Trong lúc Triệu Ngọc và Miêu Anh ngấm ngầm so tài với nhau, kẻ bị thiệt hại nặng nhất chắc chắn chính là tên nghi phạm kia!
Mỗi khi hai người chuẩn bị ra tay đều đạp lên người anh ta một phát mang tính tượng trưng. Sau vài lần như thế, người đàn ông này đã bị đá đến bầm dập, rên rỉ liên tục, cơ thể đã cuộn tròn lại thành một đống.
Miêu Anh không hành động một mình, lúc đồng nghiệp của cô chạy tới nơi cũng bị tình cảnh kì quặc trước mặt doạ cho ngây người.
Ai cũng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng nghi phạm đã mất đi khả năng phản kháng, nhưng tại sao Miêu Anh lại cứ phải giành nhau đấm đá nghi phạm với người mới xuất hiện này chứ?
Một lúc sau, các cảnh sát liền nhìn ra được điều không ổn! Hai người họ đâu phải đang giành nhau đấm đá nghi phạm, mà là đang đọ sức với nhau!
Không phải oan gia thì không chạm trán, Miêu Anh và Triệu Ngọc càng đánh càng hăng, động tác càng lúc càng mạnh bạo. Đến cuối cùng, cẳng chân thon dài của Miêu Anh đã chuyển hướng về phía Triệu Ngọc, nắm đấm của Triệu Ngọc cũng nhắm thẳng vào Miêu Anh!
Bịch!
Bộp!
Nắm đấm của Triệu Ngọc nện trúng vai Miêu Anh, còn chân của Miêu Anh cũng đá trúng nách Triệu Ngọc. Miêu Anh đau đớn lùi về sau, còn Triệu Ngọc thì nghiêng người, té ngay tại chỗ.
Miêu Anh gầm lên một tiếng định xông tiếp về phía trước, nhưng các điều tra viên đứng bên cạnh thấy không ổn thì vội ngăn cô lại.
Triệu Ngọc lồm cồm bò dậy, vốn định đấu tiếp với Miêu Anh một trận sống mái, nhưng sau khi nhìn thấy có người ngăn Miêu Anh lại, hắn cũng nén lửa giận xuống, từ từ phủi sạch đất cát trên người, cười nói: “Đồng chí Miêu Anh, cô khách sáo quá nhỉ? Tôi giúp cô bắt được nghi phạm, cô lại lấy oán báo ân, quay lại đánh tôi? Cô có biết ngượng không?”
“Anh...” Miêu Anh tức đến đỏ cả mặt, đang định xả giận thì đột nhiên nhớ ra tình huống bây giờ khác lúc trước, nên cố nén lửa giận trong lòng, nói với giọng điệu đầy giả tạo: “Ui, thì ra là đồng chí Triệu Ngọc à! Thật ngại quá, lúc nãy tôi thật sự không nhận ra anh! Tôi còn tưởng anh là đồng bọn của hắn nữa chứ!”
Các điều tra viên không hề quen biết Triệu Ngọc, nhưng nghe thấy những lời này của Miêu Anh mới nhận ra rằng, Triệu Ngọc cũng là một cảnh sát.
“Hừ!” Triệu Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng: “Hôm nay cuối cùng tôi cũng đã được trải nghiệm cảm giác đau đớn khi Lã Động Tân bị chó cắn rồi!”
“Ui chao!” Miêu Anh đáp lại một câu: “Tôi cũng đã cảm nhận được cảm giác bất lực của mèo khi chuột bị chó vồ đi rồi!”
Miêu Anh phản ứng lanh lẹ như thế, khiến cho Triệu Ngọc khá bất ngờ. Thật không ngờ, Miêu Anh này không chỉ đánh đấm giỏi mà còn thạo võ mồm nữa.
“Được thôi, đại nhân mèo!” Triệu Ngọc bĩu môi: “Chơi đùa với chú chuột nhỏ của cô đi! Hôm nay tôi còn việc quan trọng phải làm...”
“Đồng chí Triệu Ngọc!” Miêu Anh vừa ra hiệu cho đồng nghiệp của mình đeo còng vào tay nghi phạm vừa nói với Triệu Ngọc: “Ở đây là khu Nhữ Dương của chúng tôi, anh có gì cần giúp đỡ cứ nói với tôi!”
“Tôi cảm ơn trước!” Triệu Ngọc không thèm quay đầu lại, chỉ giơ ngón giữa lên: “Nếu như cô thật sự muốn giúp tôi thì sau này ít xuất hiện trước mặt tôi là được!”
Nhìn thấy vẻ ngạo mạn của Triệu Ngọc, đám đồng nghiệp của Miêu Anh cũng bắt đầu nổi giận, có người còn định đuổi theo Triệu Ngọc để nói rõ mọi chuyện, nhưng bị Miêu Anh kéo lại.
Miêu Anh nhìn bóng lưng rời đi của Triệu Ngọc. Mãi cho đến khi hắn ta đi khỏi rồi, cô mới đưa tay xoa nhẹ vai mình, mặt lộ vẻ đau đớn...
Triệu Ngọc giả vờ bình thản đi ra góc cua nhà kho, đợi khi ra khỏi đường lớn rồi, hắn mới đưa tay xoa lên ngực và nách mình, chỗ đó bây giờ đang rất đau rát!
Miêu Nhân Phụng đáng chết!
Triệu Ngọc tức giận mà rít lên, cô ra tay độc ác đấy!
Hừ, hôm nào phải kiếm chuyện đánh cho cô ta một trận bầm dập mới thôi!