“Hàn Khoan nói.” Ngô Tú Mẫn nói tiếp: “Trước khi tốt nghiệp một năm, trường học sẽ bố trí thực tập cho sinh viên. Theo như sắp xếp trước đó thì đáng lẽ ông ta phải trở về thành phố Hoàng Kim để thực tập ở công ty dầu mỏ mới đúng. Nhưng bởi vì thủ tục xảy ra vấn đề, Hàn Khoan cần phải bổ sung giấy phép lao động, nên chỉ có thể đợi đến gần cuối năm mới làm được.”
“Ban đầu, Hàn Khoan tính về thành phố Hoàng Kim đợi, nhưng vừa hay gặp được một thầy giáo tên là Lang Hướng Dương. Sau khi thầy giáo Lang nghỉ hưu đã cùng bạn mở một công ty buôn bán, chuyên cung cấp trang thiết bị học tập ở Bắc Thiên.”
“Thầy giáo Lang thấy Hàn Khoan tính tình thật thà, đầu óc lại thông minh, liền mời Hàn Khoan tới công ty ông ấy làm việc, còn hứa sẽ trả thù lao hậu hĩnh.”
“Thứ nhất, Hàn Khoan chưa có việc làm, thứ hai, thấy thù lao lại cao, cho nên ông ta liền đi theo đoàn người thầy giáo Lang đến Bắc Thiên.”
“Hàn Khoan nói, những người cùng tới Bắc Thiên với bọn họ còn có mấy bạn học khác nữa, nhưng không cùng khoa. Lúc ấy, công việc mà ông ta phụ trách chủ yếu là lắp đặt và bảo trì thiết bị, tuy rằng công việc vất vả nhưng kiếm được không ít.”
“Chẳng qua, sau khi bận rộn gần nửa năm, giấy phép lao động của ông ta đã được làm xong, ông ta không thể không từ chối thiện ý của thầy giáo Lang, xin nghỉ việc và trở về công ty dầu mỏ ở thành phố Hoàng Kim để làm việc.” Ngô Tú Mẫn nói: “Nhưng đi làm chưa được bao lâu thì ông ta liền viết bài đăng tạp chí, có được cơ hội xuất bản, tiền nhuận bút không ít. Ông ta lại không hài lòng về công việc ở công ty dầu mỏ nên đã từ chức để tập trung làm tác giả toàn thời gian.”
“Tổ trưởng, tôi cũng đã kiểm tra kĩ rồi.” Ngô Tú Mẫn nghiêm túc nói: “Doanh Bình, Quảng An, Trường Bình và Bắc Thiên, chỉ cần là nơi xảy ra vụ án ác ma thì Hàn Khoan đều đã từng đi qua, hơn nữa đều nằm trong khoảng thời gian xảy ra vụ án. Cho nên... Khả năng Hàn Khoan là hung thủ của vụ án là rất lớn. Xem xét các phương diện khác, lời khai của ông ta rất không bình thường, nếu ông ta thực sự là hung thủ thì ông ta phải giấu nhẹm đi mới đúng.”
“Những chuyện này... đều là do Hàn Khoan nói?” Triệu Ngọc cũng cảm thấy lời khai của Hàn Khoan kỳ lạ, rất không tự nhiên...
“Đúng vậy!” Ngô Tú Mẫn nói: “Ông ta vừa bắt đầu đã nhấn mạnh hai chữ ‘dịch SARS’. Ông ta nói, trong thời gian xảy ra dịch SARS, ông ta đều ở Bắc Thiên làm việc. Đội trưởng, rõ ràng ông ta đang cố ý ám chỉ gì đó, cậu nói xem có phải Hàn Khoan cố ý khiêu khích chúng ta không? Hay là... còn có quỷ kế nào khác?”
“Vậy... còn Trương Tỉnh Như?” Triệu Ngọc hỏi: “Về Trương Tỉnh Như, Hàn Khoan nói thế nào? Trong khoảng thời gian đó, họ đã quen biết nhau chưa?”
“Không quen!” Ngô Tú Mẫn nói: “Hàn Khoan khẳng định, ông ta được người khác giới thiệu quen biết Trương Tỉnh Như ở thành phố Hoàng Kim. Trương Tỉnh Như học trường bưu chính ở Trường Phong. Tuy rằng đi học muộn hơn Hàn Khoan, nhưng trường bưu chính chỉ học ba năm, cho nên bọn họ ra trường cùng năm.”
“Còn nữa, Hàn Khoan còn nói một tin tức quan trọng khác. Trương Tỉnh Như từng nhắc tới, năm xảy ra dịch SARS, bởi vì tình hình dịch bệnh ở khu Bắc Thiên khá nghiêm trọng nên cha mẹ Trương Tỉnh Như đã yêu cầu cô ta về nhà sớm. Cho nên khi dịch bệnh bùng nổ, Trương Tỉnh Như không ở Bắc Thiên, vì vậy nên hai người họ không có cơ hội gặp nhau ở Bắc Thiên!”
“Hả?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Không có ở đó?”
“Nói vậy là...” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Trương Tỉnh Như không liên quan gì tới vụ án ác ma? Nhưng mà trong tài liệu của Trương Tỉnh Như có bức tranh ác ma... Ôi trời, loạn quá đi mất...”
“Tôi sợ Hàn Khoan nói dối, cho nên dù là đêm khuya vẫn gọi điện cho em trai của Trương Tỉnh Như.” Ngô Tú Mẫn nói nhanh: “Trương Tỉnh Phong xác thực thông tin này là thật, trong thời gian xảy ra dịch bệnh, Trương Tỉnh Như quả thật có về nhà ở thành phố Hoàng Kim, đợi sau khi dịch bệnh chấm dứt mới trở lại Trường Phong.”
“Sau đó, tôi lại bắt đầu hỏi về vụ án ác ma.” Ngô Tú Mẫn tiếp tục nói: “Hàn Khoan nói, lúc ở Bắc Thiên, ông ta chưa từng nghe thấy, sau này báo đài đưa tin thì mới biết. Tôi chú ý tới phản ứng của ông ta, vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến độ vượt quá phản ứng của người bình thường...”
“À đúng rồi! Còn có một chuyện vô cùng kỳ lạ...” Ngô Tú Mẫn trấn tĩnh lại tinh thần đang kích động, nói: “Tôi yêu cầu Hàn Khoan kể rõ những nơi ông ta từng đến hồi ở Bắc Thiên như đơn vị nào hay trường học nào. Ông ta bảo cụ thể thì không nhớ rõ, chỉ nhớ một vài nơi, sau đó liền đọc tên cho tôi nghe. Trong đó có trường khuyết tật Quảng An.”
“À...” Triệu Ngọc thuộc nằm lòng tư liệu vụ án ác ma, lúc này lên tiếng: “Một trong những nạn nhân của vụ án ác ma là giáo viên trường khuyết tật Quảng An.”
“Đúng, đúng, đúng!” Triệu Ngọc vừa nói xong, Thôi Lệ Châu dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Sếp, tôi nhớ ra rồi! Anh nhìn thấy giáo viên đó chưa? Liệu có phải... giống với Lý Phi của vụ án thi thể nữ không đầu không?”
“Vụ án thi thể nữ không đầu? Sao tự nhiên lại...” Triệu Ngọc cảm thấy suy nghĩ hỗn loạn, không hiểu gì cả.
“Vụ án ác ma có thể không chỉ dừng lại ở bạo lực học đường!” Thôi Lệ Châu kích động giơ hai tay nói: “Không chỉ là học sinh bắt nạt học sinh, mà cũng có thể là giáo viên bắt nạt học sinh. Nạn nhân là giáo viên trường khuyết tật, có phải cũng giống như vụ án thi thể nữ không đầu? Bởi vì ông ta bắt nạt học sinh khiếm thính nên đã chọc giận hung thủ, bị hung thủ ra tay. Vụ này và vụ Lý Phi năm đó giết người có động cơ rất giống nhau!”
“Xem kìa...” Thôi Lệ Châu lại vung tay hưng phấn nói: “Chủ cửa hàng hơn năm mươi tuổi có thể đã bắt nạt nhân viên cửa hàng. Cụ bà hơn sáu mươi tuổi có thể đã ăn vạ, gây tội gì đó. Cho nên, hung thủ vụ án ác ma không chỉ cảm thấy bất bình vì các vụ bắt nạt học đường, mà là nhằm vào tất cả các vụ bất công. Người này đóng giả ác ma giết người, nhưng trên thực tế chỉ hy vọng có thể sử dụng sức mạnh của ác ma để đập tan áp bức trong xã hội. Người này... hắn là ai? Thật sự... là Hàn Khoan sao?”
“Nếu đúng như lời cô nói...” Ngô Tú Mẫn trầm ngâm nói: “Hung thủ ít nhất giống như Lý Phi. Nhưng... Những đặc điểm tâm lý của Hàn Khoan hoàn toàn không giống với Lý Phi!”
“Mấu chốt là...” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Khẩu cung của Hàn Khoan rất trơn tru. Điều này thật sự có vấn đề.”
“Wow!” Thôi Lệ Châu không kìm lòng được kêu một tiếng, hưng phấn nói: “Mọi người nói xem... Có phải Hàn Khoan không phải là hung thủ vụ án ác ma, mà là một người vô cùng thân thiết với Hàn Khoan không? Ví dụ như bạn học của ông ta, người này thay Hàn Khoan thể hiện sự bất bình, cho nên đã sát hại Lão Qua ở Diệu Danh?”
“Sau đó, hung thủ thần bí này cũng theo Hàn Khoan tới Bắc Thiên... Hàn Khoan đi đến đâu, hắn ta liền giết người ở đó. Hung thủ thực sự của vụ án ác ma thật ra chính là sát thủ bóng tối đó?”
“Chuyện này...” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Cô chậm một chút đã Tiểu Thôi, để tôi suy nghĩ đã... Nếu thật sự là sát thủ bóng tối thì ở thành phố Hoàng Kim cũng phải xảy ra án mạng như vụ ác ma mới đúng.”
“Thành phố Hoàng Kim...” Sau khi nghe thấy thế, Ngô Tú Mẫn lập tức nói: “Tôi... tôi sẽ gọi điện cho Ba Thần ngay, để họ điều tra xem sao!”
“Ôi trời..” Thôi Lệ Châu mở to mắt sợ hãi: “Đi đến đâu giết người tới đó, nếu như vậy, thì... thì đã có bao nhiêu người chết rồi?”
Lời này nói ra, không khí trong phòng bệnh càng thêm quỷ dị.
“Cô im miệng lại cho tôi!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lớn tiếng quát Thôi Lệ Châu. Sau khi Thôi Lệ Châu ngậm miệng, hắn mới nói với Ngô Tú Mẫn: “Chị Ngô, thứ nhất, gửi video ghi lại quá trình thẩm vấn cho tôi.”
“Thứ hai, điều tra xem thành phố Hoàng Kim có vụ án nào như vụ ác ma không”.
“Thứ ba, viết một bản tường trình về Hàn Khoan và vụ án ác ma, sau đó gửi cho Tổng cục Hình sự để chính thức xin lệnh bắt giam. Căn cứ vào những gì mà chúng ta đang nắm được, chúng ta tuyệt đối có thể giữ Hàn Khoan ở lại Cục Cảnh sát. Cho dù thế nào đi nữa thì ông ta cũng là nghi phạm lớn nhất của vụ án ác ma!”