Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 117: THẤY TIỀN SÁNG MẮT



Lúc Bảo Tích về đến chung cư thì đã sắp đến 10 giờ, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Hoàng Kỳ đứng ở cửa nhà cô.

-Em đi đâu mà giờ này mới về?

-Sao anh lại đến đây?

Nhìn thấy nét mặt của Bảo Tích có gì đó không ổn, Hoàng Kỳ chậm rãi đến gần, cúi người đến gần mặt cô một chút:

-Em lại uống rượu?

Lần này Bảo Tích không phủ nhận, cúi đầu mà không lên tiếng, sau đó lướt qua anh đi mở cửa. Tối nay tâm trạng không tốt, cô uống hơi nhiều một chút. Mùi rượu trên người cũng không ther giấu được.

Cô đi vào Hoàng Kỳ cũng đi theo sau cô:

-Tôi xong việc mới thấy tin nhắn của em, gọi cho em thì không ai bắt máy.

-À! Tôi không xem điện thoại, thật xin lỗi.

Bảo Tích xoay người, cởi giày ngồi ở trên sô pha. Hoàng Kỳ tự nhiên như nhà mình, bước vào bếp pha một ly nước ấm đưa cho cô.

Bảo Tích tiếp nhận, một hơi uống hết, cuối cùng còn bị sặc một chút. Anh ngồi xuống bên cạnh vuốt lưng cho cô, khoảng cách giữa hai người không đến một nắm tay.

-Em làm sao thế?

Hoàng Kỳ không chờ câu trả lời, cúi đầu xuống nhìn cô, cô ngược lại đem một bàn tay che mặt giấu đi giọt nước mắt vừa rơi xuống.

-Không sao.

Cô đứng dậy muốn đi cất ly nhưng lại bị vấp một cái. Hoàng Kỳ vội lao tới đỡ lấy cô.

Cú vấp này như giọt nước tràn ly làm sự kìm nén của cô vỡ òa. Nước mắt tràn mi không thể nào ngăn được.

Hoàng Kỳ đưa tay ôm lấy cô, ấn đầu cô vào trước ngực anh:

-Không cần kìm nén trước mặt tôi.

Không nói thì thôi. Khi anh nói câu này, làm cho cô được nước khóc to hơn. Mặt cô dính sát trên ngực anh, một bàn tay anh vỗ nhẹ trên lưng cô an ủi.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động. Chỉ có tiếng nấc của Bảo Tích nghẹn ngào.

Cũng không biết trải qua bao lâu, khi cảm xúc trong lòng nguôi ngoai, Bảo Tích mới cảm giác cô đang tham lam tựa sát vào trong ngực Hoàng Kỳ. Nước mắt làm ướt một mảng trên ngực áo anh.

Mấy sợi tóc mai bị hô hấp của anh phất đến bên má của cô, hơi ngứa, vì thế cô muốn xoay người tách ra một chút.

-Xin lỗi anh. Chắc có chút rượu. Tôi hơi xúc động.

Chưa kịp cựa, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên giọng nói của anh:



-Đừng cọ, còn cọ quậy thì tôi sẽ thu phí đấy.

Bảo Tích đưa tay lau nước mắt ngẩng đầu lên, hít hít mũi:

-Phí gì?

Bàn tay anh đang đặt trên lưng lướt xuống rất tự nhiên đặt trên eo cô.

Hoàng Kỳ nghiêng nghiêng đầu, cúi đầu nhìn cô:

-Ví dụ như, hôn một cái?

Lúc anh nói câu này, khóe miệng có nụ cười nhẹ, thoạt nhìn rất vô lại.

Bảo Tích sửng sốt một chút, giơ tay đẩy anh một cái, ngay sau đó lùi lại cách xa anh hai bước:

-Anh đừng tưởng bở. Tôi chỉ làm ướt áo anh một chút. Cởi ra đi, tôi giặt trả anh.

Hoàng Kỳ hơi bất đắc dĩ, hai tay hẫng hụt giữa không trung:

-Ồ, nhanh như vậy đã muốn cởi áo tôi rồi sao?

-Này, anh đừng có tự bóp méo ý của tôi.

Hoàng Kỳ cười to mấy tiếng:

-Ha ha ha... Được! Vậy cứ cho em nợ đấy đã.

Bảo Tích xoay người không để ý đến anh, cầm lấy cái ly trống không đem vào trong bếp rửa sạch.

Hoàng Kỳ đi theo phía sau cô, nhỏ giọng hỏi:

-Đã thoải mái rồi chứ?

Bảo Tích đặt chiếc ly lên chạn:

-Ừm. Đã không sao rồi.

-Vậy tôi về đây.

Bảo Tích không biết nói gì chỉ ậm ừ một chút.

Nhưng khi anh đi đến nửa đường, cô gọi một tiếng:

-Hoàng Kỳ..



Hoàng Kỳ quay người lại nhìn cô:

-Hửm??

-Cảm ơn anh.

Hoàng Kỳ mỉm cười không đáp mà hỏi lại:

-Chiều mai có rảnh không?

-Sao thế?

-Cùng tôi ra ngoài một chuyến?

-Đi đâu thế?

-Bạn bè tụ họp một chút.

-Anh với bạn bè gặp mặt mang theo tôi làm gì?

Hoàng Kỳ xoay xoay cổ, thở dài.

-Tôi không muốn đi một mình. Đám kia ai cũng có đôi có cặp.

-Nghe ra rất đáng thương. Anh có thể không đi.

Hoàng Kỳ nhíu mày nhìn cô, anh chắc chắn mình vừa trông thấy nụ cười nhạt ở khoé môi cô.

Anh nhíu mày. Cái người này đang cố tình trốn tránh anh đây mà.

-Tiền thưởng quý này tăng gấp đôi cho em.

Sau vài giây im ắng ngắn ngủi trôi qua. Bảo Tích cắn cắn môi:

-Ngày mai mấy giờ?

-Hai giờ.

Hoàng Kỳ chậm rãi cười nói:

-Tôi sẽ đến đón em.

Hoàng Kỳ đi rồi, Bảo Tích gõ gõ đầu mình mấy cái. Này cô gái cứ thấy tiền là sáng mắt. Bản thân cô cũng nhận thấy mình không có tiền đồ chút nào.

Nhưng thôi mặc kệ. Tiền từ trên trời rơi xuống không lấy cũng là một cái tội. Con người ai dại mà chê tiền nhiều đâu.

Tuy nhiên đối với Hoàng Kỳ có khi nào nghĩ cô tham tiền quá không? Cô vò đầu mấy cái rồi đi đóng cửa.
— QUẢNG CÁO —