Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 104: NGỨA ĐÒN.



Trong lòng Bảo Tích đang điên cuồng thiếu điều muốn nhảy lên, nhưng cô cố kiềm chế, không thể ở trước mặt Hoàng Kỳ để lộ dáng vẻ trẻ con thế được.

-Anh cứ kệ tôi đi. đời người ai cũng có thần tượng mà.

Cô vẫn giữ tư thế đưa lưng về phía anh, mắt không rời những vật trong tủ kính:

-Những cái này đều là anh tự mình sưu tập ư?

-Ừm.

-Trời ạ. Chắc cũng không ít tiền nhỉ.

Hoàng Kỳ không trả lời cô, anh đang cầm hộp quà trên tay nhưng trong đầu lại nghĩ có vẻ như anh chọn nhầm quà rồi thì phải.

Bảo Tích bên kia một lát sờ sờ cái này, một lát sờ sờ cái kia, không hề nhớ đến mục đích của anh kéo cô vào phòng này.

Hoàng Kỳ vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cô, đợi một hồi lâu, vẫn không thấy cô rời mắt khỏi chiếc tủ, bèn hỏi:

-Thích lắm sao?

-Thích, rất thích, rất rất rất thích.

-Nếu em thích, tôi có thể tặng em,

Bảo Tích quay đầu lại nhìn anh:

-Thật sao?

Hoàng Kỳ gật đầu:

-Trong căn phòng này, em thích món nào, đều có thể tặng em.

Tất cả đều thích! Trong phòng này tất cả cô đều thích thì làm sao đây hả? Nội tâm Bảo Tích đang gào thét.

Hoàng Kỳ nheo mắt nhìn, như đoán được ý nghĩ trong đầu cô:

-Đều thích?



Mắt Bảo Tích lấp lánh nhìn anh, muốn hãm lại tâm tình nhưng lại không thế không chế mà gật đầu. Hoàng Kỳ mím môi cố nén ý cười:

-Nhưng tôi còn chưa muốn lấy vợ. Biết làm sao bây giờ?

Đơ người hai giây, Bảo Tích mới hiểu được những ý trong lời anh nói. Những thứ trong căn phòng này bao gồm cả anh.

Thấy Bảo Tích trong nháy mắt thay đổi biểu cảm, Hoàng Kỳ yên tĩnh hai giây, sau đó bắt đầu cười to lên.

Còn cười? Anh đây là đang ngứa đòn muốn bị đánh?

Bảo Tích không nhịn được, dơ nắm đấm xông tới chỗ anh. Nhưng lúc chưa chạm được đến người anh ngược lại bị anh bắt lấy tay, nắm chặt ở trước ngực.

-Thẹn quá muốn giết người diệt khẩu sao?

Bảo Tích giãy giụa hai cái, không lấy tay ra được, nên động chân muốn đạp anh:

-Anh là đang cố ý chơi tôi đúng không?

Hoàng Kỳ phát giác được cô muốn động chân, bèn áp người sát vào khống chế không cho cô đạp mình:

-Còn muốn động chân sao? Có con gái nào mặc đầm váy dịu dàng mà hung dữ như em không hả?

Hai tay bị nắm chặt, người cũng bị anh áp sát tường. Bảo Tích hoàn toàn bị động.

Đúng lúc này, hai người đột nhiên quỷ dị mà im ắng, lấy loại tư thế kỳ quái này đối diện nhau có vẻ không được tự nhiên cho lắm. Không khí yên tĩnh, tiếng hít thở cùng tiếng tim đập như át đi tiếng mưa rơi ở bên ngoài.

Hoàng Kỳ chợt buông một tay thả trước mặt cô đong đưa một chiếc vòng cổ bạch kim mỏng mảnh:

-Tôi muốn tặng quà cho em chứ không muốn cùng em đánh nhau.

Cô nhìn ánh mắt đen thẳm của Hoàng Kỳ. Mà anh vì muốn đeo vòng vổ cho cô, nên cả người áp về phía trước, hơi thở của anh đang dần dần tới gần. Bảo Tích nhíu nhíu mày, hô hấp khẩn trương, lòng bàn tay ở trong tay anh chậm rãi nóng lên.

Cô không nghĩ bản thân nhận quà của anh cũng không có cái gì khác thường, vì thế không né không tránh mà yên lặng để anh đeo cho mình. Thẳng đến khi một bên mặt của Hoàng Kỳ hơi hơi nghiêng, dựa vào bên tai cô nói nhỏ:

-Hôm nay em thật sự rất xinh đẹp.



Giọng của anh rất nhỏ, cơ hồ như đang thầm thì. Lúc này nếu có người khác ở bên, tuyệt đối sẽ không nghe được anh đang nói cái gì. Giọng nói trầm thấp của anh làm không khí giữa hai người càng trở nên kỳ quái.

Đột nhiên, giữa không trung xuất hiện một đạo sấm xét đâm thủng trời đêm, ánh sáng chớp nhoáng lóe vào trong phòng. Hai người giật mình lấy lại tinh thần, đôi bên buông tay ra. Đồng thời, Hoàng Kỳ lùi một bước, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Bảo Tích thoát khỏi anh nhưng tim đập thình thịch. Cô cảm giác mặt mình nóng muốn bốc lửa. Cô lắp bắp chỉ nói được 3 chữ

-Tôi... đi về.

Cũng quên luôn cảm ơn món quà sinh nhật. Vội đến nỗi dùng tay ấn dấu vân tay mở cửa mà đến lần thứ 3 mới mở được. Vào nhà đóng ầm cửa lại mà hai tay cô vẫn còn run, tim đập loạn. Sờ tay lên cổ chạm vào sợi dây chuyền lại nhớ đến một màn đối mặt vừa rồi.

Lắc lắc đầu xua đi những hình ảnh về Hoàng Kỳ, cô đi vào phòng tắm. Đến lúc nằm ở trên giường rồi, hình bóng Hoàng Kỳ giống như âm hồn bất tán, không tan.

Bảo Tích trở mình, ngủ không được. Cả căn phòng yên tĩnh, bên tai cô cứ quanh quẩn lặp đi lặp lại câu nói nhỏ nhẹ của anh: “Hôm nay em thật sự rất xinh đẹp”.

Vốn dĩ cô vẫn luôn suy đoán cảm giác của anh với mình là gì. Nhưng những hành động đêm nay cho thấy, anh chính là đang thích cô. Mà cô hình như cũng... xao động???

Trời ạ, có phải cô bị điên rồi không? Không thể được. Cái tên cặn bã kia, làm sao có thể chứ. Cô kéo chăn trùm kín đầu. Nhưng không phải cô đã nhận quà sinh nhật của anh tặng sao? Không được. Phải nghĩ cách nào đó trả lại thôi.

Lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông rất nhịp nhàng. Nửa đêm rồi, còn ai đến nữa?

Rón rén đi chân không tới cạnh cửa, nhìn qua ống ngắm, lại thấy Hoàng Kỳ đang đứng phía trước. Tim cô lại không khống chế được mà đập rộn lên. Nhẹ nhàng tựa vào vách tường thở dốc, rồi lại lén nhìn ra cửa.

Hoàng Kỳ dường như cảm nhận được sự lén lút của cô thì phải. Anh cúi người mỉm cười với ống kính rồi một tay giơ chiếc điện thoại của cô lên, tay bên kia giơ lên hộp bánh kem, miệng làm khẩu hình nói nói gì đó. Nhưng chung cư cách âm thật sự quá tốt, cô không nghe thấy anh nói gì.

Chỉ biết rằng điện thoại của cô lúc nãy vì vội quá mà để lại bên đó. Còn cả bánh kem anh mua, bánh kem mà Bích Nhàn gửi cho cô đều ở đó.

Khó chịu quá đi. Với cái ngữ kia thì chắc chắn anh biết cô đang đứng ngay đây rồi. Mà điện thoại không có thì mai cũng không hẹn giờ dậy đi làm được. Cô thở sâu mấy hơi để bình tĩnh lại rồi he hé mở cửa:

-Khuya rồi. Để mai tôi lên lấy cũng được mà.

Khuya vậy rồi còn muốn đến nhà cô. Hừ! Anh ta đang nghĩ gì vậy chứ.

-Tôi không biết xử lí ra sao nên mang xuống. Với lại tôi nghĩ chắc em cũng cần dùng điện thoại.

Bảo Tích nhoài người ra cầm lấy bánh và điện thoại tren tay anh:

-Vậy được rồi. Cảm ơn anh! Anh về đi. Tôi muốn ngủ.