Cuồng Thám

Chương 91: Chương 91OAN GIA NGÕ HẸP





Trong lúc Triệu Ngọc và Miêu Anh ngấm ngầm so tài với nhau, kẻ bị thiệt hại nặng nhất chắc chắn chính là tên nghi phạm kia!

Mỗi khi hai người chuẩn bị ra tay đều đạp lên người anh ta một phát mang tính tượng trưng. Sau vài lần như thế, người đàn ông này đã bị đá đến bầm dập, rên rỉ liên tục, cơ thể đã cuộn tròn lại thành một đống.

Miêu Anh không hành động một mình, lúc đồng nghiệp của cô chạy tới nơi cũng bị tình cảnh kì quặc trước mặt doạ cho ngây người.

Ai cũng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng nghi phạm đã mất đi khả năng phản kháng, nhưng tại sao Miêu Anh lại cứ phải giành nhau đấm đá nghi phạm với người mới xuất hiện này chứ?

Một lúc sau, các cảnh sát liền nhìn ra được điều không ổn! Hai người họ đâu phải đang giành nhau đấm đá nghi phạm, mà là đang đọ sức với nhau!

Không phải oan gia thì không chạm trán, Miêu Anh và Triệu Ngọc càng đánh càng hăng, động tác càng lúc càng mạnh bạo. Đến cuối cùng, cẳng chân thon dài của Miêu Anh đã chuyển hướng về phía Triệu Ngọc, nắm đấm của Triệu Ngọc cũng nhắm thẳng vào Miêu Anh!

Bịch!

Bộp!

Nắm đấm của Triệu Ngọc nện trúng vai Miêu Anh, còn chân của Miêu Anh cũng đá trúng nách Triệu Ngọc. Miêu Anh đau đớn lùi về sau, còn Triệu Ngọc thì nghiêng người, té ngay tại chỗ.

Miêu Anh gầm lên một tiếng định xông tiếp về phía trước, nhưng các điều tra viên đứng bên cạnh thấy không ổn thì vội ngăn cô lại.

Triệu Ngọc lồm cồm bò dậy, vốn định đấu tiếp với Miêu Anh một trận sống mái, nhưng sau khi nhìn thấy có người ngăn Miêu Anh lại, hắn cũng nén lửa giận xuống, từ từ phủi sạch đất cát trên người, cười nói: “Đồng chí Miêu Anh, cô khách sáo quá nhỉ? Tôi giúp cô bắt được nghi phạm, cô lại lấy oán báo ân, quay lại đánh tôi? Cô có biết ngượng không?”

“Anh...” Miêu Anh tức đến đỏ cả mặt, đang định xả giận thì đột nhiên nhớ ra tình huống bây giờ khác lúc trước, nên cố nén lửa giận trong lòng, nói với giọng điệu đầy giả tạo: “Ui, thì ra là đồng chí Triệu Ngọc à! Thật ngại quá, lúc nãy tôi thật sự không nhận ra anh! Tôi còn tưởng anh là đồng bọn của hắn nữa chứ!”

Các điều tra viên không hề quen biết Triệu Ngọc, nhưng nghe thấy những lời này của Miêu Anh mới nhận ra rằng, Triệu Ngọc cũng là một cảnh sát.

“Hừ!” Triệu Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng: “Hôm nay cuối cùng tôi cũng đã được trải nghiệm cảm giác đau đớn khi Lã Động Tân bị chó cắn rồi!”

“Ui chao!” Miêu Anh đáp lại một câu: “Tôi cũng đã cảm nhận được cảm giác bất lực của mèo khi chuột bị chó vồ đi rồi!”

Miêu Anh phản ứng lanh lẹ như thế, khiến cho Triệu Ngọc khá bất ngờ. Thật không ngờ, Miêu Anh này không chỉ đánh đấm giỏi mà còn thạo võ mồm nữa.

“Được thôi, đại nhân mèo!” Triệu Ngọc bĩu môi: “Chơi đùa với chú chuột nhỏ của cô đi! Hôm nay tôi còn việc quan trọng phải làm...”

Vừa nói xong, Triệu Ngọc búng tay cái bốp, quay người định bỏ đi.

“Đồng chí Triệu Ngọc!” Miêu Anh vừa ra hiệu cho đồng nghiệp của mình đeo còng vào tay nghi phạm vừa nói với Triệu Ngọc: “Ở đây là khu Nhữ Dương của chúng tôi, anh có gì cần giúp đỡ cứ nói với tôi!”

“Tôi cảm ơn trước!” Triệu Ngọc không thèm quay đầu lại, chỉ giơ ngón giữa lên: “Nếu như cô thật sự muốn giúp tôi thì sau này ít xuất hiện trước mặt tôi là được!”

Nhìn thấy vẻ ngạo mạn của Triệu Ngọc, đám đồng nghiệp của Miêu Anh cũng bắt đầu nổi giận, có người còn định đuổi theo Triệu Ngọc để nói rõ mọi chuyện, nhưng bị Miêu Anh kéo lại.

Miêu Anh nhìn bóng lưng rời đi của Triệu Ngọc. Mãi cho đến khi hắn ta đi khỏi rồi, cô mới đưa tay xoa nhẹ vai mình, mặt lộ vẻ đau đớn...

Triệu Ngọc giả vờ bình thản đi ra góc cua nhà kho, đợi khi ra khỏi đường lớn rồi, hắn mới đưa tay xoa lên ngực và nách mình, chỗ đó bây giờ đang rất đau rát!

Miêu Nhân Phụng đáng chết!

Triệu Ngọc tức giận mà rít lên, cô ra tay độc ác đấy!

Hừ, hôm nào phải kiếm chuyện đánh cho cô ta một trận bầm dập mới thôi!

Vừa nghĩ đến công việc của mình, Triệu Ngọc liền móc điện thoại ra xem. Tuy nhiên, điều khiến hắn cảm thấy bực bội chính là, tín hiệu định vị của Tạng Kiệt đã đi khỏi khu vực này từ rất lâu rồi!

Đáng chết!

Mẹ nó!

Mẹ kiếp!

Triệu Ngọc tức điên người, trong lòng đang ghét cay ghét đắng Miêu Anh.

Lần trước do sự xuất hiện của Miêu Anh đã phá hỏng kỳ ngộ “sấm rền trong nước” của hắn. Lần này cũng vậy, nếu không phải do xui xẻo gặp phải cô ta thì chắc đã bắt được Tạng Kiệt và tang vật rồi.

Một quẻ “Cấn Khảm” tốt lành như thế đã bị Miêu Nhân Phụng chết tiệt kia phá hỏng mất!

Chậc chậc...

Nhìn thấy tín hiệu của Tạng Kiệt càng đi càng xa, Triệu Ngọc cảm thấy khá bất lực. Người đi trà nguội, xem ra muốn giải quyết tên tình địch này chắc phải đợi cơ hội lần sau rồi!

Nhưng mà...

Đợi khi bình tĩnh lại rồi, Triệu Ngọc đột nhiên móc từ trong túi ra một cái bóp.

Cái bóp này rơi ra từ trong túi xách của tên nghi phạm lúc nãy. Thì ra, lúc Triệu Ngọc bị Miêu Anh đá cho té ngay tại chỗ, Triệu Ngọc vừa hay nằm sấp đè lên cái bóp này. Do trước đây đã thuận tay dắt bò quen rồi, làm sao hắn có thể bỏ qua món hời trước mặt này được chứ? Lúc đó hắn lập tức bỏ cái bóp vào trong túi mình.

Hì hì...

Kỳ ngộ hôm nay của tôi bị các người phá hỏng rồi, tôi mà không vớ chút chiến lợi phẩm cho mình thì thật sự thấy có lỗi với bản thân!

Cái bóp trông khá dày, sau khi mở ra xong thì trong đó quả thật có một xấp tiền một trăm tệ màu đỏ. Nhìn sơ qua chắc ít nhất cũng phải khoảng năm sáu ngàn đồng gì đó.

Triệu Ngọc móc tiền ra bỏ vào trong túi mình xong, rồi lại lục tung cái bóp lên. Trong đó có vài tấm thẻ ngân hàng, vài tấm hình, còn có một vài tấm phiếu ưu đãi màu sắc sặc sỡ và vài phiếu dịch vụ của spa nữa.

Triệu Ngọc xem kĩ thì thấy những tấm phiếu ưu đãi và phiếu dịch vụ spa này đã hết hạn từ lâu rồi, căn bản không có giá trị gì cả.

Nhưng mà cái bóp này trông không tệ, không những được làm từ da thật mà còn là một thương hiệu nổi tiếng nữa, vừa hay bóp của mình cũng cũ rồi, lấy để xài cũng đâu có sao.

Vì vậy, Triệu Ngọc tìm đến một cái thùng rác, bắt đầu xử lí những thứ khác trong bóp, vứt hết những phiếu ưu đãi, phiếu spa và thẻ ngân hàng vào thùng rác, sau khi vứt xong lại bắt đầu lôi mấy tấm ảnh trong bóp ra.

Tấm hình để trong ngăn chứa ảnh của cái bóp là ảnh chụp tên nghi phạm lúc nãy. Trong tấm hình, tay nghi phạm còn rất trẻ, có thể được chụp vào một chuyến du lịch nào đó, phía sau anh ta còn có một hàng dừa thẳng tắp, nghi phạm đang nở một nụ cười rất tươi!

Có thể là do để quá lâu rồi, Triệu Ngọc đưa ngón tay vào móc một lúc lâu nhưng vẫn không thể lấy tấm hình ra được, giống như là bị dán chặt vào bóp vậy.

Triệu Ngọc là một người cố chấp, tấm hình càng khó lấy ra thì hắn lại càng muốn lấy, hắn dùng sức càng lúc càng mạnh bạo!

Đến cuối cùng bỗng vang lên một tiếng rẹt, khe chứa ảnh bị Triệu Ngọc xé rách ra rồi, hình chụp rơi xuống đất. Điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ đó chính là, trong đó có đến hai tấm hình, có một tấm được kẹp dưới tấm ảnh chụp nghi phạm!

Lúc này cả hai tấm hình cùng rơi xuống đất, Triệu Ngọc chỉ đành cong người xuống nhặt lên. Hắn ta vốn định bỏ hai tấm hình vào trong thùng rác, nhưng vì tò mò nên khẽ liếc nhìn sang tấm hình thứ hai.

Thật không ngờ rằng, tấm hình bị kẹp ở trong không phải là của nghi phạm mà là hình của một... cô gái!

Lúc này, Triệu Ngọc càng tò mò hơn.

Trong bóp của nghi phạm còn kẹp thêm một tấm hình của một cô gái? Không cần nói cũng biết, cô gái này một là tình nhân, hai là gái điếm.

Triệu Ngọc nhìn chằm chằm vào tấm hình và phát hiện ra cô gái trong hình không hề đẹp chút nào, vả lại ánh mắt còn hơi đờ đẫn nữa...

Đợi đã...



Không đúng...

Triệu Ngọc đột nhiên trừng to mắt.

Sao cô gái trong tấm hình nhìn quen mắt thế?

Hình như... Mới gặp qua hôm nay vậy?

Triệu Ngọc đột nhiên như bị sét đánh trúng vậy, cả người run lẩy bẩy, tim đập thình thịch!

Bà... Bà nội nhà nó!

Cô gái này... Chẳng phải là Lâm Mỹ Phượng sao?