Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 180: XẢY RA CHÚT SỰ CỐ.



Hạ Lâm lên lầu không lâu, điện thoại của Bảo Tích cũng tin tin mấy tiếng báo hiệu tin nhắn.

Nhưng cô cầm lên còn chưa kịp xem, Hạ Lâm đã từ lầu hai đi xuống.

Trở lại chỗ ngồi, ánh đèn thủy tinh treo chiếu xuống, sắc mặt bà trầm tĩnh, cái muỗng khuấy khuấy trong chén canh, hỏi:

-Cháu không ăn nữa sao?

-Cháu ăn xong rồi, dì cứ ăn từ từ ạ.

Bảo Tích lấy khăn giấy lau miệng, giơ tay nhìn đồng hồ. Có lẽ đã có chuyện gì đó nghiêm trọng. Bữa cơm hôm nay đến đây sợ là phải kết thúc.

Hạ Lâm gọi vú Lan mang trái cây tráng miệng lên

-Công việc xảy ra chút chuyện, tương đối gấp, một lát Hoàng Kỳ chắc phải chạy đến công ty. Thật ngại quá! Một lát dì bảo tài xế đưa cháu về.

Lúc này hai người trên lầu đang chậm rãi đi xuống.

Hoàng Bắc nhìn lướt qua phòng ăn, thu lại ánh mắt nghiêm túc, cầm áo khoác, nói với vợ:

-Bọn anh đến công ty một chuyến.

Hoàng Kỳ đi đến trước mặt Bảo Tích, khom người, nhỏ giọng nói:

-Anh xin lỗi. Em ở đây nói chuyện với mẹ anh một lát, chút nữa tài xế sẽ đưa em về.

Bảo Tích cũng đoán chừng sự việc sẽ như thế, cũng không hỏi anh đã xảy ra chuyện gì. Ở trên phòng sách đi xuống, nét mặt của anh đã không còn thong dong như vừa rồi.

Cô chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng:

-Vâng.

Khi hai ba con Hoàng Kỳ đi rồi, Bảo Tích tự nhiên cũng không có tâm tư ở lại đây trò chuyện với Hạ Lâm. Hai người chỉ trao đổi một chút về xu hướng thời trang năm nay.

Rồi cô hứa sẽ thiết kế riêng cho bà một bộ dạ hội dự tiệc tập đoàn trước khi nghỉ tết Nguyên Đán. Sau đó, Hạ Lâm sắp xếp tài xế đưa cô về.



Lúc ngồi lên xe, cô mới mở lại điện thoại. Trước sau chưa quá nửa tiếng, cái đề tài về Giám đốc chi nhánh Hoàng Anh ở Đông nam Á đã ngoi lên top 3 bảng hot search.

Nếu là bình thường, việc này không nhất định sẽ thu hút lượt xem nhiều như vậy. Nhưng vừa lúc gặp phải việc Thiết kế trưởng vừa bị bắt cóc vẫn chưa hạ nhiệt.

Ở ngay lúc này xảy ra sự cố, từ khóa Hoàng Anh vừa xuất hiện, lượt view lập tức tăng vọt lên.

Nguyên nhân gây nên sự cố lộn xộn này là do kế toán trưởng cùng giám đốc chi nhánh ở Singapore cấu kết với nhau ẵm tiền vốn lưu động của công ty con chạy mất.

Lại ngay thời điểm cuối năm, phải quyết toán một lúc tất cả các nguồn hàng cũng như đáo hạn ngân hàng các kiểu.

Những món nợ tồn đọng trong nháy mắt bùng nổ. Người phụ trách vội vàng đến mức mất ăn mất ngủ cũng không thể xử lí tốt tình hình.

Cho nên dưới tình huống cấp bách phải gọi điện cho tổng bộ báo cáo tình hình. Mà một màn này đã tạo ra một trận sóng to gió lớn.

Đọc được mấy thứ này, Bảo Tích cuối cùng hiểu rõ tại sao Hoàng Bắc lại tức giận như thế.

Năm nay các hãng thời trang khác sôi nổi khai thác thị trường ở nước ngoài. Sai lầm lần này lại trở thành chìa khóa để các hãng khác có thời cơ chiếm lĩnh thị phần.

Mà lần này bởi vì chậm trễ thanh toán các khoản nợ đã làm cho cổ phiếu tập đoàn hạ thấp, kéo theo một loạt sự việc, cuối cùng làm cho tập đoàn điêu đứng… Hoàn toàn là đang khiên chiến giới hạn tiêu chuẩn cơ bản của việc phục vụ trong thị trường hải ngoại.

Sự kiện này xảy ra đã trực tiếp biểu lộ bên trong bộ phận doanh nghiệp của Hoàng Anh ở Singapore tiếp quản nhân lực không tốt. Thiếu sự phối hợp giữa các bộ phận gây nên việc nguồn tiền dễ bị thất thoát.

Đến nỗi muốn quy trách nhiệm, ở trong mắt chủ tịch Hoàng Bắc, Phó chủ tịch Hoàng Kỳ chính là người đứng mũi chịu sào.

Từ hai năm trước, sau khi Hoàng Bắc đem toàn quyền giao cho Hoàng Kỳ xử lí, ông đã không nhúng tay vào việc điều hành. Toàn bộ do Hoàng Kỳ phụ trách.

Chuyện này, ông sẽ không trách người khác, chỉ biết trách với con trai giám sát bộ phận kinh doanh ở nước ngoài không tốt, uỷ quyền quá nhiều, mới đưa đến xảy ra sự việc như vậy.

Sự cố phát sinh lần này đối với Hoàng Anh mà nói, ngoà anh ra, ai sẽ gánh vác nổi trách nhiệm đây?

Còn chưa đến nhà, Bảo Tích đã nhận được rất nhiều tin nhắn của bạn bè, từ đầu đến cuối cũng đều là hỏi về việc này.

Nhưng cô cũng chỉ biết được đại khái từ group công việc, đến nỗi hoàn chỉnh hay không, cô cũng không rõ ràng lắm, cho nên không thể nào nói kĩ càng.

Hiện tại đầy tin tức liên quan, cô cau mày, không có nào có thể tượng tượng hiện tại có bao nhiêu áp lực đang dồn lên trên người của Hoàng Kỳ. Vì vậy cô đâu dám hỏi trực tiếp anh.



Tài xế lái xe đến dưới lầu. Bảo Tích bước xuống xe, cảm giác thật trống trải.

Cô kéo lại cổ áo khoác, cúi đầu lên lầu.

Về đến nhà, thời gian còn sớm, cô ở trong phòng sách một chút, nhưng một trang sách cũng xem không vào.

Ngoài cửa sổ gió hơi mạnh, càng làm cho không khí trong nhà có vẻ đặc biệt an tĩnh, lạnh lẽo.

Cô bỏ túi xách trên sofa, đi tắm một cái ra còn chưa đến 9h, cô dựa vào trên ban công, cách cửa sổ nhìn xuống dưới.

Khung cảnh trời đêm nhìn từ tầng 15 rất hấp dẫn.

Nhưng tâm trạng cô lại rất phiền.

Đã rất lâu rồi cô không cảm nhận được loại cảm giác vô lực như thế.

Không biết Hoàng Kỳ bây giờ đang làm cái gì? Tình cảnh trước mặt là như thế nào? Mà cô cái gì cũng không làm được.

Suy nghĩ một lát, cô gửi cho anh một tin nhắn.

“Có nghiêm trọng không? Em về đến nhà rồi”

Như cô dự đoán, đến lúc cô nhắm mắt lại, đối phương vẫn không có hồi đáp.

Nhưng rồi cô vẫn là không thể ngủ ngon. Tuy rằng ý thức không quá rõ ràng, nhưng trong mơ mơ màng màng còn có thể nghe được âm thanh ở bên ngoài qua cửa sổ đang mở ở ban công.

Không biết qua bao lâu, trong lúc cô nửa tỉnh nửa mê, cảm giác trong phòng có động tĩnh rất nhỏ.

Trong lúc mơ màng cô vẫn nghĩ rằng do không đóng cửa sổ nên gió lồng vào phòng, vì thế không thèm để ý, vẫn yên tâm nằm ngủ.

Đột nhiên, trong lúc cô còn chưa thanh tỉnh, một đôi lạnh băng môi bao phủ lên, tỉ mỉ hôn cô.

Cơ thể cô tỉnh táo nhanh hơn đầu óc, mở mắt ra nháy mắt, còn chưa có thấy rõ người trước mắt, một cái tát cũng đã đánh qua.

“Bốp” một tiếng thật to, vang vọng toàn bộ căn phòng.
— QUẢNG CÁO —