Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 132



Edit: Mun

Beta: Thiên Na + Miêu Nhi

Khi Lâm Văn Khanh giải quyết xong hệ thống của Diệp Cung và chuẩn bị đi tìm kiếm 5 người còn khác, Alba Lạc sau một thời gian dài biến mất lại đột nhiên xuất hiện.

[ Không cần đi tìm nữa, liên minh chính phủ đã giải quyết hết hệ thống rồi. Từ giờ ngoài tôi cùng cô liên lạc thì các hệ thống khác đều không tồn tại nữa. Ngoài ra chỉ còn một chương trình phát sóng trực tiếp, dù cô có biết hay không thì tôi vẫn phải nói.]

[ Tuy vậy nhưng tôi cảm thấy cô đã biết rồi. Đến robot tàng hình cô còn nhìn thấy thì chương trình truyền hình trực tiếp cũng không qua nổi mắt cô. Quyết định của liên minh chính phủ là tài liệu do các đài truyền hình trực tiếp chọn lọc chỉ được sử dụng cho nghiên cứu khoa học và cung cấp trong nội bộ, không công khai toàn dân. Chỉ để lại kênh phát sóng trực tiếp của cô, cô tiếp tục phát trực tiếp cũng được mà không phát nữa cũng được, mọi chuyện tuỳ cô quyết định.]

Lâm Văn Khanh nghe xong, vẫn bình tĩnh và lãnh đạm, giọng điệu bình thản "Ồ" lên một tiếng chẳng có vẻ gì là bất ngờ. Alba Lạc không ngờ về phản ứng của cô, nghẹn nửa ngày mới áy náy nói:" Thật sự xin lỗi vì những hành vi trước kia của tôi."

Lúc này Lâm Văn Khanh nâng mí mắt:" Ồ đã biết sai rồi sao?"

Xa xa ở tinh tế, Alba Lạc liền cảm thấy xấu hổ, chắc là do đầu óc hắn úng nước nên mới hối hận đi nhận lỗi! Vẫn xin tự hỏi một chút, nếu có một nền văn minh hiện đại hơn giả làm hệ thống trói buộc hắn, bắt hắn làm những gì mà mình muốn, khen thưởng nếu như làm tốt, đương nhiên nếu như thất bại sẽ phải chịu trừng phạt. Khi ấy chẳng phải hắn rất giống một con rối gỗ giật giây bị người ta điều khiển hay sao? Vậy thì hắn sẽ có cảm giác gì nhỉ, phẫn nộ? Khuất phục? Hắn cũng không dám tưởng tượng đến.

Lâm Văn Khanh không nói thêm gì, thực sự ra trong bảy hệ thống, Alba Lạc vẫn được xem như còn có lương tâm, ví dụ như theo nguyên tác, Lâm Văn Khanh là người đầu tiên bị đào thải cũng đủ hiểu rồi. Vẫn là hắn không nhẫn tâm xúi giục cô đi giết hại lẫn nhau.

"Vậy hình phạt của các anh là gì?" Văn Khanh hỏi.

Alba Lạc vội trả lời: "Sau cuộc thảo luận của liên minh, một số người được đưa đến Lam Tinh để dọn sạch zombie và giúp đỡ người Lam Tinh dựng lại nhà cửa. Bối Lai Đức vì là chủ mưu gây ra nhiều thứ nghiêm trọng nên bị tước hết quyền lợi và chức vụ, bị lưu đày ngoài tiền tuyến, chiến đấu cho đến khi kết thúc chiến tranh. Còn tôi thì phải liên lạc và giải đáp hết thắc mắc cho cô, hoặc..... "

"À." Lâm Văn Khanh vẫn không buồn không vui lên tiếng, còn Alba Lạc lại trở lên lo lắng: "Cô có vẻ không hài lòng với hình phạt như thế này hả?"

Alba Lạc định nói ra hình phạt để cho cô cảm thấy hài lòng. Lâm Văn Khanh nhàn nhạt lắc đầu. Nếu như dựa vào tình cảnh của đời này thì hình phạt vô cùng thích hợp thậm chí còn hơi nặng một chút. Nhưng đối với kết cục trong nguyên tác, hình phạt này như gãi không đúng chỗ ngứa. Cuối cùng, thứ họ gọi là trò chơi đã gần như làm cho cả một hành tinh và nhân loại trên hành tinh đó rơi vào diệt vong.

Nhưng chuyện này còn chưa có phát sinh. Lâm Văn Khanh cũng không thể áp đặt tội danh này lên đầu bọn họ. So với những điều này, cô vẫn muốn nhìn thấy Lam Tinh hướng đến bước phát triển mạnh mẽ hơn, loài người phát triển không dứt, cho nên việc bọn họ đến Lam Tinh hỗ trợ, cô cảm thấy hết sức vui mừng.

"Tôi không hiểu rõ luật pháp của liên minh nên cũng không thể phán xét hình phạt của mấy người. Nếu như mấy người cảm thấy thích hợp thì chính là thích hợp. Nhưng mà nếu chúng ta trở thành đồng minh thì mấy người có thể giúp tôi một việc được không?"

"Giúp cái gì? Cô nói đi." Alba Lạc đột nhiên phấn chấn hẳn lên. Nhiệm vụ của hắn chính là tận lực hòa hợp với Văn Khanh, để lấy công chuộc tội phải chấp nhận tất cả các điều kiện trong phạm vi cho phép.

"Gửi cho tôi một chút thuốc cải tạo gen đi, càng nhiều càng tốt."

Tốt nhất là phải mở ra một kỷ nguyên mới mà quốc gia được sống lại. Đánh thức dị năng, khi dị năng đã thức tỉnh rồi không chỉ tăng cường sức mạnh mà còn tăng cường đáng kể khả năng miễn dịch với virus zombie. Cứ như vậy thì tỷ lệ loài người sống sót sẽ gia tăng.

*

Ba tháng sau, thuốc cải tạo gen cuối cùng cũng được chuyển phát nhanh đến Trái Đất, những người sống sót cuối cùng trong "kế hoạch thức tỉnh nhân loại" đã thành công đánh thức dị năng. Cho đến bây giờ thì Trái Đất đã bước vào một thời đại kỷ nguyên mới.

Cùng với thuốc cải tạo gen, còn có một hạm đội trải qua ba tháng trời thăm dò đã thành công đặt chân đến Trái Đất.

Vào cái ngày mà hạm đội đến, vô số khán giả trên tinh tế ngồi chờ ở chương trình phát sóng trực tiếp của Văn Khanh, cùng với hàng vạn người Trái Đất chuẩn bị chứng kiến một thời khắc lịch sử.

[Oa oa oa, thật không dễ dàng một chút nào ~ cuối cùng cũng kết nối được với Lam Tinh.]

[ Hạm đội đã đến rồi, vậy chắc là lúc mở ra chuyến tàu du lịch không còn lâu nữa đâu nhỉ?]

[Bản thân cảm thấy vô cùng kích động. Sống lâu như vậy rồi, chưa bao giờ mong chờ vào một điều gì nhiều như khoảnh khắc này.]

[Hãy lưu lại thời khắc này. Đây chính là bước ngoặt lớn của lịch sử các vì sao, tạm biệt chất dinh dưỡng và nghênh đón mỹ thực Lam Tinh.]

[Mỹ thực của đế quốc thật tuyệt vời, chúng tôi đến đây.]

Người dẫn đầu quân đội là nguyên soái Castro. Hắn mặc một bộ quân phục màu xanh lam, đôi mắt sáng như sao trời mênh mông, mái tóc vàng được chải gọn gàng, khuy áo được cài đến nút cuối cùng, mang một đôi găng tay trắng, toàn thân tỏa ra hơi thở lịch lãm quyến rũ mà quý phái.

Văn Khanh nhìn người xem gọi Castro là quý ông lịch lãm, quả nhiên không hề sai.

"Tiểu thư xinh đẹp, cuối cùng chúng ta cũng được gặp mặt."

Castro tháo găng tay, đưa tay phải đến chỗ  Văn Khanh, hơi mỉm cười: "Lễ nghi của Trái Đất tôi làm không sai chứ?"

Cô cười gật đầu: "Không sai, chào mừng đến Trái Đất, nguyên soái Castro."

Castro mỉm cười đầy mê người: "Để có được cơ hội lần này, tôi phải phí sức chín trâu hai hổ mới tới được đây, à? Chín trâu hai hổ, tôi dùng đúng rồi chứ?"

"Đúng thế." Văn Khanh cười nói, sau một hồi hàn huyên, cô đưa mọi người đến phòng tiệc, nơi này đã được chuẩn bị tốt để tiếp đãi các vị khách quý.

"Đây là truyền thống của đất nước chúng tôi, có khách phương xa đến thì nhất định phải đãi tiệc. Sau khi biết các ngài sẽ đến, chúng tôi đã chuẩn bị một bàn tiệc rượu để các ngài đón gió tẩy trần."

Castro nhìn muôn vàn thức ăn tinh xảo rực rỡ trên bàn, mắt hắn bỗng dưng sáng lên: "Cảm ơn rất nhiều, quả nhiên tôi đến đây là một quyết định vô cùng chính xác!"

Lâm Văn Khanh mỉm cười giới thiệu mỹ vị trên bàn cho hắn: "Đại Trung Hoa chúng tôi có tám món chính, bốn món phong vị, sợ ngài một năm cũng ăn không hết nên tôi chỉ chọn đại diện một vài món ăn nổi bật. Đây là món đầu sư tử hay còn được gọi là thịt viên tứ hỉ - là một món ăn nổi tiếng của Hoài Dương; còn cái này là gà Cung Bảo - một trong những món đại diện của Tứ Xuyên; cái này là Phật Khiêu Tường, một trong những món đại biểu của Phúc Kiến; cái này là...."

"Còn có Cá Hương Thịt Ti; Đậu Hũ Ma Bà; Bồ Câu Chiên Giòn; Sườn Xào Chua Ngọt; Thăn Bò với Dầu Hàu; Cá Chua Tây Hồ; Gà Văn Xương; Thịt Dê Nấu Hành; Cá Quế Chiên Xù; gà xé cay; Vịt Om..."

Văn Khanh giới thiệu hết một lượt các đồ ăn trên bàn. Giọng nói ra như có ma lực quyến rũ khiến người nghe không làm chủ được mà chỉ biết chảy nước dãi. Một bên nghe cô nói, một bên ngửi hương bị của đồ ăn, Castro chịu đựng vô cùng khó khăn.

[Áu áu áu, rất muốn ăn! Mong chủ bá thương tiếc.]

[Một bên xem phát sóng trực tiếp còn một bên thì chảy nước miếng, tôi sắp chết đuối mất rồi.]

[Chủ bá thật tán tận lương tâm! Tôi chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.]

[Chủ bá, lương tâm cô không thấy cắn rứt sao! Nói rõ ràng như vậy mà không cho ăn! Khổ sở quá mà.]

[Tôi nói cho mấy người biết, Castro là anh trai của tôi, tôi đã dặn anh ấy nhớ phải đem về một ít. Anh, anh trai, cầu xin anh trai liếc mắt nhìn một cái.]

[Không nghĩ tới nguyên soái là cái dạng này! Ăn cái gì cũng không cần nhai sao? Nguyên soái đại nhân,  xin hạ khẩu lưu tình!]