Sau khi Tô Ngữ rời đi, cô ta nhanh chóng tìm phòng vệ sinh, nhìn trái nhìn phải trong gương, mặt không bẩn, lớp trang điểm cũng không nhoè, trên người không có mùi gì, quần áo cũng là màu trắng không dính bất cứ thứ gì.
"Đâu có vấn đề gì đâu." Tô Ngữ buồn bực, tất cả đều bình thường, vì sao ba anh em Cung gia kia khi gặp cô lại có chung một biểu tình như vậy?
"Hệ thống, ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không?"
[Sau khi bọn họ rời đi, ta có nghe lén bọn họ nói chuyện, bọn họ nói....]
"Nói cái gì?"
[Nói người quá xấu! Cực xấu! Xấu nhất thế giới! Xấu đến không nỡ nhìn thẳng!]
Tô Ngữ trừng to mắt, nhìn dung mạo tuyệt sắc trong gương, không thể tưởng tượng nổi chỉ vào gương mặt xinh đẹp của cô: "Tôi? Xấu?"
[Bọn họ nói như thế....]
"Mắt bọn họ bị mù rồi!" Không đợi hệ thống nói xong, Tô Ngữ đã nổ tung: "Tôi như thế này mà còn xấu? Thế mỹ nhân là thế nào? Lôi ra tôi muốn nhìn một chút! Lão nương đi qua nhiều thế giới như vậy còn chưa từng có người nói tôi xấu! Ôi trời! Nói tôi xấu? Mắt mù đến mức nào rồi!"
Đang nói, một nữ sinh từ trong buồng vệ sinh đi ra, nhìn cô ta một cái, yên lặng kéo cửa đi vào lại.
"Ọe —— "
Tô Ngữ trợn mắt há hốc mồm, hệ thống ở một bên cười trên nỗi đau người khác: [Nhìn đi, ngươi xấu đến mức làm người ta buồn nôn!"]
Gân xanh trên trán Tô Ngữ nổi lên, phải dùng thật lớn sức lực mới kìm chế lại mới không đi chất vất nữ sinh kia. Cô ta lại liếc mắt nhìn chính mình trong gương, vẫn là dung mạo người thần cùng phẫn, mặc dù trước khi đến có điều chỉnh qua, nhưng đây chính là mặt cô ta, không sai tí nào mà. Cô ta đi qua nhiều thế giới như vậy, tất cả mọi người đều tán thưởng dung mạo cô ta, đều là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cho nên chắc chắn không có khả năng thẩm mỹ của mình có vấn đề. Nhưng chuyện phát sinh trước mắt lại nói cho cô ta biết, người khác cảm thấy cô ta xấu, như vậy... vấn đề không phải nằm ở mắt cô ta!
Không thể không nói, Tô Ngữ xuyên qua nhiều vị diện như vậy, vẫn có chút tài năng, rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề, nhưng cho dù cô ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra là Văn Khanh ra tay.
"Có thể đây là thế giới đẹp xấu đảo lộn? Thẩm mỹ của mọi người là dị dạng, ở vị diện khác dung mạo càng đẹp thì bọn họ là càng xấu, mà ở vị diện khác dung mạo càng xấu bọn họ lại thấy càng đẹp?" Tô Ngữ tự nhủ.
[Có khả năng là như vậy, nếu không thì không thể giải thích được phản ứng của những người kia.]
Hệ thống cũng cảm thấy phỏng đoán này vô cùng hợp lý, rất tán thành. Dù sao cấp bậc của nó cũng không cao bằng Văn Khanh, hoàn toàn không phát hiện được là Văn Khanh ra tay.
"Cuối cùng có phải hay không, chúng ta thử xem chẳng phải liền biết."
Tô Ngữ nói thử, là cầm hai tấm ảnh, đi hỏi người qua đường xem cái nào đẹp hơn. Ảnh chụp đều là cùng 1 người, là minh tinh điện ảnh trứ danh của thế giới này, một bức hình là lúc hắn đẹp trai cực kì, một bức là hắn trong một bộ phim truyền hình điện ảnh cố ý đóng vai xấu. Tô Ngữ cứ như vậy cầm ảnh đi hỏi người khác cái nào đẹp hơn.
Cô ta hỏi một cô gái nhỏ đầu tiên. Cô gái này rất thiện lương, nhìn ảnh chụp một chút, lại nhìn mặt Tô Ngữ một chút, chỉ vào tấm xấu, nói cái này đẹp nhất.
Cô gái hiền lành nghĩ, đẹp xấu không phải do mình lựa chọn, người này đã lớn như vậy khẳng định trước kia nhận không ít chế giễu. Cô ta hỏi như vậy chắc là muốn nhận được một chút cổ vũ, dù sao thứ đẹp nhất chính là tâm hồn trong sáng.
Tô Ngữ chưa từ bỏ ý định tiếp tục đi hỏi, nhưng mà mặc kệ cô ta hỏi người trẻ tuổi, trung niên, hay người già, câu trả lời của bọn họ đều là bức hình xấu đẹp mắt. A, cô ta còn đi hỏi học sinh tiểu học, trẻ em tiểu học chắc chắn sẽ không nói láo, nhưng mà khi cô ta ngăn lại mấy học sinh thì bọn chúng đều bị dung mạo xấu xí của cô ta dọa khóc....
Văn Khanh, người ở sau lưng gây ra chuyện này tỏ vẻ - tất cả huyễn cảnh đều bị cô điều khiển trong lòng bàn tay.
Mà kết luận cuối cùng của Tô Ngữ, xác định vị diện này là thế giới đẹp xấu đảo lộn, cho nên cô ta phải làm cái gì?
[Còn có thể làm cái gì nữa? Đương nhiên là bóp mặt một lần nữa! Nhưng mà, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, mỗi thế giới chỉ có một cơ hội thay đổi dung mạo.]
Không cần nó nhắc nhở, Tô Ngữ cũng biết quy định cưỡng chế này, nhưng cô ta còn có thể làm sao? Đụng tới một vị diện biến thái như vậy, không biến đổi chính mình, cô ta làm sao hoàn thành nhiệm vụ? Không hoàn thành nhiệm vụ, cô ta làm sao rời khỏi thế giới này? Không nghĩ tới cô ta cố gắng làm nhiệm vụ, biến mình trở nên đẹp hơn, một ngày nọ, lại phải thay đổi chính mình!
Thật ra Tô Ngữ cũng không nỡ thay đổi, cho nên cô ta xoắn xuýt một chút, nói với hệ thống: "Không được, ta vẫn muốn thử thêm một lần nữa."
Cô ta lại trở lại trường học, để hệ thống tìm kiếm một con mồi khác, hệ thống rất nhanh đã có mục tiêu.
[Người này không tệ, Lăng Thiên Triệt, người thừa kế duy nhất của Lăng gia, đánh giá: 98 điểm, so với con trai cả Cung gia còn cao hơn 1 điểm!]
"Được, chính là anh ta!"
Tô Ngữ nhanh chóng xem tất cả tư liệu của Lăng Thiên Triệt một lần, sau khi hiểu rõ sở thích của hắn liền nhanh chóng làm ra một phương án công lược.
Cô ta thay một bộ quần áo da màu đen, tóc buộc thành đuôi ngựa, trong miệng tùy ý ngậm một cây kẹo mút, cả người tản ra một loại khí chất kiêu ngạo khó thuần.
Ai có thể nghĩ tới, mặt ngoài là học sinh nhu nhuận ba tốt Lăng Thiên Triệt, lại thích loại thiếu nữ phản nghịch như thế này?
Lúc cô ta cùng Lăng Thiên Triệt gặp thoáng qua, cố ý đụng hắn một chút, sau đó dừng lại, lông mày nhíu lại, cái cằm khẽ nâng, con mắt liếc xéo hắn: "Này! Học sinh ba tốt kia, cậu đụng vào tôi!"
Lăng Thiên Triệt quay đầu, giống như không nhìn thấy dung mạo cô ta cực xấu hay cực đẹp, mười phần trầm tĩnh, khẽ gật đầu: "Thật xin lỗi."
Lông mày Tô Ngữ nhướn lên, tựa tiếu phi tiếu nói: "Xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì? Không bằng, cậu hôn tôi một cái, chúng ta liền xóa bỏ, thế nào?"
Hoàn toàn là bộ dáng ác bá học đường khi dễ tiểu bạch hoa, nhưng Tô Ngữ dám khẳng định, Lăng Thiên Triệt biến thái chắc chắn thích giọng điệu này.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô ta phải xinh đẹp. Hoa hậu giảng đường đùa giỡn học sinh ba tốt gọi là ngọt văn sân trường, nhưng xấu nữ đùa giỡn học sinh ba tốt lại là người xấu tác quái.
Không khí đột nhiên yên tĩnh, ngay lúc Tô Ngữ cho là đến thời điểm Lăng Thiên Triệt hành động, hắn thật sự động, hắn đi nhanh hai bước, chạy tới bên cạnh bồn hoa, cúi người...
Ọe ——
Mặt Tô Ngữ tái mét, cô ta khó có thể tưởng tượng được, trong mắt những người này, cô ta xấu đến nông nỗi nào, có thể xấu đến mức dọa khóc học sinh tiểu học, còn có thể xấu đến mức làm mục tiêu công lược buồn nôn!
A, đây cũng không phải người đầu tiên bị cô ta làm cho buồn nôn.
Cho nên: "Trở về, bóp mặt một lần nữa đi."
Lúc Lăng Thiên Triệt ăn cơm trưa, sắc mặt vô cùng khó coi, tới mật cũng phun ra, còn có thể không khó coi à?
Bốn anh em Cung gia ngồi cùng một bàn ăn với hắn, Cung Văn Dược nhìn thần sắc hắn uể oải, quan tâm hỏi: "Thế nào? Thân thể không thoải mái?"
"Không." Lăng Thiên Triệt lắc đầu: "Gặp người mà các cậu nói hồi sáng, nôn..."
"Ha ha ha...."
Ba anh em Cung gia đồng thời cười vang, vô cùng đồng tình nhìn Lăng Thiên Triệt.
"Người anh em, cậu chịu khổ rồi!"
"Không phải, tôi nói sức chịu đựng của cậu có chút kém đó."
"Nhìn cậu chịu tội lớn như thế, nên cho cậu mượn Khanh Khanh xinh đẹp đáng yêu nhà tôi nhìn một chút."
"Chỉ cho nhìn một chút, không được nhìn nhiều hơn!"
...
Lăng Thiên Triệt theo bản năng nhìn thoáng qua Văn Khanh, đúng, con mắt quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.
Văn Khanh ở một bên nhìn bọn họ cười, cảm giác cùng một chỗ cười cười nói nói như thế này mới bình thường, mấy người cùng hưởng một người phụ nữ? Ngẫm lại không thể nào tiếp nhận nổi.
Cũng không phải xe đạp, quét mã là có thể dùng! Khoan đã! Cũng không đúng, Tô Ngữ đúng là không khác gì xe đạp.
Tô Ngữ bị kích thích, trở lại chỗ ở của mình liền tiến vào không gian hệ thống, chuẩn bị bóp mặt một lần nữa, hoàn thành xong vị diện này còn có thể bóp lại, biến dạng liền biến dạng đi!
Tô Ngữ căn cứ vào kinh nghiệm xuyên qua nhiều vị diện, vắt hết óc tự chỉnh cho mình cái mặt xấu nhất, xấu đến mức chính cô ta nhìn vào còn cảm thấy cay mắt.
Trước kia đổi mặt, cô ta nói: "Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi không muốn soi gương."
Khi Văn Khanh nhìn thấy bộ dáng Tô Ngữ một lần nữa, liền cười một cách cực kì không có thiện ý, cô thật sự không nghĩ tới còn có bất ngờ lớn như vậy, Tô Ngữ tự mình chỉnh mặt biến dạng. Ngay từ đầu cô chỉ định làm cho tất cả mọi người đều coi Tô Ngữ là người quái dị, sau đó đoán chừng sẽ không có ai bị cô ta công lược, không nghĩ tới ảo giác này vậy mà làm cô ta cảm thấy đây là thế giới đẹp xấu đảo lộn, sau đó tự mình đi tìm đường chết, làm mình biến dạng luôn. Cô ta cảm thấy dù sao cũng có thể biến trở về, xấu một lúc cũng không sao đúng không?
Thật có lỗi, sợ là về sau chỉ có thể xấu như vậy đến hết đời.
Sau khi Tô Ngữ đổi mặt xong, tràn đầy tự tin mà trở lại trường học một lần nữa, hôm qua là ngày đầu tiên cô ta đến trường, còn chưa vào trường đã bị đả kích, cho nên còn vẫn chưa đi đưa tin.
Cô ta vừa đến cổng trường học, thì anh em Cung gia cũng từ trên chiếc xe bên cạnh đi xuống.
Cung Văn Đình che ngực nói: "Ui da mẹ ơi, xém chút lại đụng vào cô ta. Chúng ta từ nay trở đi phải ở một chỗ với cô ta, anh cảm thấy trái tim mình sắp không chịu được nữa rồi."
"Mọi người có phát hiện không, cô gái này hình như không giống với hôm qua." Cung Văn Khanh nói.
Cung Văn Dược nhẹ gật đầu: "Đúng là có chút biến hóa, hôm qua xấu rất trừu tượng, bây giờ xấu cụ thể hơn một chút."
Phốc phốc, Văn Khanh bị anh cả cô giải thích sâu sắc làm cho tức cười, hôm qua là ảo giác, hôm nay là thật sự, đúng, lời giải thích này không hề sai.
Sau khi Tô Ngữ vào trường học, rất nhanh đã gặp được đối tượng công lược, chú nhỏ Dung gia, Dung Dịch.
Mặc dù vai vế là chú, là trưởng bối, nhưng bởi vì đứa con này về già mới có, cho nên cũng không lớn hơn đám người Cung Văn Dược bao nhiêu, hắn làm giáo viên trong trường.
Tô Ngữ nhìn thấy hắn, phân tích sở thích của hắn, nhanh chóng lập ra kế hoạch công lược, cô ta làm bộ trong lúc lơ đãng lỡ đụng vào Dung Dịch, té lăn trên mặt đất, cấp tốc mở ra kỹ năng lê hoa đái vũ, mỹ nhân rơi lệ, vốn là cảnh đẹp ý vui, nhưng lại hiện lên trên một khuôn mặt, mắt cá chết hình tam giác, mí mắt sưng dày, mặt đầy mụn nước, mũi tẹt củ tỏi, mặt gồ ghề, làn da thô ráp, miệng méo mắt lệch,.... Xấu đến không còn cách nào hình dung được, thì không phải cảnh đẹp ý vui, mà là cay cả con mắt!
Tốt xấu gì cũng là thầy giáo, bệnh chung trông mặt mà bắt hình dong tất nhiên có, nhưng không đến mức giống như người trẻ như vậy, bị dọa chạy hoặc bị xấu làm cho buồn nôn, hắn cố nén khó chịu, vẻ mặt tận lực ôn hòa đỡ Tô Ngữ dậy: "Bạn học, em không sao chứ?"
Tô Ngữ xem xét thái độ này của hắn, lập tức cảm thấy —— quả nhiên, người càng xấu trong mắt bọn họ càng đẹp! Cô ta ngượng ngùng cúi đầu xuống, gương mặt ửng đỏ, con mắt len lén liếc một chút, bộ dáng muốn nhìn lại không dám nhìn.
Bộ dạng cô nữ sinh nhỏ thầm mến hắn lại không dám nói làm Dung Dịch như bị sét đánh. Hắn có thể hiểu được tuổi dậy thì thiếu nam thiếu nữ đối với người khác phái đều có tình cảm mơ hồ, cũng biết bọn họ lúc này tâm tư vô cùng mẫn cảm, nhất là mấy học sinh tự ti, có khả năng nói một câu, một hành vi nhỏ sẽ tạo thành tổn thương khó có thể tưởng tượng nổi cho bọn chúng..... Cho nên, hắn phải làm sao để cự tuyệt cô gái đã cố lấy hết dũng khí thổ lộ này đây?
Có lẽ bởi vì dung mạo mà cô đã phải chịu quá nhiều đối đãi không công bằng, sao hắn có thể đổ thêm dầu vào lửa làm tổn thương cô được?
Suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng quyết định: "Em là một cô gái tốt, thầy thích những học sinh nghe lời chuyên tâm cố gắng tiến lên như em, công việc chủ yếu bây giờ của em là học tập, cố lên! Thầy tin tưởng em nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng!"
Nói xong, nhìn hắn bước đi giống như thực vững vàng nhưng thực ra là chạy trối chết mà rời đi nơi hít thở không thông này.
Lúc Tô Ngữ nghe hắn nói như vậy thì rất vui vẻ, nhưng chờ hắn đi rồi, cô ta xoát độ hảo cảm, hệ thống lúng túng nói cho cô ta, độ hảo cảm là 0.
"Sao có thể? Nói thế nào hẳn cũng phải động tâm trong nháy mắt chứ? Tôi vì anh ta nên đã sử dụng kỹ năng chuyên muôn lê hoa đái vũ, ngay cả 5 điểm hảo cảm cũng không nâng lên?"
Tô Ngữ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Hệ thống có nâng giá trị mị lực của tôi không vậy?"
[Tăng lên, đều đã tăng, lúc này ta kéo chân sau ngươi làm gì?]
"Tôi vẫn đang trang bị Hồng nhân họa thủy à?"
[Đương nhiên, từ trước tới giờ ta chưa từng gỡ xuống!]
"Vậy rốt cuộc sai lầm chỗ nào?"
Nhiệm vụ nhiều lần gặp khó khăn, Tô Ngữ nhịn không được có chút bực bội. Trước kia, mọi việc của cô ta đều vô cùng mỹ mãn thuận lợi, cô ta còn thêm mấy loại kỹ năng, làm nhiệm vụ đều dễ dàng, dù sao đàn ông đều là động vật thị giác, căn bản ngăn không nổi sắc đẹp dụ hoặc. Ngoại trừ lần đầu, thời điểm mị lực cùng kỹ năng của cô ta đều là sơ cấp nên phải chú ý công lược, về sau vì giá trị nhan sắc tăng mạnh, tựa hồ chỉ cần ngoắc ngoắc tay, đàn ông liền tự động cắn câu. Sau đó cô ta liền không cần dụng tâm mà làm nữa.
Nhưng bây giờ, mỹ mạo khiến mọi việc trở nên dễ dàng của cô lại không còn tác dụng.