đành phải dùng hai cánh tay đỡ lấy. Nhưng Triệu Ngọc quá mạnh, cú đấm của hắn khiến Mang Tử bị ngã xuống đất, con dao cũng rơi mất!

Ngay sau đó, Triệu Ngọc thừa dịp đấm “bụp bụp” điên cuồng, cho dù Mang Tử dùng hai tay ôm đầu cũng vô dụng. Sau khi đấm mấy quyền, hắn ta bị đánh đến mức kêu thảm thiết rồi ngất xỉu, hoàn toàn mất đi sức chống cự...

Lần này, Triệu Ngọc biết mình đã nặng tay nên không tiếp tục nữa, thu tay lại đúng lúc. Sau đó, hắn nhanh chóng ngồi dậy, chân khập khiễng mà đuổi theo hướng Khương Khoa chạy trốn.

Vào giờ phút này, hắn không còn tâm trí đâu để quan tâm đến ai khác nữa, một lòng chỉ nghĩ đến tên đạo tặc Khương Khoa kia!

Triệu Ngọc vô cùng hiểu rõ loại người như Khương Khoa, hắn chẳng những đã khiến kế hoạch cướp bóc mà Khương Khoa đã dày công sắp đặt bị thất bại, hơn nữa còn liên tục giết mấy tên đàn em của hắn ta, Khương Khoa tất nhiên sẽ nghĩ đủ mọi cách để trả thù hắn. Mình thì không hề sợ hãi nhưng có thể sẽ không bảo vệ được người thân của mình.

Một khi “thả hổ về rừng” thì hậu quả tất nhiên sẽ không thể tưởng tượng nổi. Cho nên, bây giờ có bắt binh tôm tướng cá nhiều hơn nữa thì cũng vô ích, phải tự tay bắt được tên đạo tặc Khương Khoa kia mới được.

Cho nên, hôm nay cho dù có phải liều cái mạng già này cũng phải bắt hắn ta bằng được!

Chỉ có điều...

Ừm hửm... chân của hắn quả thật đau không nhẹ, sau hai lần gãy xương, hắn không còn máy chỉnh khớp xương nào để chữa trị nữa. Bây giờ chỉ có thể dùng một chân lành mà nhảy lò cò, ngay cả một cây gậy cũng không có!

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đâu thể được?

Đừng nói một chân, cho dù có hai chân cũng chưa chắc đuổi kịp hắn ta. Cho nên, phải nghĩ biện pháp... ừm...

Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc đang liên tục nhảy lò cò thì trùng hợp nhìn thấy một thứ đồ. Thì ra bên cạnh xe van của bọn cướp còn có một chiếc xe hơi khác đang nằm chổng vó lên trời.

Đó là một chiếc Nissan, khi nãy, xe này cũng bởi vì xe bồn mà bị liên lụy vào đây. Hiện tại, không biết chủ nhân của xe đã chạy đi đâu?

Cốp sau của Nissan bị rơi vỡ, đồ đạc trong đó rơi đầy dưới đất. Triệu Ngọc vừa nhìn vào thì thấy có một đôi giày trượt patin.

Ồ?

Nhìn thấy số của giày trượt patin khá to, Triệu Ngọc nhanh trí, ngay lập tức nghĩ ra một biện pháp. Hắn lập tức cầm lấy giày trượt, sau đó nhanh chóng nhảy qua rãnh nước, chui vào vườn rau.

Vào mùa này, trong vườn rau hầu như không trồng gì, nhưng cũng may là hai bên có cây cối che chắn nên không ai có thể nhìn thấy gì bên trong. .

Vì vậy, Triệu Ngọc vội vàng đi giày trượt vào chân. Nhưng bởi vì chân phải bị thương nghiêm trọng, nên hắn cảm thấy đau nhức liên tục. Lúc đeo giày, hắn cảm thấy dường như đang vặn gãy mắt cá chân của mình vậy. Sau khi mang xong, cả người đều đau đến mức mệt lả.

Nhưng mà ý chí mạnh mẽ vẫn khiến Triệu Ngọc đứng lên một lần nữa, sau đó liên tiếp sử dụng hai đạo cụ: một cái đương nhiên chính là máy bay tàng hình, còn một cái chính là máy phản camera.

Không cần nghi ngờ, máy bay chính là dùng để đuổi theo Khương Khoa. Còn dùng máy phản camera chính là vì hắn không muốn bị camera quay được. Bằng không, nếu ai mà nhìn thấy bên trong vườn rau bỗng nhiên có một cao thủ trượt patin thì hắn sẽ thật sự nổi tiếng rồi!

Thời gian hoạt động của máy bay có hạn, sau khi sử dụng, Triệu Ngọc lập tức trôi lơ lửng trên không trung. Đương nhiên là hắn không thể làm quá mức, chỉ cách mặt đất một bước chân mà thôi.

Ngay sau đó, hắn hất cánh tay ra, động tác trượt patin vô cùng khoa trương. Sau đó, cả người hắn liền vèo vèo cất cánh bay sát mặt đất...