Triệu Ngọc giơ hai tay ra, khẽ nghiêng đầu, cười như điên dại.
Tuy rằng bộ dạng của hắn ta vẫn rất gợi đòn, nhưng lại khiến cho các điều tra viên cảm thấy không quen lắm! Nếu Triệu Ngọc ra tay chống trả, chắc chắn họ sẽ ra tay đánh hắn tàn tạ mà không chút do dự! Nhưng Triệu Ngọc lại trưng ra bộ dạng chịu đòn như thế, trái lại khiến cho mọi người cảm thấy chần chừ và do dự!
Thế này có chút giống cảm giác lúc đang đánh bóng rổ, nhưng tiền vệ của đội đối thủ lại đột nhiên né hết sang một bên! Trong lòng cảm thấy nghi ngờ, trái lại sẽ không chắc có thể ném vào rổ được!
Cuối cùng, lúc người thứ ba cầm lấy cái ghế, định đập lên đầu Triệu Ngọc, Miêu Anh vội lên tiếng ngăn lại.
Suy cho cùng thì Miêu Anh cũng là đội trưởng. Đội trưởng dẫn dắt thành viên trong đội đánh đồng nghiệp phân cục khác, một khi truyền ra ngoài, chắc chắn cô không dễ gì giải thích rõ ràng được!
Với lại thái độ chịu đòn của Triệu Ngọc cũng khiến cô cảm thấy nghi ngờ. Cô cứ cảm thấy Triệu Ngọc có chuẩn bị trước rồi, nếu lỡ như hắn ta mang theo máy ghi âm hay máy quay lén gì đó, vậy tình thế chắc chắn sẽ càng bất lợi hơn cho họ! Đừng có chui vào bẫy của Triệu Ngọc nữa!
Miêu Anh nhìn xuống đồng hồ trên di động. Gì mà năm phút chứ, tín hiệu sóng đã bị chặn gần mười phút rồi.
Hệ thống giới thiệu là, thời gian hoạt động của máy chặn sóng tàng hình có thể lên đến một tiếng đồng hồ, sau khi khởi động rồi có thể tắt bất cứ lúc nào.
Triệu Ngọc thấy cũng kha khá rồi nên vội giả bộ múa máy tay chân, sau đó kêu lên một tiếng “Mở!” Đồng thời trong đầu cũng bấm vào nút tắt, chấm dứt tính năng chặn của máy chặn sóng.
Nếu như nói, việc Triệu Ngọc có thể chặn hết sóng của Cục Cảnh sát một cách kì diệu là một sự trùng hợp nào đó, nhưng sau khi nghe thấy hắn ta hét chữ “mở” xong, tín hiệu sóng di động lại mạnh trở lại, vậy thì, các điều tra viên có mặt không thể không thừa nhận, việc chặn sóng thật sự có liên quan đến Triệu Ngọc!
Miêu Anh khẽ chau mày, nhưng dù suy nghĩ cỡ nào cũng không nghĩ ra được sự ảo diệu trong chuyện này! Biểu hiện lúc nãy của Triệu Ngọc đã hoàn toàn vượt khỏi trí tưởng tượng của cô.
Nhưng nếu đã đánh cược trước mặt nhiều người như thế, bây giờ cược thua rồi, cô cũng chỉ đành chịu vậy!
Triệu Ngọc nói ra những lời này một cách lễ phép, trên mặt đã không còn biểu cảm hống hách và vẻ cuồng ngạo như lúc nãy nữa!
Hừm...
Lúc này, Miêu Anh đã phát hiện được gì đó, chẳng lẽ... Lúc nãy hắn ta tỏ vẻ ngạo mạn hống hách như thế chỉ là đang đóng kịch trước mặt mình? Toàn bộ chuyện này đều do tên đó sắp đặt sao? Mình... Mắc bẫy rồi?
Chuyện này...
Miêu Anh nhìn chằm chằm về phía Triệu Ngọc, than thở trong lòng: Xem ra mình đã quá xem thường tên này rồi, bị vẻ ngoài ngông cuồng gợi đòn của anh ta làm mờ mắt rồi!
Sau này gặp phải tên này, nhất định phải cẩn thận hơn mới được!
Nghĩ đến đây, Miêu Anh khẽ nghiến răng, nói với vẻ lạnh lùng: “Nhưng mà, nói đi phải nói lại, tôi có thể cho anh thẩm vấn tội phạm, nhưng... Anh không được có hành vi quá khích gì! Chúng tôi sẽ giám sát toàn bộ quá trình đấy!”
“Chuyện này là đương nhiên rồi!” Triệu Ngọc vừa cười vừa nói: “Tôi biết quy định mà! Nhưng mà nói thật, nếu như tôi thật sự có thể điều tra được manh mối quan trọng gì đó từ chỗ Lưu Bằng Phi, đội trưởng Miêu cũng có công lớn chứ nhỉ? Đến lúc đó nói không chừng cô còn muốn mời tôi ăn cơm kìa!”
“Hừ, đừng có mơ!” Miêu Anh nhìn sang chỗ khác với vẻ chán ghét.
Nhận được lệnh từ đội trưởng, các điều tra viên đương nhiên không dám làm trái rồi. Tuy rằng họ đối xử với Triệu Ngọc khá lạnh nhạt, nhưng mười phút sau vẫn đưa Lưu Bằng Phi đến phòng hỏi cung!
Xuất phát từ việc lo lắng Triệu Ngọc có ý xấu, nên Miêu Anh lập tức cử ba điều tra viên nam cao to đi chung với Triệu Ngọc vào phòng hỏi cung. Nói dễ nghe là đi theo giúp đỡ, thực chất là để giám sát Triệu Ngọc.
Thật không ngờ, sau khi Lưu Bằng Phi bị dẫn vào phòng hỏi cung, anh ta còn kích động hơn cả Triệu Ngọc. Vì anh ta đã nhận ra rằng, kẻ đánh mình một cách điên dại ở chợ bán sỉ ngày hôm qua chính là cái người trước mặt này!
Vừa nhìn thấy Triệu Ngọc, Lưu Bằng Phi liền cảm thấy đau rát sau lưng. Hôm qua Miêu Anh và hắn mỗi người đá một phát, gần như đã đá bẹp thân anh ta luôn rồi!
Bây giờ đổi thành hắn ta đến thẩm vấn mình, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt gì!
Rất nhanh sau đó, Lưu Bằng Phi đã bị còng trên ghế, đèn được bật lên, ánh sáng chói loá.
Triệu Ngọc ngồi ở ghế đối diện chuẩn bị hỏi cung. Thông thường thì khi hỏi cung nghi phạm, bên phía Miêu Anh sẽ phải chuẩn bị một phần tài liệu về thông tin của nghi phạm mới đúng.
Tuy nhiên, Miêu Anh ghét Triệu Ngọc đến tận xương tuỷ, đương nhiên sẽ không chuẩn bị tài liệu cho hắn ta rồi.
Nhưng mà Triệu Ngọc đã có máy phát hiện nói dối, những thứ này cũng không còn quan trọng nữa. Đợi khi ổn định xong, Triệu Ngọc mở lời với Lưu Bằng Phi trước: “Lát nữa lúc tôi hỏi anh, anh chỉ cần trả lời ‘phải’ hoặc ‘không phải’ là được rồi, hiểu không?” Triệu Ngọc nói với giọng điệu như giáo viên đang dạy học sinh vậy: “Nhớ là phải trả lời thật nhanh! Nếu trả lời tốt, nói không chừng tôi có thể đưa anh ra ngoài! Nhưng nếu trả lời không tốt, hậu quả... Anh hiểu mà!”
Sau khi nghe Triệu Ngọc nói xong, Lưu Bằng Phi bị doạ đến rùng mình, sau đó khẽ nuốt ngụm nước bọt rồi mới gật đầu một cách miễn cưỡng.
Nhưng mà các điều tra viên có mặt trong phòng và cả Miêu Anh – người đang đứng ngoài giám sát đều khẽ chau mày lại, làm gì có vụ hỏi cung nghi phạm nào như thế?