Lúc Bảo Tích về đến chung cư thì đã sắp đến 10 giờ, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Hoàng Kỳ đứng ở cửa nhà cô.
-Em đi đâu mà giờ này mới về?
-Sao anh lại đến đây?
Nhìn thấy nét mặt của Bảo Tích có gì đó không ổn, Hoàng Kỳ chậm rãi đến gần, cúi người đến gần mặt cô một chút:
-Em lại uống rượu?
Lần này Bảo Tích không phủ nhận, cúi đầu mà không lên tiếng, sau đó lướt qua anh đi mở cửa. Tối nay tâm trạng không tốt, cô uống hơi nhiều một chút. Mùi rượu trên người cũng không ther giấu được.
Cô đi vào Hoàng Kỳ cũng đi theo sau cô:
-Tôi xong việc mới thấy tin nhắn của em, gọi cho em thì không ai bắt máy.
-À! Tôi không xem điện thoại, thật xin lỗi.
Bảo Tích xoay người, cởi giày ngồi ở trên sô pha. Hoàng Kỳ tự nhiên như nhà mình, bước vào bếp pha một ly nước ấm đưa cho cô.
Bảo Tích tiếp nhận, một hơi uống hết, cuối cùng còn bị sặc một chút. Anh ngồi xuống bên cạnh vuốt lưng cho cô, khoảng cách giữa hai người không đến một nắm tay.
-Em làm sao thế?
Hoàng Kỳ không chờ câu trả lời, cúi đầu xuống nhìn cô, cô ngược lại đem một bàn tay che mặt giấu đi giọt nước mắt vừa rơi xuống.
-Không sao.
Cô đứng dậy muốn đi cất ly nhưng lại bị vấp một cái. Hoàng Kỳ vội lao tới đỡ lấy cô.
Cú vấp này như giọt nước tràn ly làm sự kìm nén của cô vỡ òa. Nước mắt tràn mi không thể nào ngăn được.
Hoàng Kỳ đưa tay ôm lấy cô, ấn đầu cô vào trước ngực anh:
-Không cần kìm nén trước mặt tôi.
Không nói thì thôi. Khi anh nói câu này, làm cho cô được nước khóc to hơn. Mặt cô dính sát trên ngực anh, một bàn tay anh vỗ nhẹ trên lưng cô an ủi.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động. Chỉ có tiếng nấc của Bảo Tích nghẹn ngào.
Cũng không biết trải qua bao lâu, khi cảm xúc trong lòng nguôi ngoai, Bảo Tích mới cảm giác cô đang tham lam tựa sát vào trong ngực Hoàng Kỳ. Nước mắt làm ướt một mảng trên ngực áo anh.
Mấy sợi tóc mai bị hô hấp của anh phất đến bên má của cô, hơi ngứa, vì thế cô muốn xoay người tách ra một chút.