Cuồng Thám

Chương 935: Chương 935





PHẢN ỨNG DÂY CHUYỀN

“Chuyện này... Chuyện này thật sự quá điên cuồng rồi!” Nhiễm Đào cũng là người chứng kiến hai lần kỳ tích lúc trước, giờ phút này, hắn ta vừa cực lực khống chế ô tô, vừa than thở với vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Mấy vụ án lớn đều là những vụ mà chúng ta định đi thăm dò nhưng lại bị mấy vụ án khác làm chậm trễ, nhưng tra tới tra lui, không ngờ lại liên quan đến nhau! Đây không chỉ là điên cuồng, thậm chí còn có chút tà môn thì phải!?”

“Chậc chậc chậc…” Miêu Anh cũng không nhịn được mà chậc lưỡi: “Nói như vậy... Cái chết của Ô Phương Phương và vụ huyết án ở hợp tác xã nông nghiệp có liên quan tới nhau à? Thật quái lạ... Dương Trạch Bưu mai danh ẩn tích mười ba năm, giờ lại đột nhiên xuất hiện? Gã ta và Ô Phương Phương có thù hằn gì nhỉ?”

“Đúng đấy... Thật trùng hợp!” Triệu Ngọc nhíu chặt mày, nói với vẻ khó hiểu: “Mùa đông ở Ký Châu rét lạnh... Hung thủ đương nhiên sẽ mặc quần áo dày, tại sao bên trong móng tay của Ô Phương Phương lại có thể có dấu vết của gã?!”

“Không… Chuyện này có thể lắm!” Miêu Anh lập tức nói: “Trước kia, em đã từng gặp qua vụ án như thế này rồi, chuyện này...” Cô nhấn cổ Triệu Ngọc một cái, lại chỉ vào mặt của hắn: “Chắc là lưu lại ở chỗ như thế này! Đừng quên, trước đó, hung thủ đã ghìm chặt cổ của Ô Phương Phương, khiến cô ấy bị nghẹt thở.”

“Hung thủ lúc đó ở phía sau người chết, bản năng của người chết sẽ là giãy giụa, nhất định sẽ giơ tay lên đánh lung tung, như vậy là có thể cào rách má hoặc cổ của hung thủ, do đó có thể giữ lại chứng cứ hữu hiệu!”

“Nghe thì có lý, nhưng kể từ lúc đó...” Triệu Ngọc lắc đầu: “Thì càng không thể giải thích được hành vi của hung thủ rồi! Nếu như là một kế hoạch giết người tỉ mỉ thì không nên để lại dấu hiệu phạm tội rõ ràng như vậy, khiến cảnh sát ngay lập tức có thể khoanh vùng kẻ bị tình nghi!”

“Nhưng nếu chỉ là nhất thời nảy lòng tham...” Miêu Anh nói thêm: “Vì sao còn muốn dùng búa đập vào đầu làm gì? Hành vi của hung thủ thực sự kỳ quái!”

Chậc chậc...

Triệu Ngọc dùng sức gãi đầu, hắn không tài nào ngờ được vụ án của Ô Phương Phương chưa gì đã xuất hiện tình huống khiến người khác khó hiểu như vậy.

Tuy rằng kỳ tích đang ở trước mắt, mặc dù hắn có hệ thống Kỳ Ngộ thần kỳ, tuy rằng trước kia cũng trải qua tình huống gần giống như vậy, nhưng vụ án này vẫn khiến Triệu Ngọc cực kỳ hoài nghi!

Bất giác, hắn nhìn lên giao diện hệ thống của mình, lại thấy quẻ Khôn Khảm được mở từ sáng sớm hôm qua cho tới bây giờ vẫn chưa kết thúc! Chuyện này đủ để chứng minh rằng tác dụng của quẻ văn vẫn còn...

Không cần phải nói tới quẻ Khảm, đương nhiên nó đã biểu hiện cho cái chết của Ô Phương Phương, như vậy... Còn quẻ Khôn thì sao? Theo như tình huống hiện tại, quẻ Khôn không chỉ biểu thị việc Ô Phương Phương đột nhiên bị giết mà rất có thể còn đại diện cho một trong năm vụ án lớn chưa giải quyết là vụ huyết án tại hợp tác xã nông nghiệp kia...

Nhưng mà...

Tuy rằng quẻ văn đã gần như đưa ra chỉ thị rõ ràng, nhưng Triệu Ngọc vẫn không muốn tin rằng sự trùng hợp trước mắt thật sự chỉ là một sự trùng hợp!

Không đúng...

Vẫn không đúng...

Hắn vừa lắc đầu vừa cố gắng nhớ lại hai vụ án lớn đã trải qua lúc trước: Bất kể là từ Đào Hương dẫn tới manh mối của vụ thi thể nữ không đầu hay là từ Hàn Khoan lại liên quan đến vụ án ác ma, hai chuyện này nhìn thì giống trùng hợp, tuy nhiên lại đều ở trong giới hạn trùng hợp mà Triệu Ngọc có thể lý giải được.

Chỉ là... vụ án của Ô Phương Phương lại liên quan đến vụ huyết án ở hợp tác xã nông nghiệp vào mười ba năm trước, vậy có phải là hơi bị cố tình rồi hay không?!

Về mặt này... Không giống như là có thể dùng cụm từ “trùng hợp” để giải thích rõ ràng được đúng không?!

Chậc chậc…

Triệu Ngọc nhéo mạnh huyệt Thái Dương, tập trung suy nghĩ sâu hơn một chút, nhất thời, đầu óc lại trở nên hỗn loạn, tuy rằng nghĩ tới rất nhiều điều nhưng tất cả đều không hoàn chỉnh.

Kết quả, khi Triệu Ngọc còn chưa nghĩ ra được một phần ba thì Nhiễm Đào đã lái xe cảnh sát vào trụ sở của Cục Cảnh sát Thường Minh.

Biết được thần thám Triệu Ngọc đại giá quang lâm, lãnh đạo Cục Cảnh sát địa phương cùng với rất nhiều nhân viên đã sớm đứng ở cửa tòa nhà để đợi.

Sau khi gặp mặt, hai bên đương nhiên không tránh được một trận hàn huyên.

Mặc dù Triệu Ngọc là người thích sống theo ý mình nhưng kiếp sống lâu dài trong tổ điều tra đặc biệt đã dạy hắn biết cách khách sáo chốn quan trường, vui vẻ nói chuyện qua lại, tự nhiên xã giao...

Hàn huyên xong rồi mới đi vào chủ đề chính.

Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự Thường Minh vừa dẫn Triệu Ngọc đi đến Khoa Giám định pháp y, vừa cặn kẽ trình bày về vụ án cho Triệu Ngọc, cùng với tình hình điều tra của bọn họ.

Không ngờ, vị đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự này là một người phụ nữ tên là Vương Vĩnh Hà. Tuy rằng thân hình bà ấy cao lớn, lại không còn trẻ nữa nhưng cách ăn mặc lại trang nhã vừa vặn, mang một phong cách rất khác biệt.

“Cảnh sát Triệu, qua cuộc kiểm tra chắt lọc suốt đêm qua, chúng tôi đã tìm được một vài nghi phạm qua thiết bị theo dõi ở gần nghĩa trang rồi!” Vương Vĩnh Hà nói rõ: “Bây giờ, chúng tôi đang xác minh từng thứ một, hẳn là sẽ nhanh chóng có kết quả thôi!”

“Còn nữa, chúng tôi đã khôi phục quỹ tích hành động của tổ trưởng Ô Phương Phương khi còn sống rồi: “Buổi sáng sớm ngày xảy ra sự cố, tổ trưởng Ô đã đi tàu cao tốc từ Tịnh Hải tới đây! Bó hoa tươi vẫn luôn mang theo bên người, sau khi ra khỏi ga thì cô ấy gọi xe đi thẳng tới nghĩa trang liệt sĩ, trên đường không đỗ lại ở bất cứ chỗ nào cả!”

“Dựa vào quỹ tích hành động của cô ấy, chúng tôi đã lấy tất cả hình ảnh tư liệu dọc đường rồi.” Vương Vĩnh Hà nói: “Thế nhưng không phát hiện ra chuyện gì hay người nào khả nghi cả! Ừm... Còn nữa... Chúng tôi cũng đã liên lạc với bên Tịnh Hải rồi, nhờ bọn họ hỗ trợ điều tra!”

“Tốt lắm!” Triệu Ngọc gật đầu, trong đầu vẫn đang nghĩ tới vụ giết người ở hợp tác xã nông nghiệp.

“Còn nữa...” Vương Vĩnh Hà lại nói: “Phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt đã được chuẩn bị xong, tất cả tư liệu về vụ án đã được sắp xếp đúng chỗ mà cậu yêu cầu rồi!”

“Tốt lắm!” Triệu Ngọc gật đầu rồi nghiêm túc sắp xếp: “Mong chị nhớ rõ, quan hệ của chúng ta là phân công hợp tác, không phải cấp trên cấp dưới. Cho nên mọi người cứ tiếp tục dựa theo quy trình bình thường để điều tra vụ án đi, bất cứ lúc nào có tin tức gì thì nhớ hãy nhanh chóng thông báo cho tôi là được!”

“Được...” Vương Vĩnh Hà gật đầu liên tục.

Khi nói chuyện, mọi người đã đi vào văn phòng của Khoa Giám định pháp y. Không ngờ Cao Phát Tài đang đi đi lại lại ở cửa phòng, cực kỳ lo lắng chờ đợi bọn họ!

Vừa thấy đoàn người Triệu Ngọc đến, ông ta vội vàng dẫn mọi người vào văn phòng. Bởi vì vụ án xảy ra biến cố quan trọng, nên Triệu Ngọc không bảo các cảnh sát Thường Minh như Vương Vĩnh Hà đi vào.

“Trong móng tay còn có vết máu đấy!” Vừa mới đi vào phòng, Cao Phát Tài liền vội vàng nói: “Tôi đã so sánh tận hai lần rồi, chắc chắn không thể sai được! Thứ mắc lại bên trong móng tay của Ô Phương Phương tuyệt đối là của kẻ tên Dương Trạch Bưu đó! Triệu Ngọc à, cậu xem... có phải là chúng ta nên nhanh chóng báo cáo chuyện này lên trên không? Đây tuyệt đối là chuyện lớn đấy!”

“Phải, báo cáo là cần thiết, chỉ có điều... ông đừng gấp, ông cứ nói rõ cho tôi biết trước đã!” Bởi vì đã trải qua rất nhiều vụ án lớn, nên Triệu Ngọc rõ ràng bình tĩnh hơn Cao Phát Tài rất nhiều.

“Nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của tổ trưởng Ô là xương chẩm bị vũ khí cùn đánh đến chết!” Cao Phát Tài cầm báo cáo xét nghiệm trên bàn rồi nói: “Dựa vào dấu vết nứt gãy, hung thủ đã đánh ít nhất sáu lần trở lên, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn!”

“Còn nữa… dựa vào dấu vết ở cổ của tổ trưởng Ô để phán đoán.” Ông ta chỉ vào ảnh chụp trên báo cáo và nói: “Đầu tiên, hung thủ ra tay bất ngờ từ sau lưng, ghìm chặt cổ của tổ trưởng Ô, cho đến khi cô ấy bị nghẹt thở, rơi vào hôn mê, hung thủ lại sử dụng hung khí để ra tay rất nặng!”

“Phán đoán dựa theo dấu vết trên mặt đất, lúc tổ trưởng Ô bị ghìm chặt, mặc dù đã giãy giụa rất ngắn nhưng phạm vi không lớn. Điều này chứng tỏ hung thủ phải là một kẻ khổng võ hữu lực*, vô cùng mạnh mẽ!”

* Khổng võ hữu lực: khổng có nghĩa là cực kỳ; cụm từ này dùng để chỉ người rất mạnh, cực kỳ cường tráng.

“Không chỉ vậy thôi đâu.” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Tôi từng đấu tay đôi với tổ trưởng Ô, cô ta tuy rằng lớn tuổi nhưng vẫn có võ nghệ đấy! Nếu muốn nhẹ nhàng bắt được cô ta như vậy thì thật sự không dễ dàng đâu!”

“Đúng vậy!” Cao Phát Tài gật đầu nói: “Đúng là bởi vì tổ trưởng Ô có võ nghệ, hơn nữa biết tầm quan trọng của chứng cứ cho nên mới cào tay vào da của hung thủ, lấy chứng cứ mang tính chất quyết định! Cho nên vì tổ trưởng Ô, mọi người phải bắt được kẻ kia đấy!”

“Chờ một chút! Mọi người nói xem...” Nhiễm Đào bỗng nhiên gãi đầu rồi nói: “Lúc bị tập kích, có phải tổ trưởng Ô cũng đã biết người tập kích là ai không? Có phải cô ta và người tên Dương Trạch Bưu kia có quan hệ gì với nhau không?”

“Ô Phương Phương là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, Dương Trạch Bưu là tội phạm bị truy nã...” Miêu Anh than thở một câu, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời: “Ủa? Ô Phương Phương ở tổ điều tra đặc biệt nhiều năm, liệu có phải... trước kia, cô ấy cũng từng điều tra vụ huyết án ở hợp tác xã nông nghiệp không? Cô ấy... đã nắm giữ được chứng cứ gì đó?”

“Ấy ấy!” Nghe được lời đó, Nhiễm Đào vội vàng lấy điện thoại ra và nói: “Tôi gọi... tôi gọi cho trợ lý Trần... đi điều tra xem thế nào...”

Cốc cốc cốc!

Nhiễm Đào còn chưa kịp gọi điện thoại thì cánh cửa phòng làm việc của Khoa Giám định pháp y đã bị ai đó gõ vang.

“Mời vào!”

Cao Phát Tài lên tiếng, thấy đội trưởng Vương Vĩnh Hà từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, báo cáo cho đoàn người Triệu Ngọc với sắc mặt kích động: “Các vị lãnh đạo, tôi vừa mới nhận được tin tức từ cảnh sát Tịnh Hải, nhà của tổ trưởng Ô bị người ta ăn trộm rồi!”