“Thật cũng giả, giả cũng thật, vô vi có chỗ có chỗ không.” Đối mặt với ác ma Hàn Khoan, lời nói của Triệu Ngọc đầy chính nghĩa: “Thông minh quá sẽ bị thông minh hại! Hàn Khoan, ông tự cho mình là thông minh, sắp xếp được vụ án giết vợ không một chút lỗ hổng, nhưng kết quả, ông lại xem nhẹ bản chất của vụ án, ông căn bản không biết vì cái gì mà giết người?”
“Yêu vợ, không muốn vợ thay lòng đổi dạ nên giết cô ấy sao? Đây là cái loại logic chó má gì vậy?”
“Tội trong lòng người, ác ma vốn không phải là lý do để ông giết người!” Triệu Ngọc lạnh lùng răn dạy: “Ông cho rằng tất cả những hành vi mà ông gây ra khi đeo mặt nạ ác ma đều là chính nghĩa sao?”
“Trong mắt của tôi, ông thật sự đáng buồn, thậm chí còn khiến người khác cười chê! Sự tự tung tự tác của ông khiến người ta phải khinh thường!”
“Đúng! Tôi thừa nhận... Tôi thừa nhận!” Hàn Khoan dường như đã hoàn toàn mất trí, biểu cảm vô cùng chân thật: “Đây cũng chính là lý do tôi bằng lòng nhận tội, tôi sống trên thế giới này là một sai lầm! Đây mới là sự trừng phạt đúng đắn cho ác ma...”
“Ha ha ha ha.” Ông ta cười thê thảm nói: “Có lẽ... Hồi xử lý Hầu Thắng Vân, tôi còn tồn tại một ít nhân tính, nhưng sau khi đến Bắc Thiên, tôi đã hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma rồi! Giết chóc mãnh liệt khiến tôi không thể khống chế được mình, khiến mỗi lần tìm kiếm mục tiêu, tôi đều vô cùng hấp tấp!”
“Đúng vậy, tin tức mà tôi nghe được đều là tin đồn thổi, tôi thậm chí còn không bằng tội phạm Lý Phi trong vụ thi thể nữ không đầu!” Hàn Khoan run rẩy nói: “Tôi không có thời gian để tra tường tận về từng người, thế nên đã giết oan người vô tội! Tôi sai lầm rồi... Tôi nhận tội... Kẻ như tôi... không đáng được sống...”
“Hừ! Trừng phạt đúng tội, không đáng sống? Ông nghĩ có vẻ tốt đẹp quá đấy!” Đột nhiên, Triệu Ngọc chỉ quanh phòng thẩm vấn mà hỏi một câu: “Ông có biết... Tại sao tôi lại muốn che kín bằng tấm vải đen, hơn nữa tắt đi tất cả camera không?”
Đối mặt vấn đề của Triệu Ngọc, Hàn Khoan hờ hững lắc đầu.
“Hàn Khoan!” Triệu Ngọc từ từ giơ hai tay lên, nói với vẻ mặt lạnh nhạt: “Đây là lần duy nhất trong cuộc đời trinh thám của tôi không lừa dối người khác! Những tư liệu mà tôi vừa cho ông xem, tất cả đều là do tôi đã tốn rất nhiều công sức để tìm được, hàng thật giá thật, không hề giả dối, cũng không cường điệu!”
“Bây giờ cũng thế, những lời khai báo mà ông vừa nói với tôi đều không được ghi âm lại! Tôi không nói, không ai biết cả!”
“Cho nên... Bây giờ ông vẫn là người vô tội! Cho nên đơn tố cáo duy nhất mà ông phải đối mặt đó là đến tỉnh Giang Hưng để phối hợp điều tra...” Triệu Ngọc thần bí cười: “Thế nào? Tôi đã đạt đến một trình độ nào đó rồi đúng không?”
“Không... Không...” Hàn Khoan run rẩy cả người mà nhìn Triệu Ngọc, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng tận.
“Bây giờ, tôi giao quyền lựa chọn vào tay ông, ông xem thế nào rồi lo liệu đi!” Triệu Ngọc cười nói: “Nếu muốn so sánh thì bản thân tôi hy vọng ông lựa chọn tiếp tục đấu tranh với vận mệnh! Bởi vì... Biện pháp trừng phạt ác ma đâu phải là giết chết! Thay vì để cho ông nhận tội rồi bị tử hình, chẳng bằng khiến ông phải sống trong đau đớn tột cùng, sống cả đời trong sự hối hận và áy náy...”
“Tôi thực sự muốn biết, khi ông về đến nhà, nằm trên chiếc giường từng nhuộm đẫm máu vợ ông, sẽ là cảm giác gì...”
“Cậu... Cậu...” Hàn Khoan kinh ngạc, mặt cắt không còn giọt máu, hoàn toàn không thể hiểu nổi hành động của Triệu Ngọc.
“Được rồi, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm đấy! Lười lãng phí thời gian với ông lắm, tôi đi đây!” Nói xong, Triệu Ngọc đứng dậy, từ từ đi đến cửa chính.
Lúc này, Hàn Khoan không nói lời nào, cả người gần như kiệt sức mà ngã xuống ghế thẩm vấn, giống như một cái xác khô bị rút hết máu vậy.
“Ài!” Triệu Ngọc vươn một tay vịn chặt nắm cửa mới quay người lại, liếc nhìn Hàn Khoan rồi nhẹ nhàng thở dài.
Thì ra, sở dĩ Triệu Ngọc dùng tấm vải đen để che lại màn hình giám sát và tắt hết tất cả camera trong phòng là có dụng ý riêng, chứ không phải giống như những lời hắn vừa nói.
Bởi vì dựa theo kế hoạch ban đầu, hắn vốn định sử dụng một thiết bị cải trang tàng hình ngay trước mặt Hàn Khoan! Vì thế, hắn đã sớm chuẩn bị xong mặt nạ ác ma, nếu Hàn Khoan ngoan cố không chịu nhận tội thì hắn sẽ biến mình thành một ác ma, muốn gậy ông đập lưng ông, dọa ông ta sợ hết hồn một trận!
Nhưng mà hắn không ngờ Hàn Khoan lại nhận tội dễ dàng như vậy. Cho nên bây giờ, hắn không cần thiết phải làm điều thừa thãi như thế nữa. Lỡ đâu dọa Hàn Khoan bị điên khùng thì tình hình sẽ phiền phức hơn.
Lúc Triệu Ngọc thẩm vấn, nhân viên của Cục Cảnh sát Hoàng Kim và cả Ngô Tú Mẫn đều lo lắng, không ai biết Triệu Ngọc sẽ tiến hành thẩm vấn như thế nào. Rốt cuộc Hàn Khoan có nhận tội hay không?
Bởi vậy, khi Triệu Ngọc vừa đi từ phòng thẩm vấn ra, mọi người lập tức xông tới.
“Tổ trưởng... Thế nào rồi... Thế nào rồi?” Ngô Tú Mẫn còn lo lắng hơn bất cứ ai, xông tới đầu tiên mà hối thúc hỏi.
“Chị Ngô! Chị có thể mang đi thứ đó rồi!” Triệu Ngọc chỉ vào phòng thẩm vấn, nói với vẻ khá mệt mỏi: “Phiền chị dựa theo thủ tục chính quy để thẩm vấn tiếp nhé! Tôi đã cố gắng lắm rồi!”
“Chuyện này... Được rồi!” Nghe được câu trả lời của Triệu Ngọc, Ngô Tú Mẫn tất nhiên vô cùng thất vọng, cô ấy lập tức dẫn người vào phòng thẩm vấn.
Triệu Ngọc thừa cơ hội này, tranh thủ thời gian chạy chậm, định quay lại máy bay càng nhanh càng tốt để lấy cây gậy.
Ai ngờ, hắn vừa mới đến cửa trại tạm giam thì đột nhiên thấy một phi công cầm cây gậy đang đứng đó chờ hắn!
“Ấy chà, cám ơn.” Triệu Ngọc bước tới nhận lấy cây gậy, ngay lập tức tỏ ra khập khiễng mà đi ra khỏi cửa.
“Ừm...” Phi công nhìn thấy rõ cảnh tượng vừa rồi, trong lòng tất nhiên là thắc mắc: Hả? Cái gậy này thần kỳ nhỉ? Không chống không sao, mà chống thì lại đi khập khiễng à...
Triệu Ngọc chống gậy đi ra bên ngoài, thấy bên trái bên phải không có ai thì cuối cùng mới ngồi xuống bậc thang bên cạnh bồn hoa để nghỉ ngơi.
Không khí của thành phố Hoàng Kim vẫn trong trẻo nhưng khá lạnh, dưới ánh nắng mặt trời, Triệu Ngọc lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Hắn ngửa đầu cảm nhận ánh nắng ấm áp rồi nặng nề hít sâu một hơi!
Phù...
Sau khi hít sâu một hơi thật dài, Triệu Ngọc nhẹ nhàng hưởng thụ sự yên lặng, mãi cho đến mấy phút sau, hắn mới mở ba lô của mình ra, lấy quyển sổ bìa da màu vàng của đội trưởng Kim.
Ngay sau đó, hắn lấy ra một chiếc bút máy, nhẹ nhàng đánh dấu tích phía sau bảy chữ “Vụ án ác ma ở Bắc Thiên”!
Thật sự rất khó tưởng tượng, để có thể nhẹ nhàng đánh dấu ấy, Triệu Ngọc đã phải đổ ra biết bao nhiêu máu và mồ hôi.
Được rồi...
Lại thêm một vụ án chưa giải quyết... đã được giải quyết xong!
Triệu Ngọc lật quyển sổ một lượt, hiện giờ, năm vụ án lớn chưa giải quyết chỉ còn hai vụ. Một vụ là thảm án diệt môn núi Hoa Vân, vụ còn lại là án giết người vô cùng lớn của hợp tác xã tín dụng nông nghiệp ở thị trấn Tự Lưu!
Sắp bước sang năm mới rồi...
Triệu Ngọc vuốt ve dòng chữ trên vở, nhẹ nhàng nói với mình: Sau khi ăn Tết xong, không biết nên xử lý vụ nào trước đây?
Kết quả, Triệu Ngọc đang cân nhắc thì đột nhiên thấy một chiếc xe cảnh sát lao từ cổng vào, nhanh như chớp mà vọt thẳng đến tòa nhà trại tạm giam, “két!” một tiếng, dừng ngay trước mặt Triệu Ngọc.
Rầm rầm rầm...
Cửa xe được mở ra, Miêu Anh, Nhiễm Đào, Tăng Khả và Thôi Lệ Châu, tất cả đều cực kỳ nhanh nhẹn mà nhảy xuống xe, chạy như điên về phía Triệu Ngọc.
“Sếp... sếp...” Thôi Lệ Châu nhanh chân nhất, vọt tới trước mặt hắn đầu tiên: “Thế nào? Có chịu nhận tội không?”
“Ừm...” Nhìn thành viên trong tổ gấp gáp như bị lửa đốt sau lưng, Triệu Ngọc thò tay vào túi áo, đồng thời há miệng, định nói cho bọn họ nghe tình hình thực tế.
Ai ngờ, hắn còn chưa kịp nói gì thì vị cảnh sát Ba Thần béo mập kia đã bất thình lình mà lao ra từ cửa chính, lớn tiếng hô lên: “Cảnh sát Triệu! Mau! Mau đến đây! Hàn Khoan... Nhận! Nhận tội rồi! Mau!”
“Hả?!”
Đoàn người Miêu Anh nghe thấy thế, không hỏi Triệu Ngọc nữa mà tất cả đều chạy tới phòng thẩm vấn...
Thế này...
Lúc này, Triệu Ngọc đã gần như rút điện thoại từ trong túi quần ra. Thì ra hắn luôn cẩn thận vẫn hơn, lời hắn nói vừa rồi toàn là nói dối, hắn đã sớm thu âm lời khai báo lúc trước của Hàn Khoan rồi...
Chậc chậc.
Nghe thấy tin Hàn Khoan cuối cùng cũng nhận tội, Triệu Ngọc không khỏi chậc lưỡi thở dài, ác ma giết người đúng là đã hoàn toàn tuyệt vọng...
...
Ngay tại thời điểm Hàn Khoan nhận tội, một tiếng gào thét bỗng nhiên truyền đến từ một căn phòng giam trọng phạm của tỉnh Đồng Giang, thành phố Diệu Danh xa xôi!
Một người đang dùng nắm đấm mà giã mạnh lên vách tường, bởi vì lực đấm quá nặng nên sau khi nắm tay rời khỏi, trên vách tường lập tức hiện ra một dấu đấm máu rõ rệt!
“Triệu Ngọc…” Người này quát lên với khuôn mặt tràn đầy oán hận: “Mày hãy chờ đấy, tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá đắt! Tiểu Long... Cậu sẽ không chết vô ích đâu! Khương Khoa đây nếu không báo được thù này – Thề sẽ không làm người!!!”