Cuồng Thám

Chương 889: Chương 889





CHÍNH LÀ ÔNG TA

Khương Khoa vừa nói xong, phòng thẩm vấn hoàn toàn yên tĩnh. Vương Xán và Thôi Lệ Châu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không thể nào có người tiết lộ thân phận của Triệu Ngọc cho Khương Khoa được.

Nhưng mà Triệu Ngọc lại vô cùng bình tĩnh, dù sao bây giờ hắn cũng là một nhân vật truyền kỳ, một tên tội phạm nổi đình nổi đám nhận ra mình cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Chỉ có điều, Khương Khoa chỉ vẻn vẹn thông qua mấy câu đã có thể đoán ra thân phận của hắn, đủ để thấy tên này thật sự rất thông minh.

“Ha ha... Không phủ định chính là đúng rồi chứ gì?” Khương Khoa cười ha ha: “Lúc ở tiệm sửa xe, tôi nghe thấy có người gọi anh là tổ trưởng Triệu; lúc anh nói chuyện lại không mang khẩu âm Diệu Danh, nên anh không phải là người địa phương; mặt khác, lúc tôi bị các anh bắt lại, có người còn gọi anh là đồng chí cảnh sát điều tra đặc biệt...”

“Có điều, lúc ấy đúng là tôi không nhớ ra được...” Khương Khoa cung kính khoát tay áo với Triệu Ngọc: “Hóa ra anh chính là Triệu Ngọc vô cùng nổi tiếng kia! Trí nhớ của tôi đúng là kém, tôi có xem ảnh của anh trên ti vi và báo chí, thế mà lại không nhận ra anh...”

“Cho nên, bị tôi bắt được, anh không mất mặt đâu!” Triệu Ngọc thờ ơ nói: “Có rất nhiều tội phạm ước mong có thể bị tôi tự tay bắt lấy, nhưng mà tôi chê cấp bậc của bọn họ quá thấp, cho nên lười đi bắt đấy!”

“Hả? Ha ha ha...” Khương Khoa lần nữa cười to: “Nói như vậy thì tôi hẳn là phải cảm thấy kiêu ngạo và tự hào? Ha ha ha... Xem ra, Cuồng Thám mà giang hồ đồn đại không phải là lời nói vô căn cứ!”

“Cuồng Thám?” Triệu Ngọc lần đầu nghe cách nói này, nháy nháy mắt nói: “Tôi là một con người rất chính trực, ngoại hiệu này không hợp với khí chất của tôi!”

“Không phải!” Khương Khoa cười nói: “Cuồng Thám mang hàm ý văn võ song toàn! Cứ lấy tôi làm ví dụ đi, trên mặt văn, anh có thể đoán đúng kế hoạch của tôi, trên mặt võ, anh có thể đánh chết mấy người anh em kia của tôi! Chí ít trong đội cảnh sát, tôi chưa từng thấy nhân vật nào như anh. Cho nên, cảnh sát Triệu, đây là lời khen tặng đó, anh hãy hưởng thụ đi!”

“Nếu đã thế.” Triệu Ngọc không khách sáo ôm quyền nói: “Vậy tôi coi như lời khen vậy, ha ha ha...”

“Thất kính, thất kính!” Khương Khoa thở dài, tâm tình lại thất thường: “Thật không dám giấu giếm, anh từng có mối giao tình sâu xa với một người quen cũ của tôi. Cho nên, lúc anh còn ở Tần Sơn, tôi đã từng chú ý tới anh, chỉ tiếc sau này bận quá, mãi vẫn không có cơ hội! Không ngờ, hôm nay lại thua trong tay anh, chuyện này nói ra cũng coi là một loại duyên phận khác đi...”

“Ồ? Người quen cũ à?” Triệu Ngọc bỗng dưng nhớ tới mục đích mà hắn tới lần này, chẳng lẽ, chẳng lẽ người quen cũ này là Hàn Khoan?

“Viên Kính Đạo!” Khương Khoa cười nói ra đáp án: “Trên giang hồ, thường được gọi là đạo trưởng!”

“Ồ?”

Triệu Ngọc hơi thấy ngoài ý muốn, không ngờ người Khương Khoa gọi là người quen cũ lại là đạo trưởng Viên Thụ Tài trong vụ án Kim Phật.

“Đạo trưởng cả đời làm việc cẩn thận, nhưng đến cuối cùng lại thua ở Tần Sơn! Thua một thằng nhóc không có danh tiếng gì!” Khương Khoa nói: “Tạo hóa trêu người, mới chưa đến một năm, thằng nhóc chưa mọc đủ lông đủ cánh, giờ đã như mặt trời ban trưa, biến thành đặc phái viên trung ương!”

Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn Khương Khoa chằm chằm, hắn càng cảm thấy lời nói của Khương Khoa vẫn còn có hàm ý khác, quả nhiên không đơn giản.

“Được rồi...” Triệu Ngọc nghĩ một lát rồi ung dung thản nhiên nói: “Nếu như anh đã biết anh thua ở đâu, vậy thì nói chuyện phải giữ lời...”

“Thôi Tiểu Long chưa từng có tiền án, bình thường cảnh sát cũng không hay tìm cậu ấy, anh đường đường là điều tra viên đặc biệt, nghìn dặm xa xôi chạy tới tìm cậu ấy làm cái gì?” Khương Khoa thu hồi nụ cười, nghiêm túc hỏi: “Có phải anh đã sớm biết quan hệ của chúng tôi hay không?”

“Không biết!” Triệu Ngọc thấy Khương Khoa lại dẫn lời nói về trọng điểm, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt này, lập tức nhân cơ hội nói: “Tôi tìm Thôi Tiểu Long không phải bởi vì hắn ta phạm tội mà là muốn thông qua hắn ta để tìm hiểu rõ tình hình của một người. Anh đừng có mà tự mình đa tình, người kia không phải anh đâu! Trước đó, tôi không có chút hứng thú nào với anh hết, lần này tôi tới Diệu Danh là vì người này!”

“Ồ?” Khương Khoa lại cười to lần nữa: “Ý của anh chẳng phải đang nói rằng bắt tôi chỉ là một việc nhỏ tiện đường thôi?”

“Cũng gần như thế!” Triệu Ngọc nói: “Bởi vì so với người mà tôi muốn tìm thì anh còn kém rất xa! Mặt khác, tôi cũng không ngại nói cho anh biết, người mà tôi muốn tìm, anh cũng có quen đấy!”

“Ha ha ha...” Nghe thấy lời ấy, Khương Khoa lại cười ha ha lần nữa: “Cảnh sát Triệu, từ trong lời nói của anh, tôi ngửi thấy mùi lạt mềm buộc chặt đấy! Anh cố ý câu lòng hiếu kỳ của tôi lên, có phải là vì muốn tôi tiết lộ cho anh một chút tin tức không? Ha ha ha...”

“Thông minh!” Triệu Ngọc gật đầu thừa nhận, sau đó không chút do dự nói: “Người mà tôi muốn tìm Thôi Tiểu Long để tìm hiểu rõ ràng là Hàn Khoan!” .

Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc cố ý mở to mắt mà nhìn chằm chằm vào Khương Khoa không nháy mắt, muốn đạt được điều mình muốn từ phản ứng đầu tiên của hắn ta.

Nhưng mà phản ứng của Khương Khoa vẫn khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên, chỉ thấy sau khi nghe tên “Hàn Khoan” thì Khương Khoa bỗng nhiên nhướng lông mày lên, dường như vốn chưa từng nghe qua cái tên này vậy.

Thấy Khương Khoa chậm chạp không nói, Triệu Ngọc muốn mở miệng nhắc nhở một chút, thế nhưng tình huống trước mắt, hiển nhiên không nên nhiều lời.

“Ừm...” Khương Khoa khó hiểu nói: “Trong ấn tượng của tôi, hình như chỉ có một người tên là Hàn Khoan, nhưng mà... Thứ cho tôi nói thẳng, người tên Hàn Khoan mà tôi biết vốn không ở Diệu Danh, cũng… không có khả năng trở thành đối tượng mà cảnh sát Triệu điều tra nhỉ?”

“Trường Kỹ thuật Dầu mỏ, anh, Thôi Tiểu Long và Hàn Khoan đều là bạn học...” Lúc này, Triệu Ngọc mới nhắc nhở: “Hơn nữa còn cùng một ký túc xá!”

“Ừm...” Khương Khoa thoải mái gật đầu, nhưng gật đầu xong, lại nhíu mày thật chặt: “Xem ra đúng là chúng ta nói về cùng một Hàn Khoan, nhưng mà... Tôi và Thôi Tiểu Long đã không gặp ông ta chục năm rồi, cảnh sát Triệu, có phải anh đi lạc hơi xa rồi không?”

“Anh vừa mới nói cảnh sát các anh cảm thấy hứng thú với Hàn Khoan nhiều hơn cả tôi ư?” Khương Khoa lắc đầu: “Chuyện này nếu như bị người ta nghe thấy, về sau tôi đâu còn mặt mũi ra ngoài hành nghề nữa!”

“Làm sao vậy...” Triệu Ngọc chỉ chỉ bốn phía: “Chẳng lẽ, anh cho rằng anh còn có cơ hội ra ngoài hành nghề nữa hả?”

“Ha ha... Nói đùa, nói đùa thôi...” Khương Khoa cười lắc đầu, trên mặt vẫn đầy vẻ không thể lý giải: “Cảnh sát Triệu, ban nãy anh nói không nghiêm túc gì cả, Hàn Khoan chung lớp với Thôi Tiểu Long, nhưng không chung lớp với tôi đâu. Ký túc xá thì đúng là cùng một phòng, nhưng mà ngoại hiệu của Hàn Khoan là Câm Điếc, tôi không có giao tình gì với ông ta cả!”

“Hơn nữa, thời gian đó, gần như tôi không ở trong trường học cũng như trong ký túc xá, nếu không phải trí nhớ của tôi tốt thì chưa chắc đã có thể nhớ tới người này!” Nói xong, Khương Khoa đảo mắt nghĩ ngợi, hỏi: “Cảnh sát Triệu, có phải là... Hàn Khoan... xảy ra chuyện rồi không?”

“Đúng!” Triệu Ngọc cũng chăm chú suy nghĩ, sau đó nói thẳng: “Khương Khoa, bây giờ chúng tôi đang hoài nghi Hàn Khoan là người hiềm nghi trong vụ án ác ma Bắc Thiên!”

“Ồ?” Khương Khoa nhíu mày lặp lại: “Vụ án ác ma? Bắc Thiên?”

“Một trong năm vụ án lớn chưa giải quyết của nước ta!” Triệu Ngọc nói: “Khương Khoa, bây giờ thì anh đã biết vì sao tôi đến đây rồi chứ? So với vụ án ác ma thì anh cảm thấy, phân lượng của anh có nặng hơn Hàn Khoan không?”

“Vụ án ác ma... hình như tôi từng nghe nói tới! Bắc Thiên...” Khương Khoa tò mò suy nghĩ rồi nói:” Hàn Khoan... Ông ta là người Bắc Thiên sao? Sao tôi nhớ ông ta mang khẩu âm Đông Bắc nhỉ? Còn nữa, vụ án ác ma là thế nào vậy? Là có người nhìn thấy ma nên bị dọa chết à?”

“Không phải, đều là nhảy lầu mà chết!” Triệu Ngọc trả lời một câu.

“Cái gì? Nhảy lầu?” Ai ngờ, nghe thấy lời này, Khương Khoa bỗng dưng ngồi thẳng lên, kinh ngạc nói: “Nếu nói như vậy là Hàn Khoan... trời ạ... Tên Câm Điếc kia lại là hung thủ của vụ án ác ma? Chuyện này... chuyện này cũng quá thần kỳ rồi?”

“Không thể nói như vậy, chỉ là người có hiềm nghi mà thôi!” Triệu Ngọc không rõ vì sao Khương Khoa kích động, nên giải thích qua một chút.

“Cái gì mà người có hiềm nghi chứ!” Khương Khoa khoát tay nói: “Chắc chắn là ông ta làm! Các anh không biết sao? Lúc còn đi học, Hàn Khoan đã giết người rồi, nạn nhân cũng vì nhảy lầu mà chết đấy...”