Trong ngày Tết, Triệu Ngọc cuối cùng cũng có thể buông lỏng một chút, sự mỏi mệt của mấy ngày liên tục phá án lúc trước đã tan, giờ cũng coi như đầy máu mà sống lại. Mặc dù đã công bố với bên ngoài rằng chân hắn vẫn bị thương nhưng trên thực tế đã không còn gì đáng ngại nữa, không gây ảnh hưởng gì đến hoạt động của hắn.
Lúc rảnh rỗi, hắn lại cẩn thận nghiên cứu các đạo cụ sau khi hệ thống thăng cấp. Hắn phát hiện ra một điều, thật ra trong số những món đạo cụ mà hắn đạt được, thứ lợi hại nhất chính là món đạo cụ cực phẩm - quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình!
Thứ này sẽ tự động nổ ra vào thời điểm tính mạng của hắn bị uy hiếp, ngăn cản nguy hiểm, bảo vệ tính mạng, là một món đồ hộ mệnh thần thánh. Chẳng qua, cho tới tận bây giờ thì Triệu Ngọc vẫn chưa có cơ hội dùng đến nó.
Thông qua mấy lần điều tra phá án mấy vụ án lớn trước, trước mắt, hắn đã có tổng cộng ba quả cầu tránh nguy hiểm trong người, đủ để ứng phó với một số vụ tai nạn lớn rồi.
Cho nên trong mấy ngày này, hắn cân nhắc đi cân nhắc lại, định chia cho Miêu Anh một cái. Như vậy thì cũng tương đương với việc thêm một lớp bảo hộ cực kỳ quan trọng cho Miêu Anh rồi!
Không ngờ, lúc quyết định làm thì Triệu Ngọc mới hiểu rõ, thì ra nếu muốn chuyển dời món đạo cụ tự động này cho người khác thì cũng cần tiêu phí điểm tích lũy Kỳ Ngộ. Ví dụ như món đạo cụ quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình cực phẩm như thế này thì phải cần 450 điểm tích lũy mới được.
Điểm tích lũy của Triệu Ngọc bây giờ đã hơn 460 điểm, vừa đủ!
Hắn cân nhắc một chút, dù sao thì phó bản Kỳ Ngộ sẽ không mở ra nữa, lại không còn gì quan trọng hơn tính mạng của Miêu Anh. Vì thế, hắn không do dự nữa, tiêu hết điểm tích lũy Kỳ Ngộ để chuyển dời đạo cụ này sang người Miêu Anh.
Đạo cụ này hoàn toàn vô hình, không màu không vị, Miêu Anh đương nhiên không hề phát hiện ra. Đến lúc đó, cho dù quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình có thật sự bung ra thì Miêu Anh cũng không thể nhìn thấy nó.
Sau khi di chuyển đạo cụ, Triệu Ngọc vỏn vẹn chỉ còn mười điểm tích lũy, lần đầu tiên đạt mức thấp nhất trong lịch sử. Nhưng mà sau khi nhìn vẻ vô tư của Miêu Anh, trong lòng hắn lại vững vàng hơn không ít.
Không ngờ, chuyện khiến người khác bất ngờ còn ở phía sau, sau khi chức năng của phó bản Kỳ Ngộ tạm ngừng, Triệu Ngọc vốn cho là mình không có cách nào đạt được điểm tích lũy Kỳ Ngộ nữa.
Nhưng ai ngờ ngày hôm sau, khi hắn mở quẻ thì điểm tích lũy Kỳ Ngộ lại tăng lên theo độ hoàn thành. Mức độ trong ngày của hắn là 78%, kết quả, điểm tích lũy Kỳ Ngộ cũng tăng thêm đúng 78%.
Ài...
Lần này, Triệu Ngọc cuối cùng cũng hiểu được, thì ra sau khi phó bản Kỳ Ngộ ngừng hoạt động, quy tắc đạt được điểm tích lũy cũng thay đổi. Mỗi một lần kết thúc là độ hoàn thành Kỳ Ngộ sẽ trực tiếp chuyển thành điểm tích lũy, thế là chẳng những có thể làm đầy thang điểm tích lũy, mà hình như chế độ điểm tích lũy này còn khoa học hơn hẳn.
Chẳng qua...
Triệu Ngọc chậc chậc lắc đầu, nếu đúng như vậy thì nếu hắn muốn đạt được nhiều điểm tích lũy thì phải kiên trì mở quẻ mỗi ngày đúng không?
Gần sang năm mới rồi, nghỉ ngơi một chút cũng không được sao?
Được rồi, mở quẻ thì mở quẻ! Triệu Ngọc nhanh chóng ra quyết định, vì tương lai có thể phát huy được tác dụng của đạo cụ tốt hơn, bây giờ, chính hắn phải tận dụng thời gian để tích góp từng tí một điểm tích lũy Kỳ Ngộ này mới được.
Vì thế, bắt đầu từ mùng hai đầu năm, Triệu Ngọc không ngừng việc mở quẻ. Chẳng qua, quẻ văn mà mấy ngày nay mở ra cơ bản đều khá bình thường, không phải quẻ biểu hiện tình thân – quẻ Tốn ra thì là quẻ biểu hiện cho địa vị - quẻ Chấn, bằng không thì là quẻ Cách và quẻ Khảm linh tinh.
Hơn nữa, vì phó bản Kỳ Ngộ đã ngừng lại, nên hắn không cần phải lo lắng, hao tổn sức lực mà đi nghiên cứu vị trí của kỳ ngộ và thời gian mỗi ngày nữa, chỉ cần thuận theo tự nhiên là đủ.
Đương nhiên, tuy rằng giờ là ngày Tết nhưng công việc của Triệu Ngọc vẫn không thể nào hoàn toàn thả lỏng được.
Nếu không, căn cứ vào bản thông báo sắp xếp nhiệm vụ mà Tổng cục Hình sự phát ra, thì lịch công tác từ mùng bảy cho đến hết tháng Giêng của Triệu Ngọc đều đã bị lấp kín!
Trong đó, nhiệm vụ được giao nhiều nhất là làm báo cáo huấn luyện cho hệ thống cảnh sát các nơi, sau đó là tham dự cuộc họp, nhận cuộc phỏng vấn của truyền thông, thậm chí còn cả đăng bài lên tạp chí và xuất bản sách linh tinh...
Nói đến chuyện này mới biết, nhìn đống thông báo hoa cả mắt kia, Triệu Ngọc thật sự có cảm giác như mình là một ngôi sao lớn, bây giờ hình như hắn chỉ thiếu đúng người đại diện thôi!
Chỉ có điều... Chuyện này không thể được!
Đây không phải là cuộc sống mà Triệu Ngọc muốn, bởi vậy, hắn chỉ lựa chọn vài nhiệm vụ không thể từ chối, những chuyện linh tinh vụn vặt khác thì đều từ chối hết!
Bởi vì sau khi ăn Tết xong, hắn vẫn còn hai vụ quan trọng phải làm, đừng quên trên quyển sổ bìa da màu vàng còn có hai vụ án đấy!
Tuy rằng sức ảnh hưởng của hai vụ án kia không thể so với vụ án thi thể nữ không đầu và vụ án ác ma, thế nhưng việc hoàn thành năm vụ án lớn chưa giải quyết đã gần như trở thành một loại chấp niệm của Triệu Ngọc và Miêu Anh rồi, hắn đương nhiên không muốn bị những thứ khác gây xao nhãng.
Mặt khác, vào tháng sáu năm nay, nhận được lời mời của cha vợ Miêu Khôn, Triệu Ngọc còn có một buổi lễ quan trọng nhất định phải tham gia.
Miêu Khôn đã bao hết khách sạn Vạn Quốc nổi tiếng, ông muốn hắn phải cử hành lễ đính hôn long trọng giữa hắn và Miêu Anh ở nơi đó!
Trước đó, Triệu Ngọc còn thường xuyên cảm thấy tự mãn vì đã lừa được mười triệu từ cha vợ, cho đến khi biết mấy chuyện thú vị lúc Miêu Khôn đặt trước lễ đính hôn cho bọn họ, lúc này hắn mới từ tự mãn biến thành cực kỳ tự mãn!
Thì ra, lúc Miêu Khôn đặt khách sạn Vạn Quốc, khách sạn này bởi vì không còn chỗ cho nên đã từ chối ông. Kết quả, Miêu Khôn nổi trận lôi đình, ra giá rồi mua quách cái khách sạn Vạn Quốc luôn! Bây giờ, đừng nói tới khách sạn Vạn Quốc, toàn bộ tập đoàn Vạn Quốc đều là tài sản của bọn họ đấy!
Triệu Ngọc thật sự không dám tưởng tượng ra cảnh tiền quá nhiều tiêu không hết là cảm giác đau khổ đến thế nào?! Hắn chỉ nghĩ rằng tốt nhất thì mình cứ giải quyết hai vụ án còn lại trước lễ đính hôn của mình là được!
Thế là vừa có thể giải quyết xong một tâm nguyện, vừa có thể dâng lên cho nữ thần mà mình yêu thương nhất một món quà tốt nhất! Đồng thời cũng không phụ cái danh “Người quét sạch vụ án chưa giải quyết” của hắn.
Bởi vậy, dẫu là về công hay về tư thì mục tiêu của Triệu Ngọc đều là hai vụ án chưa giải quyết kia. Tuy rằng phía Sở trưởng Tiêu hy vọng Triệu Ngọc có thể làm theo sự sắp xếp của Tổng cục Hình sự, nhưng bà ấy cũng biết rõ tính nết của Triệu Ngọc, đương nhiên không dám cưỡng cầu gì. Vậy nên đành phải tích cực phối hợp với lãnh đạo cấp trên, cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu của Triệu Ngọc.
Thật ra, tuy rằng tầm ảnh hưởng không bằng vụ án thi thể nữ không đầu và vụ án ác ma nhưng hai vụ án cuối cùng này vẫn là bí ẩn bị chôn kín nhiều năm, hơn nữa đều là những vụ án giết người rất lớn, mang tính chất tàn bạo.
Các lãnh đạo của Tổng cục Hình sự rất thông minh, bọn họ cũng nhìn ra mánh lới của danh hiệu “Người quét sạch vụ án chưa giải quyết”, họ muốn khiến bọn hung phạm đang lẩn trốn phải khiếp sợ. Nếu Triệu Ngọc có thể phá được hai vụ án này, đương nhiên sẽ là chuyện siêu tốt, giống như là dệt hoa trên gấm vậy!
Sau khi được phê duyệt, Triệu Ngọc và Miêu Anh lại mở ra quyển sổ bìa da màu vàng, bắt đầu kế hoạch chuẩn bị phá án. Lúc này, hai người nhất trí ra quyết định sẽ bắt tay vào vụ thảm án diệt môn ở núi Hoa Vân trước.
Tuy rằng nếu như theo thời gian thì đáng ra nên phá vụ án giết người ở hợp tác xã tín dụng nông nghiệp trước. Nhưng bởi vì tính chất của vụ án không giống nhau cho nên hai người vẫn quyết định đến núi Hoa Vân trước.
Bởi vì vụ án giết người ở hợp tác xã tín dụng nông nghiệp cực kỳ lớn, tuy rằng nó cũng là một vụ án chưa giải quyết nhưng lại có kẻ bị tình nghi rất rõ ràng! Cho nên cái khó trong quá trình điều tra vụ này không phải phá án mà là làm sao để bắt người!
Theo lẽ thì đến nay, kẻ bị tình nghi Dương Trạch Bưu đã gần như lẩn trốn được mười ba năm, trong suốt mười ba năm này, cảnh sát luôn dốc hết sức lực để truy nã nhưng hắn ta vẫn bặt vô âm tín.
Tuy rằng vụ án này thuộc năm đại án chưa giải quyết, nhưng nếu Triệu Ngọc dẫn tổ điều tra đặc biệt tham gia vụ án này thì có vẻ đại tài tiểu dụng rồi.
Bởi vậy, Triệu Ngọc và Miêu Anh mới quyết định vẫn nên bắt tay vào điều tra vụ thảm án diệt môn ở núi Hoa Vân trước.
Vì thế, hai người nghiêm túc soạn ra một bản kế hoạch điều tra cặn kẽ, chuẩn bị mùng bảy đến Tổng cục Hình sự ở thủ đô để hội hợp với các thành viên trong tổ, sau đó cùng tới tỉnh Phúc Lai xa xôi để điều tra vụ huyết án diệt môn này.
Ai ngờ, vào thời khắc quan trọng thì lại xảy ra chuyện như trong quá khứ!
Ngay tại lúc Triệu Ngọc và Miêu Anh đang tràn đầy tự tin chuẩn bị đi phá án, thì lại có một chuyện bất ngờ xảy ra đã làm rối loạn tất cả kế hoạch của bọn họ!
Mùng bảy còn chưa tới, ngày đó mới chỉ là mùng năm, Triệu Ngọc đã bị đánh thức bởi tiếng pháo khai trương cửa hàng lúc sáng sớm, sau đó bất ngờ mở được một quẻ Khôn Khảm, hắn đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Kết quả, vào mười hai giờ mười phút giữa trưa, nhân viên liên lạc Trần Trác đã gọi điện thoại tới báo cho hắn biết một tin tức không may: Tổ trưởng Ô Phương Phương của tổ điều tra đặc biệt thứ mười lăm của Tổng cục Hình sự vào lúc mặt trời lên cao tầm chín giờ ở trong nghĩa trang liệt sĩ tỉnh Ký Châu đã bị tập kích, bất hạnh bỏ mình!