“Giống như các người đã nói, lúc đó, tôi thật sự như bị tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn mất khống chế!” Hàn Khoan nói, mặt xám như tro: “Ban đầu, tôi chỉ tìm kiếm sự an ủi trong việc giết người, dùng lý luận chính nghĩa hạn hẹp của mình để thỏa mãn mọi sự khuất nhục và áp lực mà tôi đã phải chịu hồi trước.”
“Tôi tự cho là mình đã thật sự hóa thành ác ma, có được lực lượng của ác ma, có thể quét dọn mọi bất công trên thế giới này! Giống như những nhân vật chính dưới ngòi bút của tôi vậy, có thể dùng đủ loại thủ đoạn để mở rộng chính nghĩa, trợ giúp những con người nhỏ bé không được đối xử công bằng...
“Ha ha ha ha ha...” Hàn Khoan cười đến mức điên cuồng, dữ tợn: “Nhưng mà tôi lại không ý thức được mình đã bị ác ma trong lòng ăn mòn, thời gian trôi dần, bản thân mình đã bị lạc lối trong những lần giết chóc, còn càng lún càng sâu!”
“Về sau, tôi đã hoàn toàn mất khống chế, không còn cách nào ngăn chặn dục vọng giết người trong lòng! Ài...” Ông ta thở hổn hển một hơi, sau đó lại chìm đắm trong hồi ức, tiếp tục kể lại: “Vào thời điểm tôi từ huyện Giang Hưng trốn về Bắc Thiên, tôi thật sự cho rằng... tôi đã xong đời rồi!”
“Xe hơi tôi lái là của công ty, chỉ cần cảnh sát nghi ngờ chiếc xe kia thì tất nhiên có thể tra ra được tôi!” Hàn Khoan lắc đầu: “Lúc ấy tôi bị dọa sợ, không còn tâm trí đâu để suy nghĩ nữa, chỉ nghĩ đến việc về nhà, về nhà! Cho nên, tôi vừa về đến Bắc Thiên là tạm biệt thầy Lang ngay, ngồi xe lửa về nhà sớm một ngày!”
“Sau khi về nhà, đến khi tỉnh táo lại, tôi phân tích lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, trong lòng không khỏi càng dày đặc bóng ma, thấp thỏm lo âu.”
“Mãi cho đến tận lúc ấy, cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại, ý thức được hành động ở Bắc Thiên của tôi lúc đó vô cùng điên rồ! Dưới hành vi giết người như thế, tôi có hàng trăm sơ hở, vô số lỗ thủng, chỉ cần cảnh sát điều tra kĩ một cái là tất nhiên tôi sẽ lập tức bị lộ!”
“Bởi vậy, trong vòng một năm từ đó về sau, tôi đều sống trong sự nơm nớp lo sợ và hoảng loạn! Tôi thường xuyên nằm mơ thấy cảnh sát xông vào nhà, còng tay tôi lại!”
“Thế nhưng không biết vì sao, tình huống như vậy lại mãi không thấy xảy ra, ngoại trừ chuyện thầy Lang bất hạnh mà qua đời vì bệnh tật sau khi tôi rời công ty, tất cả vẫn vô cùng yên tĩnh! Thậm chí yên tĩnh đến mức làm tôi... khó chịu...”
“Có điều... Tôi tỉnh táo lại, ý thức được vấn đề của mình, ý thức được tâm tình của mình rất dễ bị mất khống chế, cho nên trong khoảng thời gian đó, tôi đã đọc rất nhiều sách, đồng thời tận lực giảm bớt việc tiếp xúc với bên ngoài, thế mới đè được ý muốn đóng vai ác ma một lần nữa!”
“Nhưng mà... một năm sau... Chuyện tôi lo lắng vẫn xảy ra!” Hàn Khoan tiếp tục kể lại: “Mặc dù không giống như trong ác mộng, nhưng đối với tôi mà nói thì cũng không kém là bao!”
“Cuối cùng vẫn có người liên hệ những người tự sát kia với nhau, còn nữa, tôi hoàn toàn không ngờ tới là... có người... có người lại nhìn thấy mặt nạ ác ma của tôi, cách nói về ‘vụ án ác ma’ cũng bởi vậy mà lưu truyền!”
“Tôi không tài nào nghĩ ra nổi, người duy nhất thấy mặt nạ của tôi không phải đã bị xe đâm chết rồi sao? Vẫn còn có ai đó từng nhìn thấy mặt nạ của tôi sao?” Hàn Khoan cố gắng nhớ lại nói: “Thời ấy, tin tức truyền thông không quá phổ biến, đủ loại phiên bản lời đồn đều có, rất rất nhiều, thậm chí ngay cả tôi cũng chưa từng nghe qua!”
“Thế nhưng, dù thế nào thì tôi vẫn phải luống cuống tay chân lần nữa, cho là đại nạn của mình sắp tới rồi!”
“Thông qua trí nhớ và suy nghĩ, lúc ấy, tôi vẫn luôn cảm thấy lúc tôi đánh nhau với người bị đâm chết kia, có thể vẫn còn người nào khác trên hành lang đó, chính là người nhìn thấy dáng vẻ tôi đội mặt nạ, rồi lan truyền chuyện này ra ngoài...”
“Nếu đúng là như vậy, cảnh sát chỉ cần tra được vụ tai nạn xe cộ kia, lập tức vô cùng có khả năng tra được tôi! Bởi vì nơi xảy ra tai nạn xe cộ vô cùng gần với nơi tôi dùng xe! Ngày đó là 26 tháng Chạp, lại là đêm hôm khuya khoắt, trên đường căn bản cũng không có bao nhiêu xe, chắc chắn bọn họ sẽ tra được công ty qua chiếc xe, sau đó tra được đến tôi...”
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây?” Hàn Khoan vò đầu bứt tai, dường như thật sự sốt ruột: “À? Sau đó, tôi mới nghĩ ra được một biện pháp!”
“Đúng! Biện pháp này đã bị cậu điều tra ra, đại thám tử!” Hàn Khoan gật đầu thừa nhận: “Tôi dựa vào kích thước của thầy Lang, lại làm thêm một bộ quần áo và mặt nạ ác ma khác, còn cất nguyên liệu làm ma trơi vào thùng.”
“Sau đó, tôi đi hàng ngàn cây số, vận chuyển thùng đến Bắc Thiên, sau đó cạy mở tầng hầm nhà thầy Lang, cất vào trong một góc ẩm thấp hẻo lánh! Vậy là tôi đã giả tạo rằng ông ấy mới chính là hung thủ thật sự của vụ án ác ma!”
“Các người sẽ nghĩ, thầy Lang đã chết rồi, chỉ cần cảnh sát tìm được chiếc thùng kia thì tất nhiên sẽ coi thầy ấy trở thành hung thủ thật sự!”
“Không phải là tôi đánh giá thấp năng lực của cảnh sát, mà là tôi tin rằng chỉ cần cảnh sát tra được đến bước này, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ mà tiếp nhận, tôi đã sắp xếp cho bọn họ một giả tượng quá tốt...”
“Sau khi vu oan, tôi còn thuận tiện đến Giang Hưng một chuyến, muốn điều tra về người bị đâm chết năm đó. Nhưng mà... Bởi vì lo sẽ biến khéo thành vụng, tôi không dám hỏi thăm, cho nên đến cuối cùng cũng không biết được gì nhiều, chỉ biết là người kia quả thật đã bị đâm chết mà thôi...”
“Chỉ nghĩ thôi cũng biết, khi tôi lại trở về nhà, tâm tình vẫn không tránh được mà trở nên vô cùng khẩn trương...” Hàn Khoan lo âu nói: “Tôi vẫn luôn thông qua đủ loại con đường để hiểu rõ tiến triển về cuộc điều tra vụ án ác ma, biết Tổng cục Hình sự đã phái ra tổ điều tra đặc biệt để tra án, tôi càng sợ hãi chết đi được...”
“Thế nhưng chuyện mà tôi không ngờ tới lại xảy ra một lần nữa, ngay cả tổ điều tra đặc biệt mà cũng không tra ra được ô tô của tôi, công ty của tôi, càng không tra được cái thùng mà tôi đã để lại nhà thầy giáo Lang!”
“Càng không thể hiểu được là trong phạm vi xảy ra vụ án ác ma mà cảnh sát công bố chưa từng đề cập tới huyện Giang Hưng!” Hàn Khoan lắc đầu thở dài: “Lúc này, tôi mới ý thức được, có thể tôi đã nghĩ nhiều rồi! Người chứng kiến mặt nạ ác ma của tôi rất có thể không phải lần ở huyện Giang Hưng kia!”
“Khi đó, tôi cũng cực kỳ may mắn rằng mình đã kiềm chế ý muốn, không giết chết Lưu Ngọc Bảo! Tôi đoán, sau khi Lưu Ngọc Bảo tỉnh lại, khẳng định sẽ nghĩ là mình say rượu mà thôi, căn bản sẽ không biết hắn ta đã từng trở thành mục tiêu của tôi!”
“Mà chỉ cần không liên quan đến vụ án ác ma kia, thì bọn họ sẽ chỉ coi đó là một vụ tai nạn giao thông bình thường, cho nên sẽ không điều tra xe của tôi, càng không tìm tới công ty của tôi...” Nói đến đây, Hàn Khoan ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi Triệu Ngọc một câu: “Cảnh sát Triệu, bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết về nhân chứng kia không? Rốt cuộc là ai đã nhìn thấy tôi?”
“Một kẻ lang thang nhặt ve chai...” Thấy Hàn Khoan đã khai, Triệu Ngọc mới ngồi trở lại trên ghế một lần nữa, nói với ông ta: “Trong một lần ông giết người, kẻ lang thang từ xa đã nhìn thấy ông, ngoại trừ mặt nạ ác ma ra, còn có cả ma trơi màu xanh biếc nữa... Vụ án ác ma đã bắt đầu được lưu truyền từ đó!”
“Ồ... Hóa ra là như vậy...” Hàn Khoan khẽ gật đầu, sau đó xấu xa cười nói: “Thần thám Triệu, tôi đã nhận tội rồi, cho nên, cậu còn chuyện gì muốn biết thì cứ hỏi đi chứ?”
“Nhà văn Hàn, chúng tôi đã thẩm vấn ông vô số lần...” Triệu Ngọc bình tĩnh tự nhiên hỏi ngược lại: “Những điều chúng tôi muốn biết... Chắc hẳn ông cực kỳ rõ ràng?”
“Được... Được...” Hàn Khoan gật đầu cười nói: “Tôi thích nói chuyện với người thông minh như cậu! Vậy trước hết, tôi sẽ nói từ chỗ không quan trọng trở đi...”
“Nguyên liệu ma trơi của tôi không giống như hóa học mà là giống ảo thuật! Nó có thể tác động đến khí đốt và mang đến sương mù và âm thanh, khiến ngọn lửa trông càng quỷ dị hơn...”
“Có điều... Mặt nạ, quần áo và cả kế hoạch đều là do tôi tạo ra!”
“Hồi còn đi học, Hầu Thắng Vân bắt nạt tôi thì chưa nói làm gì, nhưng hắn ta lại xé rách tập tranh mà tôi yêu quý nhất... Cho nên, tôi liền lấy hình tượng ác ma bên trong tập tranh đó làm nguyên mẫu để trừng trị hắn ta!”
“Khi đó, dù sao tôi cũng chỉ là học sinh, căn bản không hiểu cái gì là tâm lý học cả. Tôi đã gây mê Hầu Thắng Vân, sau đó vứt lên nhà tầng, đợi đến khi hắn ta tỉnh lại, trong lòng tôi chỉ có một ý định. Nếu như tôi không dọa chết được hắn ta thì tôi sẽ ôm chặt lấy hắn ta rồi cùng nhảy xuống!”
“Có điều, kết quả lại vô cùng thuận lợi! Sau khi tên kia tỉnh lại, tôi chẳng qua chỉ mở cánh tay ra, hắn ta đã bị dọa đến mức nhanh chân chạy như điên, sau đó rơi xuống lầu...”
“Không riêng gì hắn ta, mỗi lần sau đó đều giống nhau!” Hàn Khoan cười xấu xa, âm u nói: “Tiềm lực của con người thật sự không thể đong đếm được, lúc ấy, tôi còn lo rằng nếu như có người bị tôi dọa cho tê liệt, không thể cử động được thì nên làm thế nào? Thế nhưng, sự thật chứng minh, dù là gái trai già trẻ, sau khi bọn họ nhìn thấy hóa trang ác ma của tôi thì tất cả đều cùng một phản ứng, đó chính là xoay người chạy!”
“Đương nhiên, tôi cũng không ngừng tiến bộ!” Hàn Khoan nói với vẻ khá đắc ý: “Ngoài ngọn lửa càng khiến người ta sợ hãi ra, tôi còn tăng thêm âm thanh đặc hiệu, có thể phát ra tiếng như quỷ kêu vậy...”
“Mặt khác, trước khi giết người, tôi sẽ rải đất cát vào vị trí người bị hại để có thể dễ dàng lưu lại dấu vết. Làm vậy thì khi cảnh sát thu thập vật chứng, bọn họ sẽ không tìm thấy vết tích của ai khác, và kết luận vụ án là tự sát!”
“Thế nào? Cảnh sát Triệu, cậu có hài lòng với câu trả lời của tôi không?” Hàn Khoan nhướng lông mày, lại hỏi Triệu Ngọc một câu.
“Hừ!” Triệu Ngọc vẫn trầm mặt như cũ, hỏi ngược lại một câu: “Ông quen thuộc với việc điều tra vụ án như vậy, ông thử nói xem?”
“A... À...” Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Triệu Ngọc, Hàn Khoan đột nhiên nhận ra điều gì, sau một phen trầm ngâm, nói quanh co, nước mắt lại tràn bờ mi, ông ta trách trời trách đất, khóc lóc kể lể: “Cảnh sát Triệu, tôi... tôi sai rồi... Hu hu... A Như... A Như... Cũng là do tôi giết... Hu hu hu...”