Cảnh sát Bắc Thiên vô cùng hợp tác, Triệu Ngọc vừa lên tiếng, bọn họ đã lập tức triệu tập các phân Cục Cảnh sát Bắc Thiên tới tham dự, số nhân viên có mặt lên đến trên trăm người, quy mô đông đảo.
Triệu Ngọc chia đều các nhân viên cảnh sát ra thành mười tổ nhỏ, trong đó, chín tổ nhỏ sẽ phụ trách kiểu một chọi một để điều tra tình huống của các nạn nhân trong vụ án ác ma năm đó. Triệu Ngọc yêu cầu bọn họ nhất định phải dựa theo quy cách cao nhất để xử lý, phải điều tra kỹ càng tình hình lúc còn sống của mỗi một nạn nhân một lần nữa, không thể bỏ qua bất cứ chi tiết nào, lấy được càng nhiều tài liệu càng tốt.
Một tổ nhỏ còn lại thì phụ trách kiểm tra lại quỹ tích hành động của Hàn Khoan năm đó, điều tra lại tình hình lúc Hàn Khoan ở Bắc Thiên lại một lần nữa một cách tỉ mỉ và cẩn thận.
Sau khi Triệu Ngọc phân công nhiệm vụ xong, Phó Cục trưởng Hứa Nghệ Hoa còn nhấn mạnh kỷ luật, cũng công bố chế độ thưởng phạt trước mặt mọi người, yêu cầu các viên cảnh sát phải thực hiện chức trách của mình một cách nghiêm túc, dù có tăng ca thêm giờ cũng phải cố gắng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Người có thể tìm ra đầu mối quan trọng sẽ được thưởng dựa theo công lao; nếu như có người bị phát hiện điều tra không nghiêm túc, không có kỷ luật, thì sẽ bị xử phạt, nghiêm trị không tha!
Phó Cục trưởng đã lên tiếng thì các cảnh sát đương nhiên sẽ không dám thờ ơ. Sau khi nhận mệnh lệnh, bọn họ lập tức đi khỏi, tập trung tinh thần vào công tác điều tra.
Sau đó, Triệu Ngọc lại gọi điện thoại cho Ngô Tú Mẫn, yêu cầu cảnh sát Hoàng Kim cũng không được nhàn rỗi, bọn họ phải huy động thêm lực lượng cảnh sát ngay lập tức, điều tra kỹ càng tất cả những thứ có liên quan tới Hàn Khoan một lần nữa, thử xem có khả năng tìm được đầu mối mới hay không?
Dĩ nhiên, phía Diệu Danh cũng như vậy, nhiệm vụ của bên kia đều giao cho Vương Xán phụ trách.
Thế nên, dưới lời kêu gọi của Triệu Ngọc, một công cuộc điều tra với quy mô lớn đã được triển khai tại ba thành phố cùng một lúc.
Mặc dù lực ảnh hưởng của vụ ác án ma không bằng vụ án thi thể nữ không đầu, nhưng nó vẫn là một trong những vụ án lớn chưa được giải quyết. Khi cảnh sát các nơi nhận được mệnh lệnh, biết mình đang điều tra vụ án ác ma tiếng tăm lừng lẫy thì đương nhiên đều dốc toàn lực ứng phó.
Chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, đủ loại tài liệu tổng hợp lại được gửi ào đến phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt ở Cục Cảnh sát Bắc Thiên. Khi tài liệu được in ra thì thật sự có thể dùng cụm từ “chất đống như núi” để hình dung.
Chỉ là, dù cho có nhiều tài liệu như vậy nhưng Triệu Ngọc vẫn đều tự mình xem qua từng tập một, dù là vấn đề lớn hay vấn đề nhỏ!
Mấy ngày nay, Triệu Ngọc thật sự đã liều mạng! Hắn cực nhọc ngày đêm, hầu như ăn ngủ nghỉ ngơi đều ở trong phòng làm việc, tra cứu mỗi một tập tài liệu một cách vô cùng nghiêm túc, không hề bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào!
Đối với thái độ làm việc cần mẫn siêng năng, quên ăn quên ngủ của Triệu Ngọc, đừng nói là các nhân viên cảnh sát địa phương mà ngay cả các đồng nghiệp trong tổ điều tra đặc biệt cũng đã nhìn hắn với ánh mắt khác xưa, đều tấm tắc lấy làm lạ. Mặc dù, bọn họ đều biết Triệu Ngọc là một người cố chấp, nhưng cố chấp đến trình độ khiến người ta phải kính sợ như vậy thì quả là hiếm thấy!
Nhất là người luôn song hành với Triệu Ngọc như Miêu Anh, đối với sự lột xác này của Triệu Ngọc, cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ đến mức khó có thể dùng lời nói để diễn tả. Cô hoàn toàn không ngờ tên lưu manh ngày xưa có hành vi phóng đãng, vô cùng kiêu căng lại có một mặt cố chấp và kiên trì như vậy!
Vui vẻ yên tâm cũng tốt, kính nể cũng thế, nói tóm lại, tinh thần không chịu thua trong con người Triệu Ngọc đã khiến Miêu Anh vô cùng rung động, khiến Miêu Anh càng khẳng định ban đầu mình không hề chọn sai người!
Thấy biểu hiện của Triệu Ngọc, các thành viên trong tổ cũng nâng cao tinh thần lên rất nhiều, không cam lòng bị bỏ lại ở phía sau. Mấy ngày qua, bọn họ đã hợp sức tra cứu rất nhiều tài liệu và phân tích rất nhiều đầu mối. Mặc dù trước mắt vẫn chưa tìm được chứng cứ mang tính quyết định, nhưng lại càng xác định rõ ràng hơn suy đoán Hàn Khoan chính là hung thủ.
Đôi khi, phá án giống như một tầng cửa sổ giấy vậy, một khi bị rách thì chỉ cần liếc một cái liền thấy ngay.
Trong mấy ngày này, Triệu Ngọc đã cẩn thận đọc tất cả các bài đăng tải của Hàn Khoan theo thứ tự thời gian, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện, thật ra thì câu trả lời mà lúc trước bọn họ vất vả đi tìm đã xuất hiện ngay trong sách của Hàn Khoan từ lâu rồi.
Mặc dù Hàn Khoan không quá nổi tiếng, nhưng nếu như đọc một cách cẩn thận thì sẽ phát hiện lối suy nghĩ của ông ta vô cùng logic. Hơn nữa, càng tới giai đoạn sau này thì càng nghiêng về phương diện tâm lý, ông ta có thể nắm bắt được trạng thái tâm lý của mỗi một nhân vật trong sách một cách rất chuẩn xác, dù cho người đó là kẻ phạm tội hay là người chấp hành pháp luật.
Cho nên, sau khi Triệu Ngọc đọc qua các trang sách mà ông ta viết thì cuối cùng đã nhận ra được một sự thật vô cùng chấn động: Hàn Khoan chẳng những không ngừng trưởng thành trong công việc sáng tác, mà còn có một sự lột xác, từ lâu đã là một chuyên gia tâm lý chính cống!
Vì vậy, ông ta hoàn toàn có thực lực lừa bịp được cảnh sát, thậm chí còn khiến Triệu Ngọc rơi vào cái bẫy của ông ta!
Ngoài ra, Tăng Khả còn phát hiện được một vấn đề quan trọng của Hàn Khoan qua một đoạn video tài liệu.
Đó là đoạn video quay lại quá trình cảnh sát thẩm vấn hồi trước, trong video, Hàn Khoan vì cái chết của vợ mình mà gào khóc tới nỗi chảy nước mắt nước mũi, nhưng một câu nói từ chính miệng ông ta đã khiến Tăng Khả chú ý.
Trong lúc thẩm vấn ấy, Hàn Khoan đã khóc lóc nói: “Các người luôn miệng nói hiểu tôi, nhưng trong các người, ai có thể hiểu được cảm giác nằm trong vũng máu của chính vợ mình là như thế nào chứ?”
Tuy nhìn qua thì những lời này không có vấn đề gì cả, nhưng nếu như phân tích kỹ lưỡng thì lại không thể không khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
Vì thế, Tăng Khả đã cố ý làm rõ chuyện này với Ba Thần, căn cứ vào trí nhớ và kiểm chứng, Ba Thần cũng cảm thấy Hàn Khoan nói như vậy không hợp tình lý cho lắm.
Bởi vì, khi cảnh sát đến hiện trường nơi Trương Tỉnh Như đã chết, vì trong tay Hàn Khoan có cầm dao cho nên cảnh sát mới cho rằng ông ta tự sát vì tình yêu, cho nên đã vội đưa ông ta đi bệnh viện cấp cứu trước.
Lúc ấy, trên quần áo của Hàn Khoan nhuốm đầy máu, bệnh viện buộc phải cởi bộ đồ dính máu của ông ta ra, còn tắm rửa sạch cho ông ta, xong xuôi còn mặc cho ông ta quần áo bệnh nhân nữa.
Vì chuyện liên quan đến án mạng nên bộ đồ dính máu đã bị cảnh sát tịch thu làm vật chứng, đưa đến Khoa Giám định để xét nghiệm rồi.
Mà căn cứ theo báo cáo xét nghiệm của bác sĩ thì Hàn Khoan lúc ấy đang bị mê man mức độ cao, mãi đến hơn tám giờ sáng mới dần dần tỉnh lại, cho nên ông ta đâu thể biết được rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa, Ba Thần cũng nhớ rõ ràng rằng trước khi cảnh sát buộc tội Hàn Khoan là nghi phạm giết vợ, trên đường từ bệnh viện đến Cục Cảnh sát, ông ta thậm chí còn không biết tin tức Trương Tỉnh Như đã chết.
Mà sau đó, tuy rằng để hỗ trợ cho quá trình thẩm vấn, cảnh sát đã đưa cho ông ta xem ảnh chụp hiện trường vụ án, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì lời nói của Hàn Khoan vẫn không hề hợp lý. Cho dù ông ta biết mình đã từng nằm trong vũng máu của vợ, nhưng tại sao ông ta lại có thể cảm giác được chứ?
Rõ ràng những lời này đã bán đứng ông ta, bởi vì ông ta chính là hung thủ giết chết Trương Tỉnh Như! Trước lúc ông ta hôn mê, ông ta đã nằm trong vũng máu của Trương Tỉnh Như rồi...
Trừ hai chuyện trên ra thì bọn họ cũng có thu hoạch mới trong lúc điều tra tình hình nạn nhân của vụ án ác ma. Trong đó, các nhân viên cảnh sát thuộc tổ phụ trách điều tra bà cụ hơn sáu mươi tuổi kia, thông qua sự cố gắng không chút lơ là thì cuối cùng cũng đã tìm được người hàng xóm cũ năm đó của bà cụ.
Dựa theo lời nói của một trong những người hàng xóm thì khi còn sống, bà cụ từng bị người khác đồn đãi rằng đã hành hạ các động vật nhỏ tới chết. Hơn nữa, người hàng xóm này còn rất chắc chắn rằng lời đồn đãi này đến từ trên mạng internet.
Sau khi lấy được đầu mối này thì các viên cảnh sát đã tức khắc tiến hành điều tra internet, cuối cùng đã tìm ra được nguồn gốc.
Hóa ra, vào năm mà vụ án ác ma xảy ra thì các loại phần mềm trò chuyện như QQ còn chưa phổ biến trên phạm vi lớn, thanh niên trẻ tuổi địa phương muốn lên mạng nói chuyện phiếm thì chỉ có thể lựa chọn một diễn đàn trò chuyện gọi là Có Duyên. Đó là một diễn đàn kiểu mở, dùng để trò chuyện với nhau, tương tự với kiểu trò chuyện nhóm ngày nay, sau khi mọi người đăng nhập vào thì có thể nói chuyện trên trời dưới đất, kết bạn, cực kỳ hot.
Có điều, loại diễn đàn trò chuyện này có khu vực hạn chế nhất định, nó bị giới hạn ở một thành phố nào đó, hoặc là một khu vực phổ biến nào đó.
Nghe nói, lời đồn bà cụ hành hạ các động vật nhỏ đến chết là được tung ra từ diễn đàn trò chuyện này. Có thể tưởng tượng được, sở dĩ bà cụ đã thu hút sự chú ý của ác ma giết người, rất có thể là vì diễn đàn này!
Cho nên, đoàn người Triệu Ngọc cuối cùng cũng hiểu được năm đó Hàn Khoan đã làm thế nào để có thể thu thập được nhiều tin tức, tìm được mục tiêu để ra tay rồi!
Đương nhiên là ông ta đã lấy được thông tin từ trên diễn đàn trò chuyện này. Lúc đó, diễn đàn không quy định phải đăng ký tên thật, cũng không quản lý nghiêm khắc, ông ta chỉ cần chọn đại một cái tên là sẽ có một đám đông cung cấp đầu mối cho ông ta rồi.
Nhưng mà, dẫu sao thì thời đại cũng đã thay đổi, trải qua nhiều năm như vậy, không thể tìm ra được những số liệu cũ nữa. Vả lại, cho dù có thể tìm được bản ghi chép cuộc trò chuyện của Hàn Khoan thì cũng không mang lại được bất kỳ tác dụng nào cả.
Cho nên, mặc dù phương hướng điều tra vô cùng rõ ràng, nhưng đoàn người Triệu Ngọc đều biết được tất cả những thứ này đều là chứng cứ mềm, loại này không có hiệu quả.
Nếu muốn chứng minh Hàn Khoan có tội thì bọn họ phải tìm được chứng cứ xác thực hơn mới được. Nhưng mà... mấy ngày qua, Triệu Ngọc vẫn luôn mở quẻ, nhưng vẫn chưa mở được quẻ “Cấn” nào, chẳng lẽ... vụ án ác ma đúng là một vụ án không thể giải quyết được sao?
Không!
Triệu Ngọc trả lời một cách vô cùng cương quyết!
Càng điều tra sâu thì Triệu Ngọc cũng càng ngày càng hiểu Hàn Khoan sâu hơn, hắn càng phát hiện mặc dù Hàn Khoan có thông minh giỏi giang đến đâu thì ông ta cũng không phải là thần, một người đã từng mắc phải tội ác tày trời như vậy thì nhất định phải có chỗ sơ hở!