Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 158: MỘT THÁNG LÃI BA TRĂM TRIỆU.



Trong lúc xe đang chạy trên một đoạn đường nhựa thì bỗng nhiên có một chiếc xe việt dã chạy song song qua bên này.

Mở cửa sổ xe ra có thể nhìn thấy năm người đàn ông vạm vỡ trọc đầu đang ngồi trong chiếc xe sát bên.

Có một người trong đó hét to về phía xe của Tiểu My:

-Này, em gái Hoài An, chúng tôi ở cửa quán bar đợi em cả nửa ngày, em lại bỏ chạy đi chơi, có kỳ cục quá không vậy?

Bảo Tích nhíu mày nhìn Hoài An:

-Mấy người đó là ai vậy?

Hoài An có vẻ rất lo lắng, lắp bắp nói:

-Là... là một đám người xấu! Đừng quan tâm bọn họ... Tiểu My, đi mau đi.

Nhưng chiếc xe đã nhanh chóng chạy qua từ phía đối diện hòng chặn đường đi của Tiểu My. Thực sự với tài lái xe của Tiểu My thì không thể nào không giẫm xuống chân phanh rồi dừng xe ở ven đường.

Mấy tên đàn ông nối đuôi nhau xuống xe rồi bao vây lấy xe của ba người, đáng sợ tới mức Tiểu My phải khóa trái cửa, cả ba người ngồi yên trong xe. Bảo Tích nhận ra tên đàn ông đã từng muốn sàm sỡ Tiểu My trong quán của Hoài An dạo nọ.

-Nếu không xuống xe, đừng trách tụi anh đập xe của các em nha.

Tiểu My nghe thấy thì lo sợ thốt lên:

-Làm sao bây giờ? Họ đập xe thì tụi mình có bị thương không?

Bảo Tích nhíu mày nhìn Hoài An:

-Tại sao cậu lại dây dưa với bọn này? Có chuyện gì?

-Ơ... Tớ... tớ nợ tiền chúng.

Hoài An lắp ba lắp bắp trả lời:



-Nhưng không phải tự nhiên mà tớ mượn. Mấy tên này ức hiếp nhân viên trong quán tớ. Vì để được yên ổn nên mới....

Bảo Tích mở điện thoại gọi cho Hoàng Kỳ rồi đưa máy cho Hoài An:

-Có người bắt máy thì nói rõ tình hình.

Cô cởi đai an toàn ra, mở cửa xuống xe, bình tĩnh hỏi.

-Các người là ai? Tự nhiên chặn xe người ta giữa đường làm gì vậy.

Lúc này, từ trong đám người, tên đàn ông cô đã gặp ở quán bar đợt trước bước ra. Hắn cười gian rồi nói:

-Sao cơ? Ô, thì ra là người quen. Cô bé, còn nhớ anh không?

Bảo Tích không trả lời hắn mà hỏi lại:

-Các người có hiềm khích gì với bạn tôi sao?

-Hiềm khích?

Hắn lấy ra một tập hóa đơn:

-Tháng trước bạn của bé con mượn hai trăm triệu ở chỗ của anh và hứa là hôm nay sẽ trả, kết quả là lừa bọn anh đến cửa quán chờ nó cả nửa ngày trời. Còn bản thân thì chạy đến tìm bé con đi dạo phố, em nói xem chuyện này tụi anh nên làm sao bây giờ?

-Hai trăm triệu, tôi trả thay cho cô ấy.

-Sao? Bé con nói cái gì?

Gã cười ha hả, mấy tên đàn ông đi cùng cũng cười lớn theo, nhìn cô như thể đang nhìn một người ngoài hành tinh vậy.

-Này em gái. Em từ hành tinh nào rớt xuống đấy? Mượn hai trăm trả hai trăm? Em xem bọn anh là tổ chức từ thiện đấy à? Em đi vay tiền ngân hàng cũng đâu thể nào ngay cả một đồng tiền lãi cũng không có, đúng chứ? Tụi anh cũng không thể ăn không khí mà sống.

-Vậy thì cả tiền gốc và lãi tổng cộng phải trả bao nhiêu?



Hắn xòe ra năm ngón tay.

-Năm trăm? Lãi thế này có phải là hơi cao hay không? Anh đang ăn cướp à? Một tháng lãi ba trăm triệu?

-Aizzz, đừng nói khó nghe như vậy chứ em gái. Cướp bóc là phạm pháp, bọn anh đều là dân lương thiện, chuyện phạm pháp thế này anh không thể làm được.

Bảo Tích thấy tức giận vô cùng, nhóm người này ức hiếp ngồời quá đáng. Giờ cô cũng hiểu tại sao Hoài An phải trốn tránh. Đoán chừng nếu không đưa tiền cho nhóm người này thì sẽ bị đánh chết. Hơn nữa mượn tiền từ chỗ bọn chúng thì nhất định không thể nào trả hết được.

Đối với một cô gái như Hoài An mà nói, ngoại trừ bỏ chạy thì không còn cách nào khác. Hiệện tại với mấấy miếng võ mèo cào cô từng học mà muốn đối phó với đám đàn ông này chắc chắn không ổn. Phải làm sao đây?

-Anh muốn nhiều tiền như thế thì có lẽ chúng tôi không có để trả ngay cho anh được. Nếu không anh cho tôi vài ngày. Tôi sẽ chuẩn bị tiền rồi trả anh. Được không?

Tên kia cười to, nói:

-Không trả nổi cũng không sao cả, thật ra thì tụi em có thể không cần phải trả tiền.

Hắn dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía Bảo Tích.

-Em gái à. Tính ra cả mâý đứa bọn em cũng có thể xem là hoa khôi xinh đẹp, trông lại năng động đầy sức sống như thế, chỉ cần các em bằng lòng làm bạn gái của bọn anh, cùng bọn anh chơi đùa vài ngày thì coi như anh sẽ bỏ qua năm trăm triệu này.

Bảo Tích cắn cắn môi không biết phải đối phó thế nào. Thấy ánh mắt ghê tởm của mấy tên đó nhìn mình mà cô muốốn sởn gai ốc. Nhưng làm căng thì đánh không lại. đoạn đường này lại vắng như vậy. Mà cho dù có ngồời thì trong tình huống này có ai dám dừng lại giúp đỡ chứ? Hy vọng Hoàng Kỳ sẽ đến được đây.

Ngay lúc này, Hoài An mở cửa bớc xuống chạy lại chắn trước người Bảo Tích:

-Tiền là tôi nợ các người. Không liên quan gì tới hai người họ. Anh để họ đi đi. Tôi sẽ mặc cho các người xử lý. Muốn làm bạn gái hay gì tùy các người.

Một chiếc xe BMW trờ tới dừng lại ngay chỗ của bọn họ. Ba người đàn ông bước xuống vừa lúc nghe được câu nói này của Hoài An:

-Bạn gái sao? Muốn làm thì làm bạn gái tôi, tôi không có hứng thú nhường bạn gái của mình cho người khác.

Vừa nói anh ta vừa lách qua đám người kia đi về phía trước. Hai người vệ sỹ bên cạnh luôn theo sát phía sau. Gã đàn ông không chút vui vẻ nhìn người vừa nói:

-Mày là ai mà chĩa mõm vào chuyện của bọn tao? Không muốn làm? Vậy thì trả tiền!
— QUẢNG CÁO —