Cuồng Thám

Chương 964: Chương 964





ĐẠO TẶC ĐẠO TẶC, ANH ĐỪNG CHẾT!

Khụ khụ...

Triệu Ngọc ho khan mấy tiếng, vừa phủi sạch đống cá nướng và rong biển bám vào người vừa thầm oán giận trong lòng: Con bà nó, bom chứ đâu phải là pháo cối mà lại có thể nổ tung khi bén lửa cơ chứ?

À...

Hình như... hình như... đúng là có chuyện như vậy thật! Triệu Ngọc của kiếp trước thì không hiểu được, nhưng Triệu Ngọc ở thế giới này dù sao cũng tốt nghiệp trường cảnh sát mà, nếu như quả bom được chế tạo từ các loại nguyên liệu nitroglycerine thì khi ở dưới nhiệt độ cao hay điện áp cao thì có thể sẽ phát nổ!

Sơ suất quá, sơ suất quá!

Vừa rồi, lực chú ý của Triệu Ngọc đều đặt trên người Khương Khoa, hắn vẫn tập trung nghĩ cách cứu Khương Khoa mà không bị mọi người phát hiện ra mình, lại quên mất quả bom vẫn được gắn trên xe van. Ngay tại lúc hắn còn đang suy nghĩ biện pháp thì hiển nhiên không còn kịp nữa rồi.

Lúc quả bom nổ tung, sóng xung kích cực mạnh làm vỡ nát thủy tinh xung quanh, đồng thời cũng khiến mấy chiếc thùng container bên ngoài kho hàng nhỏ cũng nổ bay, vừa lúc chôn Triệu Ngọc xuống phía dưới.

Nhưng thùng container này đã ngăn cản mảnh vỡ thủy tinh và hậu quả của vụ nổ, cho nên Triệu Ngọc dù bị đập trúng nhưng cũng không có gì đáng lo ngại.

Khụ khụ khụ...

Mùi khét ngập trong miệng mũi, Triệu Ngọc vội đẩy mấy thùng container ra, chui từ trong góc ra ngoài.

Vào giờ phút này, biển lửa trong đại sảnh đã bị vụ nổ dập tắt, nhưng khói dày đặc cuồn cuộn lại tràn ra, vô cùng gay mũi.

Triệu Ngọc tiện tay tóm lấy cái khăn mặt để che kín miệng mũi lại, sau đó mới bò ra ngoài khu vực kho hàng nhỏ một cách chật vật, đi vào sảnh.

Quả bom bị nổ dưới gầm xe hơi, chiếc xe chỉ còn lại một cái khung sườn, trong xe vẫn còn âm ỉ cháy, khói cuồn cuộn dày đặc theo ngọn lửa không ngừng bay lên không trung...

Khụ khụ... Khụ khụ khụ...

Lúc này, những tên đuổi giết Khương Khoa không còn một mống, tất cả đều đã ngã xuống đất, có kẻ bị mảnh vỡ thủy tinh văng trúng, mất mạng ngay tại chỗ; có kẻ thì đau đớn rên rỉ, không biết còn có thể sống sót hay không? Nói tóm lại, dựa theo máy thăm dò sinh mạng của Triệu Ngọc thì bây giờ người sống sót không còn nhiều...

Khụ khụ...

Triệu Ngọc dù che khăn mặt nhưng vẫn bị sặc không nhẹ, rơi vào đường cùng, đành phải sử dụng một ống thở tàng hình, như vậy mới không bị làn khói dày đặc làm cho ngộ độc.

Trước mặt đã là một cảnh hoang tàn, cả đại sảnh của siêu thị đã hoàn toàn thay đổi, đường ống thông khí trên nóc nhà bị nổ tung, văng tung tóe ra khắp nơi, dây điện và dây cáp đầy dưới mặt đất.

Khương Khoa...

Khương Khoa...

Trời đất! Triệu Ngọc siết chặt nắm tay, vô cùng cẩn thận tìm kiếm trong đám người, không biết bây giờ Khương Khoa ra sao rồi? Nếu như hắn ta bị quả bom nổ chết thì mình cũng chỉ có thể GAME OVER rồi!

Mẹ nó!

Còn may... còn may...

Hóa ra, máy theo dõi tàng hình của Triệu Ngọc vẫn còn mở! Thông qua màn ảnh hiển thị của hệ thống, hắn có thể nhìn thấy tín hiệu sự sống của Khương Khoa rõ ràng còn đang nhấp nháy.

Mạng của người này... cũng dai quá đi!

Triệu Ngọc hồi tưởng lại, nhớ tới lúc quả bom nổ, Khương Khoa đứng khá gần xe hơi, nhưng vẫn không bị nổ chết, đúng là quá may mắn!

Phù... phù...

Triệu Ngọc vốn định đi xem Khương Khoa trước, nhưng một làn gió từ bên ngoài thổi vào, ngọn lửa đang âm ỉ bên trong xe van bỗng bùng cháy hừng hực, thậm chí còn lan ra đống hàng hóa bên cạnh...

Không được!

Lúc này, Triệu Ngọc mới chợt nhớ ra mình phải mau dập lửa mới được, nếu chậm, một khi không thể khống chế thì cả tòa nhà này sẽ khó giữ được!

Bình chữa cháy... bình chữa cháy...

Hắn tìm bình chữa cháy khắp nơi, nhưng trong làn khói đặc cuồn cuộn này, hắn lại không thể thấy được cái gì cả.

Kết quả, sự thật lại vượt ra khỏi dự liệu của Triệu Ngọc một lần nữa, khi thế lửa ngày càng mãnh liệt, hệ thống phun nước trên nóc nhà của đại sảnh bỗng nhiên được mở hết ra, két két két... nước từ vòi phun xuống, trong nháy mắt, cả đại sảnh dường như đang có mưa to vậy...

Hóa ra, lúc xây dựng siêu thị này, Điền Húc Đông cũng đã nghĩ đến vấn đề chống hỏa hoạn, trên mái nhà có lắp đặt hệ thống phun nước tự động. Nhưng những vòi phun nước này đã để quá lâu rồi, cho nên đã không còn được nhạy bén như trước nữa! Đã cháy cả buổi rồi mà lúc này nó mới tự động phun nước ra.

Vì có nước nên chẳng mấy chốc, thế lửa đã yếu dần, khói lửa dày đặc gay mũi cũng giảm bớt đi nhiều.

Nước chữa cháy lạnh như băng tưới lên người Triệu Ngọc khiến hắn có một loại cảm giác như được soi sáng, đầu óc ngay lập tức trở nên sáng suốt hơn.

Hắn biết rõ rằng chỉ mấy phút nữa thôi là xe cảnh sát, xe cứu hỏa và xe cứu thương sẽ lao tới nơi này ngay, cho nên, bây giờ hắn phải dốc sức dẫn Khương Khoa rời khỏi chỗ này mới được.

Ài!

Không còn cách nào khác, trong tình huống khẩn cấp thế này, chỉ có thể rời khỏi nơi nguy hiểm trước rồi tính sau...

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội dựa theo tin tức trong đầu mà tìm đến Khương Khoa đang ngã dưới đất. Không ngờ, Khương Khoa đã bị chấn động đến mức hôn mê, bất tỉnh nhân sự!

Đi nào!

Triệu Ngọc không nói hai lời, trực tiếp cõng Khương Khoa lên, chạy ra khỏi đại sảnh, tới cửa siêu thị.

Có điều, sau khi đi ra đại sảnh, Triệu Ngọc chợt nhìn thấy phòng giám sát bên cạnh cửa ra vào đại sảnh. Ừm... Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu Khương Khoa ẩn núp ở chỗ này thì nói không chừng, trong đó sẽ để lại một vài đầu mối gì đó.

Nghĩ đến đây, hắn nhẹ nhàng đặt Khương Khoa xuống đất, sau đó vọt nhanh tới phòng giám sát.

Phòng giám sát chia thành hai gian trong và ngoài, gian bên ngoài là phòng trực của bảo vệ, bên trong mới là phòng giám sát.

Triệu Ngọc đi thẳng vào phòng giám sát bên trong, thấy trên màn hình camera lúc này đã là một màu đen kịt, không biết là do bom nổ đã làm nổ tung thiết bị giám sát hay là thiết bị giám sát bị hỏng hóc, đã mất tác dụng nữa.



Tận cùng bên trong phòng giám sát có một chiếc giường nhỏ, trên giường có để mấy món thức ăn ngon mà Điền Húc Đông mang cho Khương Khoa, ngoài ra thì phía trong còn đặt một chiếc máy vi tính xách tay vẫn còn đang mở, mà bên cạnh nó còn có một khẩu súng điện!

Máy vi tính!

Súng điện!

Triệu Ngọc không chút suy nghĩ liền lấy hai thứ này bỏ vào một cái túi lớn, sau đó chuẩn bị rời đi. Nhưng khi hắn thấy thức ăn thơm nức trong hộp giữ nhiệt thì lại không nhịn được mà vươn tay lấy một túi thịt bò sốt cùng với hai cái bánh nướng...

Sau khi cất đồ xong, hắn lại cõng Khương Khoa ra ngoài. Vào giờ phút này, hắn đương nhiên không thể đi bên lề đường được, bởi vì xe cảnh sát sẽ chạy tới đây bất kỳ lúc nào.

Cho nên, hắn chỉ có thể cõng Khương Khoa vào trong bãi đậu xe bên cạnh, vào giờ phút này, bên trong bãi đậu xe chỉ có một chiếc xe hơi đang đậu, chính là chiếc Audi A8 của Điền Húc Đông!

Mặc dù biết chiếc xe này quá phô trương, nhưng A8 là lựa chọn duy nhất của hắn hiện giờ. Vì vậy, hắn vội mở cửa xe ra, nhét Khương Khoa vào ghế lái phụ, sau đó mình cũng chui vào ghế điều khiển.

May mắn là chìa khóa của A8 đang được cắm trên xe, Triệu Ngọc lập tức khởi động xe, sau đó định chạy qua cửa siêu thị để lái lên đường lớn, rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Nhưng khi xe vừa mới chạy thì tiếng còi báo động đã vang lên trên đường lớn!

Chết tiệt, nhanh quá...

Nghe thấy tiếng còi báo động, Triệu Ngọc đành phải đổi hướng xe chạy, lái ra khu nhà máy phía sau siêu thị.

“Thắt dây an toàn, thắt dây an toàn!” Triệu Ngọc rất rõ bản thân muốn làm gì, không những tự thắt dây an toàn cho mình mà còn khom người thắt cho Khương Khoa nữa.

Không ngờ, ngay tại lúc thắt dây an toàn cho Khương Khoa thì Triệu Ngọc mới nhìn thấy rõ, Khương Khoa chẳng những mặc quần áo cảnh sát mà còn là loại chống đạn của cảnh sát chống bạo động nữa!

À...

Tên này...

Giờ Triệu Ngọc mới hiểu được, tại sao lúc Khương Khoa trốn từ Diệu Danh tới huyện Dương Hải lại suôn sẻ như vậy. Chắc hẳn là người bí ẩn đã chuẩn bị cho hắn ta bộ quần áo cảnh sát này từ sớm. Có bộ quần áo này thì trạm kiểm soát trên giao lộ sẽ không ngăn hắn ta lại!

Đúng... đúng là một người vừa tài cao mà còn can đảm nữa!

Hơn nữa, cũng vì mặc bộ quần áo cảnh sát chống đạn trên người cho nên ban nãy, hắn ta mới không bị nổ chết.

Nhưng mà...

Nhưng mà...

Mặc dù sức khỏe của Khương Khoa không có gì đáng ngại, nhưng khi nhìn lên mặt hắn ta thì Triệu Ngọc lại bỗng cảm thấy kinh hãi. Hắn thấy trên mặt Khương Khoa dính đầy vết thương và máu, sắp không còn nhận ra được khuôn mặt nữa rồi.

Quả là nguy hiểm, trong lỗ tai và lỗ mũi của Khương Khoa chảy ra rất nhiều máu, rõ ràng đây chính là triệu chứng chảy máu trong. Đầu của Khương Khoa có lẽ đã bị chấn thương nặng rồi...

Hỏng rồi!

Nhờ máy thăm dò sinh mạng, Triệu Ngọc nhanh chóng nhận ra dấu hiệu sự sống của Khương Khoa đang yếu dần...

Đừng đừng đừng...

Lão Khương à... Triệu Ngọc vội vỗ hắn ta một cái, thầm nói trong lòng, Khương Khoa à, cho dù anh muốn chết thì cũng phải giúp tôi tìm người bí ẩn kia ra trước rồi hẵng chết... Giờ... Giờ phải làm sao bây giờ...

Thuốc cầm máu tàng hình!

Đúng... Ngay tại thời khắc mấu chốt này, Triệu Ngọc vội vã lấy thuốc cầm máu tàng hình ra để cầm máu cho Khương Khoa. Quả nhiên, sau khi sử dụng thuốc thì dấu hiệu sự sống của Khương Khoa lúc này mới tính là được ổn định lại.

Nhưng mà... Triệu Ngọc hiểu rất rõ, nếu như não bị chảy máu thì bây giờ cần phải đi bệnh viện để phẫu thuật gấp mới được, nếu không thì sẽ nguy hiểm đến tánh mạng. Nhưng nếu như đưa người tới bệnh viện thì Khương Khoa sẽ bị bại lộ, mà bản thân mình cũng bại lộ theo, thế sẽ càng khó tìm ra người bí ẩn hơn!

Huống hồ, bây giờ ngay cả chiếc xe van màu vàng cũng đã nổ rồi, mình đâu còn biện pháp nào nữa...

Bực quá đi!

Triệu Ngọc tức giận mắng một câu, hoàn toàn không ngờ, tình hình lại chuyển biến đột ngột đến vậy. Vào giờ phút này, nghe thấy tiếng xe cảnh sát càng ngày càng gần, hắn đành phải lái chiếc xe Audi A8 mau chóng tới khu vực nhà máy, sau đó chạy thẳng tới cổng sau của nhà máy.

Lúc vừa tới đây, hắn đã chú ý tới cái cổng sau này. Cho nên, hắn lái xe đâm thẳng vào nó, “ầm” một tiếng, Audi A8 nặng nề phá mở cánh cửa sắt ra một cách dễ dàng, chạy tới đường mòn bên ngoài.

Trên đường mòn không có một bóng người, Triệu Ngọc vội dùng tốc độ nhanh nhất để khiêng Khương Khoa xuống xe, sau đó mới cõng hắn ta lên chiếc Wending Hongguang của mình.

Phía sau xe van đầy túi quần áo biểu diễn, Triệu Ngọc đặt Khương Khoa vào rồi bới tung quần áo diễn xuất lên, vùi Khương Khoa xuống, sau đó mới khởi động xe, lái lên đường lớn...