Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 137: XIN LỖI EM. LÀ ANH KHÔNG TỐT.



Khi Kỳ Dương thấy được cảnh tượng Hoàng Kỳ bế Bảo Tích vào cửa bệnh viện thì biết cơn giận dữ như sét đánh của anh sẽ giáng xuống sau vài phút ngắn ngủi nữa thôi.

Đôi môi tái mét của Bảo Tích vẫn không ngừng la, cả cơ thể nhỏ bé cứ thế mà co lại, bàn tay cô cũng siết chặt lấy cánh tay bị thương đã được Hoàng Kỳ dùng vải áo băng bó tạm bợ cầm máu, gân xanh nổi lên.

Hoàng Kỳ thấy cô đau đớn quá liền đi thật nhanh vào trong tiến về phòng cấp cứu. Bác sỹ An đã chuẩn bị đâu đó sãn sàng để xử lý vết thương cho cô.

Ở bên ngoài, Kỳ Dương đưa mắt len lén nhìn Hoàng Kỳ, cậu cũng chuẩn bị tinh thần để chịu cơn thịnh nộ của boss nên nét mặc căng thẳng lên. Nhưng Hoàng Kỳ vẫn bộ dáng lãnh đạm nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt. Phải mất một lúc sau anh mới mở miệng:

-Cậu cho người điều tra xem kẻ nào đả thương Bảo Tích tại siêu thị. Trong thời gian nhanh nhất cho tôi kết quả tường tận.

Kỳ Dương gật đầu lui ra ngoài bắt đầu hành sự. Mất thêm một tiếng nữa cửa phòng cấp cứu mới mở ra. Hoàng Kỳ nhanh chóng đi tới:

-Cô ấy sao rồi?

Bác sỹ An cởi bỏ khẩu trang:

-Không sao. Chỉ là vết thương ngoài da. Nhưng vết cắt khá sâu. Cần phải xử lý sẹo. Cô ấy vừa uống thuốc an thần nên sẽ ngủ hơi lâu. Cậu vào đi.

Hoàng Kỳ đi vào ngồi xuống bên giường bệnh. Mặc dù đã ngủ, khóe mắt cô vẫn còn vương một giọt lệ dài trong suốt.

-Xin lỗi em, là anh không tốt...

Anh đưa tay chỉnh sửa lại mái tóc đã rối bù của cô và cất giọng yêu thương. Kéo chăn đắp lấy thân thể mảnh khảnh của cô gái xinh đẹp, trái tim anh như bị ai đó bóp lấy, vừa nghẹn ngào vừa khó thở.

Rõ ràng là đã ngủ rồi nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt như vậy, có lẽ vết thương của cô rất đau đớn.

Nhớ đến cái kẻ đã khiến cho cô chật vật bị thương, đôi mắt anh bỗng chốc trở nên đỏ ngầu. Chờ tìm ra, anh sẽ cho kẻ đó biết thế nào là đau đớn.

Bảo Tích tỉnh dậy cũng là ba giờ đồng hồ sau. Vừa mở mắt ra thì cô đã thấy đầu mình choáng váng, định ngồi dậy nhưng lại không cựa nổi mình. Hoàng Kỳ thấy cô ở trên giường cử động nên liền đỡ cô ngồi dậy:



-Từ từ, cẩn thận.

Bảo Tích ngồi dựa người vào thành giường, cô hít thở sâu lấy lại bình tĩnh. Tuy cơn đau đã qua đi nhưng nó vẫn làm cơ thể cô khó chịu. Hoàng Kỳ thấy cô nhăn mày thì vô cùng sốt ruột.

-Em thấy trong người thế nào rồi?

Cô ngủ được ba tiếng đồng hồ, trong ba tiếng này anh ngồi cạnh cô cũng chẳng rời đi đâu. Nhìn khuôn mặt cứ túa mồ hôi của cô, anh không khỏi đau lòng! Anh nắm lấy tay cô, lại bị cô siết chặt. Anh biết sự đau đớn này đã quá sức chịu đựng với cô khi thuốc tê tan đi.

-Hoàng Kỳ. Em đau.

Hoàng Kỳ ôm cô tựa vào người mình:

-Anh biết. Cố gắng lên. Sẽ hết nhanh thôi.

Tựa vào ngực anh, Bảo Tích chợt nức nở. Thật sự cũng không đau đến nỗi cô không chịu đựng được. Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên cô được một người dỗ dành khi bị thương.

Khi còn nhỏ, thường bị những đứa bạn cùng trang lứa, thậm chí cả ba mẹ chúng mắng cô là con của người đàn bà theo trai, coi cô như một đứa trẻ hư hỏng mà đối xử. Vì thế mà cô phải tự đấu tranh khi bị bắt nạt, không khóc, không nháo. Bởi có khóc cũng không ai thương xót. Vì vậy mà tính cách của cô càng ngày càng lạnh lùng và cứng rắn. Giờ đây được anh hoi han chăm sóc, tự nhiên cầm lòng không đậu nước mắt cứ chảy dài.

Hoàng Kỳ yên lặng vỗ vỗ lưng cho cô. Có lẽ để cho cô khóc sẽ giải tỏa được nỗi khó chịu trong lòng. Ngay lúc này điện thoại của anh rung lên. Bảo Tích biết anh có công việc nên không hồ nháo nữa, cô rời khỏi người anh, tự mình tựa vào thành giường:

-Anh lo cho công việc đi. Em đỡ hơn rồi.

Hoàng Kỳ gật đầu đỡ cô nằm xuống:

-Anh nghe điện thoại một chút. Em nghỉ ngơi đi. Anh sẽ quay lại ngay thôi.

Anh đứng dậy sau đó bước ra ngoài, lúc này Kỳ Dương đã đứng chờ đợi sẵn bên ngoài, thấy anh thì liền báo cáo:

-Boss, đã tra ra rồi. Gã đàn ông cũng đã bị bắt.

-Có hỏi được gì chưa?



-Gã có đứa con gái đang nằm viện điều trị bệnh viêm phổi. Được người ta thuê với số tiền hậu hĩnh nên làm liều.

-Ai là người thuê hắn?

-Đang tra.

Anh nhíu mày:

-Cậu dùng 3 tiếng đồng hồ chỉ được nhiêu đó thông tin?

-Dạ... thưa.....

Ngay lúc này điện thoại trên tay Kỳ Dương reo lên. Cậu nhanh chóng bắt máy. Vừa nghe vừa há hốc mồm sửng sốt. Sau khi cúp máy thì lại tiếp tục nói với Hoàng Kỳ:

-Đã có thông tin. Người thuê là... Giang Duyên..

-Giang Duyên?

-Là giám đốc phòng truyền thông vừa bị đình chỉ công tác dạo trước. Giờ đang là nhân viên phòng chế tác.

Hoàng Kỳ nhớ ra cô ta rồi. Cái người đã từng xúc phạm Bảo Tích vì cho rằng cô quyến rũ anh. Sau đó bị khách hàng kiện cáo nên sẵn dịp anh giáng chức luôn. Kỳ Dương thấy anh đăm chiêu nên nói luôn:

-Cô ta còn ghen tuông vì nghĩ rằng chồng cô ta có dang díu với cô Bảo Tích. sau đó hai vợ chồng có gây hấn nên Trọng Nhân đưa đơn đòi ly hôn. Có vẻ như vì vậy mà sinh lòng thù hận.

Giao hết chứng cứ có được cho công an để họ làm việc theo quy trình. Dù có vì lí do gì mà đả thương người khác thì cũng xứng đáng bị trừng trị.

-Vâng.

Kỳ Dương đáp ứng rồi lui ra ngoài. Hoàng Kỳ quay lại phòng bệnh thấy Bảo Tích đã tự mình ngồi dậy thẩn thờ nhìn ra cửa sổ.
— QUẢNG CÁO —