Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 167: HOÀNG KỲ ĐẾN CỨU.



Lúc này ở tổng bộ Hoàng Anh, Hoàng Kỳ gương mặt bắt đầu co rút, hai chân thoăn thoắt đi xuống hầm để xe

Kỳ Dương nhìn di động của anh vẫn đang mở loa ngoài nghe cuộc nói chuyện của nhóm người Lâm Giai và Bảo Tích, lại nói:

-Cảnh sát thành phố B đã phái người tới các khu vực nhà kho của Galax. Chắc phải mất ít thời gian.

-Bên phía Cao Đình sao rồi.

Hoàng Kỳ tầm mắt vẫn dừng lại ở màn hình điện thoại. Bên phía BảoTích hình như đang xảy ra đánh nhau.

Cô gái của anh, eo thon chân nhỏ, mắt ngọc mày ngài. Rõ ràng nên được đặt trong lòng bàn tay, sủng ái cả đời. Thực tế lại là thời khắc này bị người ta bắt nạt, phải đấu tranh với đám người hỗn tạp kia.

Tiếng ồn ào truyền tới bên tai lúc gần lúc xa, Hoàng Kỳ trước sau không nói một lời, ngồi vào ghế phụ.

Quanh thân anh tỏa ra một luồng khí vô cùng ủ dột. Kỳ Dương ở bên cạnh ngay cả thở mạnh cũng không dám, thậm chí có một cảm giác thời gian giống như đang đông lạnh lại.

Khi xe vừa khởi động xong, điện thoại của Kỳ Dương reo lên. Cậu ta vừa lấy ra thì đã bị Hoàng Kỳ giật lấy, ấn mở loa ngoài:

-Alô, Cao Đình.

-Khu nhà kho bỏ hoang ở phía đông. Tín hiệu ở giáp ranh khu Đông Bắc. Tớ sẽ gọi cảnh sát.

Kỳ Dương không chờ nhắc nhở đã tự giác lái xe đi.

Không biết qua bao lâu, thần kinh Kỳ Dương căng đến tột cùng. Cậu ta vượt không biết bao nhiêu đèn đỏ. Vé phạt chắc sẽ mất mấy tháng lương. Nhưng giờ này ai quan tâm được chứ.

Đáy mắt Hoàng Kỳ sâu thẳm, không nói gì, tầm mắt nhìn thẳng phía trước. Di động của Bảo Tích đã mất kết nối. Nhưng anh không thể gọi lại, sẽ gây chú ý cho mấy kẻ đó, và lại làm cho cô phân tâm.

Tại khu nhà kho hoang phế của Galax. Khi Lâm Giai hét lên, bốn tên đàn ông ba trước một sau xông vào muốn khống chế BảoTích. Cô cũng không phải kẻ vô dụng, dù là mấy miếng võ mèo cào cũng cố gắng hết sức để chống lại hòng thoát thân.

Thế nhưng một mình cô sức của một phụ nữ không thể nào địch lại bốn tên đàn ông khỏe mạnh. Mặc dù làm bị thương được hai tên, nhưng rồi cuối cùng cũng bị bắt lại.

Tên đã bị cô đánh ngã lúc nãy tức giận bước tới tát mạnh lên mặt cô:



-Con mẹ mày dám đánh tao bị thương.

Một bên má Bảo Tích bỏng rát, khóe miệng rỉ máu.

Lâm Giai nhìn cô chật vật ngã trên mặt đất mà vui vẻ cười to:

-Lão Tứ. Anh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Người đẹp như vậy cũng bị anh đánh.

Ngừng một chút, cô ả tiếp tục nói:

-Bảo Tích. Cô có biết vì sao tôi lại ghét cô đến vậy không?

Bảo Tích một bên gò má sưng tấy, lại đang bị một tên đàn ông trói lại, nắm tóc ép cô ngửa đầu nhìn Lâm Giai.

-Tôi và cô….. không thù oán, cũng chưa từng quen biết….

-Ha ha… ha…. Đúng là chưa từng quen biết. Nhưng từ khi cô leo lên giường của Hoàng Kỳ tức là đã đắc tội với tôi rồi.

Chịu đựng cơn đau, nhưng trong đầu BảoTích vẫn đánh ra câu hỏi, không phải cô ta là bạn gái của Duy Biên sao? Không lẽ đứng núi này trông núi nọ, muốn đánh chủ ý lên cả Hoàng Kỳ?

Ngay lúc cô đang muốn nghe lý do ở phía sau thì cánh cửa nhà kho ầm ầm ngã xuống.

Đám người Lâm Giai cũng bị giật mình. Khu nhà kho này khá hẻo lánh, lại bị bỏ hoang nhiều năm, bọn họ cũng không nghĩ sẽ có người đi đến nơi này.

Chờ đến khi bọn họ hoàn hồn thì Hoàng Kỳ đã đứng ở cửa vào.

Nhìn thấy Bảo Tích đang bị trói, lại bị một tên đàn ông nắm tóc giật lên, cơn tức trong người anh xộc lên đại não.

Kỳ Dương đi theo phía sau anh bỗng dưng cảm nhận được khí thế lạnh lùng đáng sợ phát ra từ người anh.

Cậu ta bị khựng lại trong chốc lát thì Hoàng Kỳ đã như cơn lốc phóng tới bên cạnh gã đàn ông đang khống chế BảoTích một cước đá ngay quai hàm của hắn.

Kỳ Dương phản ứng cũng rất nhanh. Ngay lập tức cậu theo sau Hoàng Kỳ tham gia cuộc chiến với ba gã còn lại. Đã lâu lắm rồi từ khi theo Phó chủ tịch, cậu ta không được động đấm động cước rồi.

Vì bị bất ngờ không kịp trở tay nên bốn gã đàn ông cao to nhanh chóng bị đo ván ngay sau đó dưới cặp mắt trợn tròn của Lâm Giai. Cô ta còn chưa kịp hoàn hồn thì đã đối diện ngay với ánh mắt sắc bén của Hoàng Kỳ.



Anh đang ôm lấy Bảo Tích và cởi trói cho cô:

-Bảo Tích. Anh đến rồi.

Ngay cả Thạch Quân nghe được tin cũng lên xe chạy như bay đến đây. Hắn dẫn theo mấy người chạy nhanh vào chỗ mà Hoàng Kỳ đang ngồi, vỗ vỗ vai Kỳ Dương :

-Tình hình hiện tại là như thế nào?

-Đã khống chế được. Như anh thấy đấy.

Vững vàng như Kỳ Dương, giọng nói giờ phút này cũng hơi hoảng:

-Nếu không đến kịp, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

-Mẹ nó……

Thạch Quân đá vào gã đàn ông đã bị thương nằm bên cạnh chân hắn:

-Tôi thấy tin liền gọi điện thoại cho cậu, cậu không chịu nhận?

Hoàng Kỳ Không nói gì, anh cứ nhìn chằm chằm Bảo Tích như thế, trong ánh mắt đen nhánh đó dường như có rất nhiều điều muốn nói.

Nhưng cuối cùng anh chỉ nói bốn chữ.

-Anh đưa em về.

Bảo Tích gật đầu, giọt nước mắt trong suốt lăn xuống gò má sưng tấy, giây tiếp theo đã bị anh bế lên đi ra xe.

Kỳ Dương vội vàng nói với Thạch Quân:

-Anh xử lý giúp phần còn lại được không? Tôi phải chở thiết kế Tích đến bệnh viện.

Không để Thạch Quân kịp phản ứng, cậu ta đã chạy theo Hoàng Kỳ.
— QUẢNG CÁO —