Bích Nhàn liếc nhìn chung quanh, xác định không có những người khác có thể nghe thấy, mới mở miệng nói:
-Cậu ta đang có quan hệ nam nữ rất không rõ ràng. Con ở bên cạnh cậu ta sẽ chuốc lấy đau khổ. Một người đàn ông nhìn thấy gái đẹp thì chân bước không nổi. Đó không phải là người đủ tin tưởng để con gửi gắm cuộc đời.
Biểu cảm trên mặt Bảo Tích chậm rãi cứng đờ, nửa ngày, mở miệng nói:
-À, ngay bản thân tôi nhìn thấy soái ca cũng không bước nổi.
Bích Nhàn cảm thấy Bảo Tích bị mê hoặc quá sâu, như thế này còn vì cậu ta giải thích.
-Con cho rằng mẹ đùa giỡn sao? Con cho rằng cậu ta sẽ vì con mà thay đổi sao?
Bảo Tích nghe Bích Nhàn to tiếng thì ngước mắt lên nhìn thẳng vào bà, điềm đạm lên tiếng:
-Vậy một người đàn ông tận tụy làm việc cả đời để chăm lo gia đình, luôn chung tình không hề liếc mắt đưa tình, không hề ngắm nghía những người phụ nữ đẹp xung quanh như ba tôi cũng đâu có giữ được chân bà?
Câu nói của cô làm cho Bích Nhàn cứng người lại không biết phải nói làm sao. Bảo Tích thấy biểu cảm của bà ta thì hả dạ vô cùng. Bà ta lấy tư cách gì mà giáo huấn cô chứ? Cô quen người như thế nào, tốt hay xấu không có chút liên quan đến bà ta.
-Bao nhiêu năm qua không có sự can thiệp của bà tôi vẫn sống rất tốt. Vì vậy đừng có làm ra vẻ là người mẹ tốt hay quan tâm đến tôi như một bà mẹ nữa. Bà không xứng.
-Mẹ...
-Được rồi, tôi có chút việc đi trước.
Bảo Tích mặc dù quay đầu đi luôn, sắc mặt không tốt, nhưng Bích Nhàn nhìn bóng lưng của cô, trong lòng như có một tảng đá rơi xuống đè nặng.
Bảo Tích bước nhanh về phía trước. Trong lòng cô rất rất rất không thoải mái. Tại sao chứ? Tại sao bà ta lại nói với cô những lời đó để cô phải bực bội thế này chứ? Bà ta là ai mà dám thay cô đánh giá bạn trai cô?
Là thật thì thế nào, trước đây cô và anh chưa ở bên nhau, sinh hoạt cá nhân của anh thế nào đều là tự do của anh, chỉ cần bây giờ anh không trăng hoa mà chung tình với cô là được rồi. Dù nghĩ như thế nhưng trong lòng vẫn thật là khó chịu!
Giờ cô muốn bình phục tâm tình của mình cũng khó nữa. Hoàng Kỳ tên cẩu nam nhân này! Con mẹ nó anh không phải nói thích tôi hay sao? Sao anh lại khiến tôi trở nên tầm thường như thế chứ!
Bảo Tích càng nghĩ càng giận. Dù bây giờ nắng đã tắt hết, màn đêm đã bắt đầu xâm lấn không gian, nhưng hết lần này tới lần khác ngẩng đầu một cái vẫn thấy mấy người phụ nữ đang ở bờ biển chụp ảnh, toàn là mặc bikini, ngực tấn công mông phòng thủ, toàn bày ra tư thế xinh đẹp nhất của mình.
Nếu Hoàng Kỳ ở chỗ này, có phải nhìn đến mức chảy máu mũi rồi không? Anh cứ đợi đấy cho tôi. Để xem tôi trị anh như thế nào.
Một ngày làm việc trôi qua rất nhanh. Ngày trở về ngược lại gặp một trận mưa. Bên kia Hoàng Kỳ giám sát tin tức vô cùng chính xác, Bảo Tích xuống máy bay một lúc đã nhận được tin nhắn của anh.
“Đến rồi?”
Bảo Tích kéo vali của mình, đi thật nhanh theo chân những người khác ra xe của tập đoàn đã chờ sẵn bên ngoài, nhán một chữ trả lời:
“Ừm.”
“Đến văn phòng chờ anh”.
Bảo Tích ngẩng đầu nhìn ra phía cửa xe:
“Không được. Bàn giao tài liệu xong, em về nhà trước. Nghỉ ngơi một chút. Hơi mệt”
Hoàng Kỳ nhận được tin nhắn, mắt nhìn xuống dưới lầu, khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ.
“Ừm. Nghỉ ngơi đi. Tối anh mang đồ ăn về.”
Bên này Hoàng Kỳ tâm tình không tệ, hiệu suất làm việc tăng gấp đôi. Bên kia, Bảo Tích về đến nhà, tắm rửa một trận, thay quần áo khác, sấy khô tóc là lăn lên giường nhắm mắt ngủ.
Hoàng Kỳ xong công việc thì lệnh cho tài xế chở đến siêu thị. Anh mua một số nguyên liệu nấu ăn thông dụng, quyết định tối nay sẽ tự tay nấu cho cô bữa ăn tối. Sau cái hôm chờ cô cả một buổi ở bên ngoài thì anh đã tự ý thêm dấu vân tay của mình vào hệ thống mở cửa. Kèm theo đó cũng bí mật làm thêm một chùm chìa khóa dự phòng.
Từ khi về nước, anh cũng không thường xuyên nấu cơm, bình thường hiếm khi xuống bếp. Ngẫu nhiên muốn ăn mấy món đồ ăn phức tạp đều đã có Kỳ Dương tìm đầu bếp nấu sẵn mang đến.
Nhưng hôm nay anh muốn trổ tài, từng đao thái xuống, thịt cắt rất cân xứng, độ dày đều, nhìn cảnh đẹp ý vui. Có lẽ đây chính là mang theo tình cảm khi nấu cơm đi.
Bảy giờ tối, Bảo Tích từ trong giấc ngủ mơ màng trở dậy, hình ảnh mà cô thấy đầu tiên là Hoàng Kỳ, trên cổ treo tạp dề, tay cầm vá nếm thử đồ ăn.
Hoàng Kỳ nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, nhìn cô với ánh mắt vô cùng dịu dàng.
-Hôm nay mệt mỏi lắm sao? Anh đã tự mình làm cơm cho em rồi này.
-Không mệt. Chỉ là buồn ngủ.
Hoàng Kỳ kéo cô đi vào, để cô ngồi trên ghế sa lon.
-Em đợi một lát, xong ngay đây.
Gặp dáng vẻ anh như thế này, cô có chút không quen. Một phó chủ tịch lạnh lùng cao cao tại thượng lại đang đeo tạp dề nấu cho cô ăn. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài có khi nào cô bị nước bọt của đám phụ nữ ngoài kia dìm chết hay không hả?
-Cần em giúp gì không?
-Không cần đâu.
Anh quay trở lại phòng bếp, rất nhanh đã bưng lên ba món ăn. Thịt sườn chua ngọt, đầu cá nấu canh giá cà chua, cá chiên xù xốt xà lách.
Nhìn thấy bàn thành phẩm này, Bảo Tích còn có chút rung động. Quả nhiên, bạn trai tốt, chắc anh cũng không biết mình có thể có bao nhiêu ưu tú.
Hoàng Kỳ vào bàn, ngồi đối diện cô, đầu tiên đưa đôi đũa cho cô:
-Nếm thử đi, xem có vừa khẩu vị em không?
Bảo Tích cầm đũa, không hề do dự gắp một miếng cá bỏ miệng. Thơm, giòn, chua ngọt mặn vừa đủ. Mùi vị quả thật rất hợp ý cô. Ánh mắt cô nhướng lên một chút
-Thấy sao?
Hoàng Kỳ quan sát vẻ mặt cô mang nét mong chờ hỏi một câu. Bảo Tích không muốn anh đắc ý, chỉ nhàn nhạt nói hai chữ:
-Không tệ.
Mặc dù Hoàng Kỳ không biết vì sao cô có thái độ hơi khó chịu, nhưng mà cũng biết cô đang dối lòng mình. Không phai ránh mắt sáng lên rồi sao? Còn liên tục gắp nữa kìa.
Anh thấy dáng vẻ này cũng tin tưởng mấy món ăn này thật là không tệ. Nhưng hiện tại tâm tình cô đang không tốt.
-Tâm tình không tốt sẽ gây ức chế cho dạ dày dẫn đến tiêu hóa không tốt.
Mắt nhìn thức ăn trên bàn, lại bổ sung:
-Nếu biết vậy anh đã làm những món thanh đạm hơn.
Bảo Tích cười lạnh:
-Còn ra vẻ quan tâm em sao? Vậy mà hôm qua em lại nghe có người tố cáo anh trăng hoa bay bướm đấy.
Hoàng Kỳ híp híp mắt, cố gắng nghĩ lại. Hôm qua hình như anh đóng đô ở văn phòng, ngay cả ăn cơm đều là người của phòng ăn đưa vào, người từng thấy qua ngoại trừ Kỳ Dương chính là trong mấy cấp quản lý đó, đều là đàn ông.
-Anh trăng hoa bay bướm với ai kia?
Mà từ trước tới giờ căn bản ngay cả bạn gái chính thức còn không có. Lấy đâu ra trăng hoa? Anh híp híp mắt, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn cô:
-Có một người anh luôn muốn trăng hoa mà chưa được. Hay là hôm nay chúng ta thử trăng hoa xem như thế nào nhé?
Bảo Tích thở ra một hơi, cảm giác gương mặt của mình hơi nóng. Giả vờ, chính là giả vờ. Rốt cuộc là hôm nay ăn trúng thứ gì mà anh nói chuyện quá cợt nhả. Dù sao bây giờ cô không có cách nào trao đổi bình thường với anh.
Bảo Tích uống một hớp nước, vô cùng nghiêm túc nói:
-Tối hôm qua anh ngủ có ngon không?
Hoàng Kỳ để đũa xuống, tự mình rót ly nước, nhấp một hớp:
-Em có chuyện gì cứ nói thẳng với anh đi. Chúng ta cùng nhau giải quyết.
Bảo Tích nghĩ nghĩ, vậy liền nói thẳng đi.
-Hôm qua em đã rất khó chịu. Bởi vì, hôm qua em nghe chút lời đồn đại liên quan tới anh.
-Ừm. Lời đồn đại gì?
-Chính là có người nói anh rất phong lưu, vừa đến nước ngoài liền không có hạn chế, trầm mê sắc đẹp, à, còn có khả năng...
Hoàng Kỳ cũng không có ngạc nhiên gì, hất cằm lên;
-Em nói tiếp đi.
Bảo Tích nghĩ thầm sao anh lại không có chút phản ứng gì cả thế: