An nhắm mắt lại, nhăn mày, hít một hơi, buôn tay nhéo cằm cô ra, ôm lấy bả vai cô, ấn cô nằm ở trong lồng ngực của mình.
Bảo Tích thì không an phận thật, sau khi điều chỉnh được tư thế thoải má, nói:
-Em hỏi anh chuyện này?
-Ừm.
Tay Hoàng Kỳ đặt trên eo cô, không chút để ý mà trả lời.
-Hôm nay em nghe thấy bọn họ nói, là dì không đồng ý cho anh trai anh và bạn gái đính hôn. Sau đó chia rẽ bọn họ…… Này, tay anh đừng có lộn xộn! Nhột! Ha ha….
Bảo Tích gạt tay anh, tiếp tục nói:
- Chuyện dì khiến cho anh trai anh giận bỏ đi ra nước ngoài, không chịu trở về là thật hay giả?
-Giả đấy.
Hoàng Kỳ bỗng nhiên cười, không chờ Bảo Tích hỏi tiếp liền giải thích:
- Giữa bọn họ xuất hiện vấn đề trong tình cảm, khó vượt qua được, dây dưa nhiều năm. Cô ấy là người đề nghị chia tay, sau lại muốn quay lại.
Bảo Tích nghe được có chút mơ hồ:
-Đề nghị chia tay sao?
-Ừm.
Hoàng Kỳ ngón tay vòng quanh đầu tóc Bảo Tích, nói lên chuyện này, gần như không có bất kỳ cảm xúc gì:
-Cô ta cho rằng nếu như là đi cùng nhau cả đời người, tách ra một khoảng thời gian, cũng sẽ về lại với nhau. Vì vậy đã bỏ đi không lời từ biệt mấy năm trời làm anh ấy đau đớn vật vã.
-Ồ.
Bảo Tích đang nghĩ về câu chuyện của hai người kia, bỗng cảm giác được tay Hoàng Kỳ lại không thành thật mò mẫm trong áo cô, vì thế vỗ vỗ ngực anh:
-Đừng lộn xộn.
-Lộn xộn đâu. Anh đang kể chuyện mà. Cho đến khi anh ấy nguôi ngoai, cô ta lại xuất hiện và đòi bắt đầu lại từ đầu. Vì thế mẹ mới ra mặt
-Vậy giờ cô ta ra sao?
-Không rõ lắm.
-Sao anh lại không rõ?
Hoàng Kỳ liếc cô một cái:
-Tại sao anh phải đi quan tâm bạn gái cũ của anh trai mình?
Anh dùng bàn tay cấu cấu cằm cô:
-Mà em quan tâm nhiều như thế làm gì?
Bảo Tích nhìn chằm chằm anh:
-Em chỉ tuỳ tiện hỏi một chút thôi, không thể sao?
Cô rũ mắt, ngón tay vô ý thức mà trêu đùa cúc áo trên sơ mi của Hoàng Kỳ, một chút một chút, cào đến Hoàng Kỳ
-Này cô gái, không tiện thì cũng đừng trêu chọc anh.
Anh bắt lấy tay cô:
-Hay là em vẫn muốn giúp anh giải quyết?
Bảo Tích ngẩng đầu, rút ra tay mình ra, đấm anh một cái:
-Anh bị **** ***** lên não à?
Cô tránh thoát khỏi cái ôm của anh, đứng dậy đi xuống giường.
-Em đi thay quần áo.
Hoàng Kỳ nhìn trần nhà, thở phào nhẹ nhõm, cũng đứng dậy.
-Anh cũng về tắm một cái.
Bảo Tích tiến phòng tắm nghe anh nói lại thò đầu ra.
-Hửm?
Hoàng Kỳ cầm áo khoác, nghiêng đầu nhìn cô, cười như không cười mà nói:
- Muốn anh ở lại cùng em?
Bảo Tích ôm cửa, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn anh, qua một hồi lâu, đột nhiên mở miệng:
Một lúc sau, Bảo Tích mặc đồ ngủ và trùm tóc đi ra. Vừa bước ra đã thấy Hoàng Kỳ ở trên ghế sô pha của cô, mặc một bộ áo ngủ màu xám, trong tay cầm quyển sách. Thấy cô đi ra, anh ngẩng đầu lên nhìn.