Nghi Lâm muốn đuổi theo ra ngoài giải thích một chút, nhưng chân không động được. Trong lòng càng thêm hận Giang Duyên. Bữa tiệc sinh nhật của cô vì chị ta mà thành ra tan nát.
Phòng bao mất đi cảm giác áp bách của Hoàng Kỳ, mọi người giống như tỉnh mộng, nhìn về phía chủ nhân bữa tiệc là Nghi Lâm:
-Giờ sao? Chúng ta vẫn tiếp tục chứ?
Nghi Lâm còn ở đang ở trạng thái trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt mờ mịt:
-Còn tiếp tục gì nữa. Tôi cũng không có tâm trạng nữa rồi. Thì ra là Phó chủ tịch đang theo đuổi cô ấy.
Nghi Lâm nói ra, tự nhiên sẽ có người tiếp lời:
-Đúng vậy, đúng vậy…… Còn tưởng rằng cô ấy tự mình tiếp cận boss vì danh vì lợi. Kết quả là như thế nào? Boss lại chết mê chết mệt theo đuổi người ta. Bây giờ phải làm gì đây……
-Trời ạ. với mức lương như cô ấy, còn cần danh lợi sao? Chưa kể cô ấy nhận bao nhiêu đơn thiết kế riêng nữa.
-Con mẹ nó! Năm nay tôi còn muốn được nhận tiền thưởng để về quê cưới vợ nữa đấy.
-Rốt cuộc là ai tung ra lời đồn vậy hả! Không rõ ràng thì yên yên lặng lặng mà sống đi. Bây giờ thì hay rồi, chúng ta cùng nhau chết chung.
Trong lúc mọi người cãi nhau, Trọng Nhân đột nhiên đột nhiên cầm ly rượu ở trước mặt ném xuống đất. Xoảng đến một tiếng. Những tiếng huyên náo cũng theo đó mà dừng lại.
Mảnh vỡ thủy tinh bắn đến mu bàn chân của Giang Duyên, chị ta chợt ngẩng đầu, không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm Trọng Nhân, biểu lộ gần như là muốn nổ tung.
-Giờ cô thấy sung sướng chưa?
Mặt Trọng Nhân đỏ lên, trừng mắt nhìn vợ:
-Bảo cô câm miệng thì cô không nghe. Chỉ một mình cô biết nói sao?
Trong ánh mắt của Giang Duyên cơ hồ đã ướt sũng, quát lên:
-Anh còn là đàn ông không? Cùng lắm thì tôi viết đơn từ chức. Làm gì phải sợ.
-Cô... Mẹ nó cái loại không có não.
Trọng Nhân tức đến mức giơ tay lên tát cho Giang Duyên một cái nảy lửa. Lúc này người bên cạnh mới hoảng hồn mà cản lại. Chính anh ta ngay tại lúc này cũng khôi phục lại lí trí. Đây là lần đầu tiên từ lúc cưới nhau đến giờ anh ta dám cự lại vợ mình. Tuy nhiên cơn tức của anh ta đã lên đến đình điểm:
-Cô muốn chết thì tự mà đi. Mẹ nó đừng có liên luỵ đến lão tử.
Trọng Nhân xuất thân không giống với những người khác. Gia đình anh ta không dư giả gì nhưng được cái từ nhỏ đã học rất giỏi và rất có năng lực vươn lên. Từ khi học cấp ba thì đã được nhận học bổng của Hoàng Anh để theo học đại học rồi cao học. Sau đó ký hợp đồng để học xong phải phục vụ cho Hoàng Anh. Toàn bộ chi phí học tập đắt đỏ đều do bên tập đoàn lo liệu. Cho nên nếu thật xảy ra chuyện, khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cũng đủ khiến cho anh ta táng gia bại sản.
Bây giờ Giang Duyên đắc tội với lãnh đạo, sẽ liên lụy đến anh ta là điều chắc chắn.
Chuyện nhỏ thì công việc sẽ được đặc biệt tăng lên, rồi bị vùi dập đủ thứ. Chuyện lớn thì, trực tiếp tìm cái cớ gì đó giáng chức như vợ anh ta vừa rồi vậy. Nếu như tuyệt tình thêm một chút, cả tiền thưởng cũng đừng mơ tới.
Trọng Nhân càng nghĩ càng nghĩ thấy tức, chỉ cần nhìn dáng vẻ của Giang Duyên cũng muốn nổi máu tăng xông. Cái chức trợ lý tổng giám đốc của anh ta cũng đâu phải dễ bò lên. Tiền thưởng một năm có khi gấp ba lần tiền lương ấy chứ. Giờ coi như đều là có thể đứng xa mà nhìn.
Mọi người nghe những lời Trọng Nhân nói, bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của mình một lần nữa. Bọn họ ngồi cùng một nhóm, có phải hay không cũng sẽ bị liên lụy?
Mà tình trạng ở bên kia cũng không được lạc quan cho lắm. Lúc Hoàng Kỳ đi ra ngoài, Bảo Tích một mình xách túi bước đi như bay.
Hoàng Kỳ chạy theo ở phía sau gọi cô một tiếng, thấy người phía trước vẫn bất động thanh sắc đi về phía trước. Anh chạy vượt lên hai bắt bước bắt lấy tay cô.
-Bảo Tích. Em……
Nói còn chưa dứt lời, Bảo Tích liền hất tay anh ra, tiếp tục đi về phía trước. Tên đàn ông chó. Tên đàn ông thối. Cứ muốn gây rắc rối cho cô thì mới chịu. Có hơi men trong người, giờ này cô nhìn thấy anh lại càng khó chịu.
Cổ tay của Bảo Tích lại bị bắt lấy một lần nữa. Cô xoay người giãy giụa một chút:
-Anh buông tôi ra. Anh còn muốn gây học cho tôi đến lúc nào nữa hả?
Nhưng Hoàng Kỳ quyết tâp giữ chặt cô. Không rút ra tay được, cô chỉ có thể ngẩng đầu trừng mắt với anh.
-Chuyện này tôi sẽ giải quyết. Về sau sẽ không xuất hiện những lời đồn đãi như thế nữa. Đừng giận nữa.
Cô vẫn trừng mắt với Hoàng Kỳ, không nói lời nào. Hoàng Kỳ lại năn nỉ:
-Lên xe đi, tôi đưa em về nhà.
Nói xong, anh quay đầu lại nhìn, tài xế vẫn luôn thong thả lái xe đi theo hai người họ, lúc này đang dừng ở ven đường.
Thừa dịp anh không chú ý, Bảo Tích rút ra tay, cầm túi xách đánh một cái vào sau lưng anh:
-Đồ cặn bã nhà anh. Tôi muốn yên yên ổn ổn để sống mà khó đến như vậy. Anh muốn tôi phải thế nào hả?
Hoàng Kỳ đưa tay cản lại, chụp lấy hai tay cô. Đối mặt với gương mặt ửng đỏ và men bia, lại còn cặp mắt đã rưng rưng ướt của cô, tim anh nhói lên một cái:
-Tôi nói rồi, chuyện này tôi sẽ lấy lại công đạo cho em. Đừng giận nữa. Về thôi nào.
Hai người cứ đối mặt nhau như thế, ai cũng không có mở lời trước. Khoảng hơn 10 giây, Bảo Tích đột nhiên đánh thêm một cái vào bả vai anh. Mà bản thân cô còn không khống chế được cảm xúc mà òa khóc.
Hoàng Kỳ nhíu mày, hít sâu một hơi, cảm giác sự kiên nhẫn của mình đang bị tiêu tan.
-Đừng khóc. Em nói một câu đi. Có phải muốn cho tôi thêm một cái tát mới hả giận hay không? Cũng đâu phải em chưa từng tát anh cơ chứ?
Bảo Tích nắm chặt nắm tay. Tuy rằng cô không biết bản thân tại sao lại khóc trước mặt anh. Nhưng khóc xong lại thấy nhẹ nhõm hẳn. Hít hít mũi mấy cái, đưa tay lau nước mắt trên mặt:
-Đưa mặt qua đây.
Hoàng Kỳ tất nhiên sẽ không dại đưa mặt qua. Anh chỉ là nhìn cô, con ngươi đen nhánh khó phân biệt cảm xúc. Lại một mảnh trầm mặc đối diện nhau, giống như vừa rồi. Bảo Tích đột nhiên duỗi tay, nắm đấm tay cô chạm vào sườn mặt anh, đẩy mạnh mặt anh sang một bên. Cô cũng không dám thẳng mặt mà tát anh như ngày trước:
-Anh phải nhớ rõ ngày đó vì sao anh bị tát? Tôi cũng không phải vô cớ đánh người.
Má Hoàng Kỳ bị nắm tay cô ấn cho một cái, lại có chút cảm giác mềm mềm như bông. Anh duỗi tay sờ qua, cúi đầu cười một cái, xoay người kéo tay cô bước lại mở cửa, ấn cô lên xe.
Tài xế im lặng không lên tiếng lái đi về hướng chung cư Trần Dư.
Chỗ ngồi phía sau rộng rãi, Hoàng Kỳbắt chéo chân, cởi bỏ cổ tay áo, đồng thời nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bảo Tích một cái.
Bảo Tích dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm hờ. Thực sự vì tức giận Giang Duyên mà cô uống có hơi nhiều. Giờ đối mặt Hoàng Kỳ lại nhớ tới câu nói của anh: “Sao em không nói cho họ biết sự thật là tôi đang theo đuổi em?”
Đây là đang công khai tán tỉnh cô sao?
Tuy rằng biết Hoàng Kỳ chính là coi trọng mình. Nhưng chuyện này để trong lòng còn đỡ, anh lại công khai nói trước mặt mọi người quả thực làm cho cô có chút không thể tin nổi.
-Em sao thế? Mệt à?
Bảo Tích mở mắt, không trả lời anh ngay mà hít sâu một hơi để bình tĩnh trở lại, đang muốn tìm câu chữ để hỏi chuyện, người kia lại lên tiếng:
-Lời tôi nói hôm nay đều là nghiêm túc.”
-Ồ.
Hoàng Kỳ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ của cô, cảm thấy buồn cười:
-Em vậy là đồng ý?
-Đồng ý chuyện gì?
-Đồng ý việc để tôi theo đuổi em.
Bảo Tích cười nghe thấy một chuyện gì đó rất buồn cười, hừ lạnh nói:
-Anh đừng quá tự tin. Cứ thử xem! Nếu như anh theo đuổi được tôi sẽ theo họ anh.
-Không. Emm không mang họ tôi nhưng con em thì đúng là mang họ tôi.
Bảo Tích đột nhiên nghẹn lại. Tài xế ở phía trước đột nhiên ho khan một chút, cũng không biết có phải đang cười hay không.