Cuồng Thám

Chương 910: Chương 910





THU THẬP BẰNG CHỨNG KHÓ KHĂN NHẤT TRONG LỊCH SỬ

Phía Nam của đường vành đai phía Nam thuộc thành phố Bắc thiên có một nhà xưởng đã bị bỏ hoang nhiều năm, mười năm trước, nạn nhân thứ năm của vụ án ác ma đã chết do rơi từ trên đỉnh nhà xưởng này xuống.

Thời gian trôi qua, hoàn cảnh cũng biến đổi, bây giờ trong tất cả các hiện trường của vụ án ác ma, chỉ còn nơi này vẫn còn được giữ lại, những nơi khác thì đã bị phá bỏ, hoặc là đã được xây dựng lại, không thể tìm lại được nữa.

Xế chiều hôm nay, Triệu Ngọc cùng mấy thành viên trong tổ điều tra đặc biệt đã quyết định tới chỗ này để điều tra hiện trường. Giờ phút này, bọn họ đang đi lên bậc thang của nhà xưởng để đến tầng lầu nơi xảy ra án mạng. Bởi vì tầng năm không được sửa sang lại, mà bậc thang thì dốc, cho nên xe lăn của Triệu Ngọc đương nhiên không thể đi vào được.

Nhưng mà hắn không chịu khuất phục, thà chống gậy cũng phải khăng khăng leo lên hiện trường vụ án để tự mình kiểm tra.

Bậc thang chẳng những dốc mà đa số tay vịn đã bị gỉ sắt và lung lay, ngay cả người bình thường leo lên đến đây cũng đã rất nguy hiểm rồi.

Sợ Triệu Ngọc xảy ra chuyện gì, Nhiễm Đào và Tăng Khả trở thành cánh tay phải và cánh tay trái của hắn, vừa chú ý quan tâm vừa dùng sức đỡ Triệu Ngọc bước từng bước lên tầng.

“Nạn nhân Chương Vũ, giới tính nam, là học sinh trường trung học phổ thông số 1 huyện Tiệp Báo, vì từng đánh nhiều bạn học bị thương cho nên bị đuổi học.” Thôi Lệ Châu đeo một cái ba lô, cầm điện thoại di động trong tay, vừa đi theo phía sau nhóm Triệu Ngọc vừa đọc tài liệu: “Hoàn cảnh gia đình của nạn nhân cũng rất đặc biệt, cha mẹ ly dị, cha kế bị nợ nần phải chạy trốn, nạn nhân không được dạy dỗ, khi còn sống đã làm quen với rất nhiều thanh niên bất lương, thậm chí còn dính líu tới cướp bóc nữa...”

“Huyện Tiệp Báo mặc dù là huyện, nhưng cách nhà xưởng này chỉ có hai cây số mà thôi...”

“Đừng thấy hiện trường xảy ra vụ án ở tầng bốn của nhà xưởng, nhưng xưởng này không giống các tòa nhà bình thường!” Thôi Lệ Châu nói: “Nơi đó cao khoảng hai mươi mét, tương đương với độ cao của bảy tầng, mặt đất cũng đều là bê tông rắn chắc, cho nên nếu bị rơi xuống thì chắc chắn sẽ không có cơ hội sống sót!”

“Ừm...” Triệu Ngọc đã thuộc lòng tài liệu từ sớm rồi, vừa cực nhọc leo lên vừa phụ họa nói: “Mặc dù nạn nhân chỉ nặng năm mươi mốt cân, nhưng để cõng một người sống như vậy lên tầng bốn cũng là một chuyện rất tốn sức! Cho nên, nhân viên điều tra năm đó đã nhận định rằng hung thủ hoặc là có đồng bọn, hoặc phải là một người có thân thể vô cùng rắn chắc và khỏe mạnh!”

“Em còn nhớ...” Tăng Khả nói tiếp: “Trong tài liệu có nói, lúc Hàn Khoan làm việc ở Bắc Thiên thì có đủ tiêu chuẩn của điều kiện này. Trong lời khai của người nào đó có nói, Hàn Khoan có thể một mình khiêng một tấm bảng đen âm nhạc lên tầng sáu! Khi đó, chính là thời điểm mà ông ta trẻ tuổi khỏe mạnh nhất!”

“Anh nói xem...” Thôi Lệ Châu không phục nói: “Cảnh sát các anh lợi hại như vậy, tại sao lại không đối phó được một kẻ ti tiện như Hàn Khoan chứ? Giam lại đánh cho một trận, không phải ông ta sẽ khai báo ra hết sao?”

“Đừng đùa! Chúng ta là cảnh sát, chứ đâu phải là xã hội đen...” Nhiễm Đào nói: “Không được đánh người vô cớ! Hơn nữa, đánh một trận cũng chưa chắc đã khai ra mà?”

“Vậy... Cứ in đại mấy dấu vân tay của ông ta lên quần áo ác ma, hoặc là chứa mấy cọng tóc của Hàn Khoan!” Thôi Lệ Châu lại nói: “Đó không phải là chứng cứ sao? Nếu như các anh tự cho mình thanh cao thì để tôi làm được chưa?”

“Làm vậy sao được?” Tăng Khả lắc đầu: “Như thế gọi là vu oan giá họa, một khi bị tra ra thì chúng ta không chỉ khó giữ được ‘bát cơm’ mà còn bị tống vào tù nữa đấy!”

Nghe mấy người nói chuyện, Triệu Ngọc vẫn đang cố gắng chống gậy leo lên cầu thang. Thật ra thì biện pháp mà Thôi Lệ Châu nói vốn chính là sở trường của hắn trước kia. Đối với vụ án của Hàn Khoan, đương nhiên là hắn có thể dùng mánh khóe cũ, thử biện pháp “có táo hay không cứ dùng sào tre đánh vài cái*” để hù dọa lừa gạt ông ta xem sao.

* Có táo hay không cứ dùng sào tre đánh vài cái: ý nói chuyện gì cũng giúp vui, mặc kệ có kết quả gì tốt không.

Nhưng mà, sau khi suy nghĩ cặn kẽ một hồi thì cuối cùng hắn vẫn từ bỏ ý định này. Bởi vì, đúng như những gì hắn đã nói, Hàn Khoan không giống như những tên tội phạm khác, tố chất tâm lý của ông ta vô cùng vững vàng, không giống như Lưu Bằng Phi, Ngải Lỵ Lỵ hay Đậu Tự Lực lúc trước, bản thân có điểm sơ sót, dễ bị mắc lừa.

Hơn nữa, bây giờ Hàn Khoan đã mời luật sư, nếu như Triệu Ngọc chọn một vài biện pháp đặc biệt, một khi thất bại thì đương nhiên sẽ mất nhiều hơn được, gây ra phiền toái lớn. Đến lúc đó, nếu như muốn truy tìm chân tướng thì càng không có khả năng!

Cho nên, nếu thật sự muốn khiến Hàn Khoan nhận tội thì nhất định phải có bằng chứng cụ thể xác thực mới được. Nhưng mà, vụ ác án ma đã xảy ra mười năm rồi, đừng nói là Hàn Khoan không hề có sai sót nào, dù cho năm đó ông ta có để lại sơ hở gì, hôm nay muốn tra ra được thì vẫn khó hơn cả lên trời!

Đang lúc nói chuyện, bốn người đã tới tầng lầu xảy ra án mạng, một nhà xưởng rộng lớn thình lình xuất hiện trước mặt, bốn phía gió thổi, trên mặt đất đầy rác rưởi.

“Được rồi, tôi đứng được!” Triệu Ngọc chống gậy nói: “Tăng Khả, điều tra ảnh hiện trường vụ án trước, so sánh vị trí thật kỹ càng xem sao!”

“Vâng...” Tăng Khả vội lấy điện thoại di động ra, nhưng chưa kịp mở ảnh ra thì lại bất ngờ nhận được một tin nhắn, cậu ta vội nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, chị Ngô gửi tin nhắn đến, nói rằng Hàn Khoan không thừa nhận đã từng về Bắc Thiên. Ông ta nói từ năm đó rời đi, ông ta không hề quay lại lần nào, ngay cả lễ tang của thầy Lang cũng không tham dự!”

“Ồ? Không thừa nhận sao?” Triệu Ngọc thở dài nói: “Hoặc là... ông ta cố tình giấu giếm, hoặc là ông ta tin chắc rằng chúng ta không thể tìm được bất kỳ chứng cứ gì về chuyện ông ta đã từng trở về Bắc Thiên! Ài! Có điều... dù có thể tìm được chứng cứ cũng vô ích, chỉ cần ông ta không thừa nhận thì chúng ta cũng không thể chứng minh quần áo ác ma là do ông ta bỏ vào!”

“Thật đáng chết, tôi muốn đánh tên khốn kiếp này một trận quá!” Thôi Lệ Châu siết chặt tay thành quyền mà mắng to: “Còn nham hiểm hơn mấy tên trộm cướp như chúng tôi nữa!”

Sau đó, Tăng Khả mở bức ảnh hiện trường án mạng ra, chỉ rõ vị trí mà nạn nhân nhảy tầng năm đó cho Triệu Ngọc. Chỉ thấy nơi đó không hề có lan can hay các vật gì che chắn, nếu như là nửa đêm tối thui thì rất dễ xảy ra tai nạn rơi xuống tầng.

Triệu Ngọc chống gậy đi tới bên cạnh, cẩn thận nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới là một mảnh đất trống trải bằng bê tông, đúng là nạn nhân đã ngã chết ở đó.

Nhưng mà, không ngờ bên cạnh mặt đất đó lại có một bể nước hình chữ nhật!

Ơ kìa?

Bể nước?

Trong phút chốc, không riêng gì ánh mắt của Triệu Ngọc mà những người khác cũng bị bể nước kia thu hút.

“Bể bơi này...” Cuối cùng, Thôi Lệ Châu cũng nhớ tới: “Sao mà lại giống vụ án giết người theo tiểu thuyết đến vậy chứ?”

“Đó không phải là bể bơi, là bể chứa nước dùng trong công nghiệp!” Tăng Khả giải thích: “Hơn nữa, chính xác thì không phải là rất giống vụ án giết người theo tiểu thuyết, mà là cực kỳ giống với hình vẽ trong ‘11 cách giết’!”

“Hả!?” Ngay tức khắc, Thôi Lệ Châu chỉ cảm thấy tóc gáy dựng thẳng lên, ngạc nhiên chỉ về phía bể nước phía dưới mà nói: “Khi vụ án ác ma xảy ra, Hàn Khoan đang sáng tác ‘11 cách giết’, chẳng lẽ... chẳng lẽ hình vẽ đó không phải do ông ta tưởng tượng ra, mà là... mà là có thật!?”

“Chẳng những có thật, mà rất có thể chính là chỗ này nữa!” Triệu Ngọc nói: “Nếu như hình vẽ trong ‘11 cách giết’ được vẽ dựa trên nơi này thì đã có thể chứng tỏ Hàn Khoan đã từng tới đây, mà ác ma trong vụ án ác ma… chính là ông ta!!!”

“Trời đất ơi! Đáng... đáng sợ quá!” Thôi Lệ Châu vô cùng sợ hãi nói: “Vậy là vụ án ác ma có liên quan tới ‘11 cách giết’ sao? Sao mà Hàn Khoan cứ thích mấy nơi bỏ hoang âm u tối tăm thế này chứ? À, hơn nữa... có phải những hình vẽ khác trong ‘11 cách giết’ cũng đều được dựa trên các hiện trường trong vụ án ác ma không?”

“Ài...” Triệu Ngọc xụ mặt lại, lắc đầu thở dài nói: “Có hay không cũng chẳng có ích gì! Chỉ dựa vào một bức tranh thì không thể nào buộc tội ông ta được!”

“Đúng đấy!” Tăng Khả nhìn bốn phía xung quanh mà nói: “Vụ án ác ma đã trôi qua mười năm rồi, e rằng không thể tìm được cái gì cả!”

“Hàn Khoan không thể nào chủ động mở miệng thừa nhận, chúng ta lại không tìm được chứng cứ, vụ án này... Ài...” Nhiễm Đào cũng chau mày lại, không thể giãn ra, ủ rũ cúi đầu.

“Lệ Châu!” Lúc này, mặc dù trên khuôn mặt Triệu Ngọc tràn ngập thất vọng, nhưng hắn vẫn búng tay một cái, nói với Thôi Lệ Châu: “Cô mau lấy quần áo ác ma ra đây, để tôi mặc thử xem sao!”

“Hả? Cái gì? Anh mặc... chuyện này...” Thôi Lệ Châu thực sự sợ hãi, giờ mới hiểu tại sao Triệu Ngọc cứ muốn mang quần áo ác ma tới hiện trường, hóa ra hắn muốn tự mình thể nghiệm cảm giác khi làm ác ma!!