Lời còn chưa nói hết đã bị chặn mất, Hoàng Kỳ nhẹ nhàng hôn cô một chút, bàn tay vuốt ve lưng cô, dịu dàng nói:
-Là thật! Anh ở đây cùng em rồi.
Bảo Tích không lên tiếng, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, cho đến ánh mắt có chút cay, mới nhỏ giọng nói:
-Em cảm thấy anh đối xử với em so với mẹ em đối xử với em còn tốt hơn.
-Phải không? Vậy sau này em đi theo anh. Anh sẽ cho em một mái nhà.
Hoàng Kỳ lãnh đạm nói, nhưng ánh mắt lại dừng trên mặt cô:
-Có được không?
Bảo Tích chui vào trong ngực anh, hai tay luồn qua bên hông anh, nắm thật chặt lấy quần áo của anh, cho đến đầu ngón tay trắng bệch
Hai tiếng ng như giống như hai giây vậy, nháy mắt một cái đã trôi qua.
Hoàng Kỳ hôn cô rồi đứng lên, cầm áo khoác:
-Anh đi đây.
Bảo Tích dường như còn có chút chưa tỉnh mộng. Cho đến khi tiễn người xuống dưới lầu, mới phát hiện bản thân không mang dép.
Hoàng Kỳ vuốt tóc cô phì cười:
-Em lên phòng đi. Anh cũng đâu phải là không về. Đừng làm ra vẻ không bỏ được như thế.
-Ai không bỏ được?
Bảo Tích hất tay anh một cái:
-Đi nhanh đi. Em xuống chỉ là em cũng muốn đi dạo một chút.
Hoàng Kỳ nhìn cô một cái thật sâu, xoay người lên xe, Bảo Tích cũng đi vào thang máy.
Về đến nhà, nhìn lại nhà trống rỗng, cô đột nhiên có chút buồn bã. Tối nay giống như là một giấc mộng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bảo Tích phát hiện dưới gối có bao lì xì.
Cô lúc ấy cầm bao lì xì đó, cười giống như một đứa ngốc.
Nhưng sau đó, Hoàng Kỳ thật sự rất khó sắp xếp thời gia về nước, ngay cả Lễ Tình Nhân 14/2 cũng không về được.
Anh gửi trợ lý đưa đến cho cô đôi bông tai mới nhất của Jewelry.
Thấy bọn họ như vậy, Hoài An đã từng rất cẩn thận hỏi qua cô:
-Cậu và bạn trai đã rât lâu rồi không gặp nhau. Cứ yên tâm để anh ta ở nước ngoài một mình như thế sao?
Bảo Tích không chút để ý mà nói:
-Mẹ anh ấy cũng yên tâm. Tớ thì có cái gì không yên tâm?
-Cậu biết là tớ không phải ý này.
Biện Toàn đâm đâm bả vai cô:
-Bạn tra cậu có người khác hay không cậu cũng không để ý sao?
Bảo Tích đang ăn cơm, nhai hai cái, đột nhiên nở nụ cười.
-Với tình huống bây giờ của anh ấy, nếu như có thời gian rảnh rỗi hận không thể nằm lên giường ngủ ba ngày ba đêm. Còn có tinh lực giấu tớ làm chuyện gì đó, tớ thật sự rất khâm phục anh ấy.
Thời gian thật sự trôi qua quá chậm quá chậm rồi.
Nghỉ lễ 30/3; 1/5, cô nghỉ liên tục bốn ngày, cũng rất vui vẻ, muốn gây cho Hoàng Kỳ chút bất ngờ nên đặt vé đi Singapore.
Buổi sáng còn có thời gian, cô thu dọn một chút đồ đạc đơn giản, nhìn thời gian, hiện tại còn chưa đến 8 giờ, vừa khéo lại có thể đi xem bộ phim điện ảnh. Lúc cô vào chọn mua vé đã có hơn một nửa vé được bán ra.
Sau khi lấy vé, cô mua một hộp bắp rang, một mình cô ngồi ở chỗ kia rất thoải mái.
Không vài phút, trước mắt liền xuất hiện một đôi giày nam bóng loáng.