Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 194: CÓ HỐI HẬN CŨNG KHÔNG ĐƯỢC NỮA RỒI



Chiều hôm nay, Bảo Tích dẫn Hoàng Kỳ đến nghĩa trang một chuyến.

Anh cầm chìa khóa xe ra cửa, chậm rãi đi đến hầm giữ xe.

Nghĩa trang vẫn quạnh quẽ như cũ, trên đất cũng không ít lá khô.

Người đàn ông trên ảnh chụp ngũ quan nhẹ nhàng, mặt mày lại mơ hồ lộ ra anh khí.

Hoàng Kỳ cầm một bó hoa bách hợp, nhỏ giọng nói:

-Ba. Con Chào ba ạ.

Bảo Tích đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên , đối diện với ánh mắt bình thản của anh, nghẹn xuống, chưa nói cái gì.

Một tiếng “Ba” kêu rất thuận miệng.

Bảo Tích đặt bó hoa bách hợp trong tay tới trước mộ bia:

-Ba. Sinh nhật vui vẻ.

Trái tim cô nhói đau một cái. Ký ức đau thương ngày nào lại tràn về. Người đàn bà kia, ngày nào bỏ đi không chọn, lại chọn ngay trước ngày sinh nhật của ba cô để bỏ đi.

Nỗi đau của ông cũng bắt đầu từ đó. Cái chết của ông cũng bắt nguồn từ đó.

Cô thở dài, khom lưng, ngắm Hoàng Kỳ liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói:

-Đây là bạn trai của con.

Hoàng Kỳ liếc mắt nhìncô:

-Hửm? Em mới nói cái gì?

Bảo Tích nghẹn họng:

-Thì là bạn trai.

Anh nắm tay Bảo Tích, lẳng lặng mà nhìn tấm bia:

-Cô ấy nói sai rồi. Cho con đính chính. Con là chồng sắp cưới của cô ấy. Hôm nay ra mắt ba vợ. Con hứa với ba sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, không để cô ấy chịu chút uất ức nào.

Bình thường, Hoàng Kỳ là người không nói nhiều.

Bảo Tích không biết lúc này anh suy nghĩ cái gì mà nói nhiều thế. Cô không mở miệng, lại ở chỗ này đứng yên thật lâu, nhưng trong lòng vì những lời nói của anh mà ấm áp.

Cho đến khi mặt trời lặn xuống núi, hai người mới rời nghĩa trang.

Trên đường, di động Hoàng Kỳ vẫn đang reo.

Dù sao vừa mới về nước, rất nhiều chuyện cần xử lí tiếp nối nhau, trong khoảng thời gian này so với bất cứ thời gian nào trước đây sẽ càng bận hơn.

Nhưng anh vẫn là gác lại công việc một chút, cùng Bảo Tích ăn một bữa cơm tối, đưa cô về rồi mới đến công ty.

Về đến nhà, Bảo Tích thay quần áo, nằm ở trên giường, ở dưới ánh đèn đưa tay ra, nhìn chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh trên ngón áp út.

A. Nhẫn kim cương. Thật đúng là như mơ vậy. Nghĩ đến việc anh tự nhận là chồng sắp cưới của mình, khóe môi cô không tự giác cong lên một đường, trong lòng lại gió nổi mây phun, không ngủ được.

Đến khi đang mơ màng vào giấc thì mép giường lún xuống.

Cô không mở mắt, chóp mũi ngửi được mùi hương sữa tắm quen thuộc.

Người bên cạnh nhẹ nhàng nằm xuống, đắp chăn lại, ôm lấy cô.



Bảo Tích cọ cọ vào trong ngực anh, ôm eo anh, khóe miệng cong cong, nhỏ giọng mở miệng:

-Ông xã.

Tiếng cô nhỏ đến như là tiếng gió, từ trong ổ chăn tràn ra, lại quanh quẩn bên tai Hoàng Kỳ vài lần.

Anh rũ mắt nhìn người trong ngực.

Đôi mắt nhắm nghiền, giả vờ ngủ như thật, không ngờ được lông mi lại đang run.

Hoàng Kỳ ở đỉnh đầu cô nhỏ giọng nói:

-Mơ thấy người đàn ông nào rồi? Bà xã?

-Là mộng xuân. Có cảm giác không chân thật.

-Vậy làm thế nào cho chân thật đây, hửm???

Anh cúi xuống hôn cô. Bảo Tích hất tay:

-Để em ngủ. Ngày mai em không muốn mang hai con mắt gấu trúc đi ăn tiệc đâu à.

-Chiều mai kia mà. Cho em nghỉ buổi sáng….

-Khô…n..g.. ưm..mmm..



----

Buổi tiệc đính hôm của Bích Lư và Thạch Quân chiều hôm sau, ánh vàng rực rỡ mây tía ở chân trời cuồn cuộn.

Hoàng Kỳ và Bảo Tích xuống xe ở trước sảnh. Cô đang định bước vào trong thì bị Hoàng Kỳ kéo về sau một bước.

-Đợi một chút. Mẹ anh đi phía sau.

Bảo Tích xoay người, nhìn lại bên kia. Hạ Lâm và Hoàng Long cũng bước xuống từ chiếc xe phía sau.

Trừ lần gặp mặt vội vàng ở sảnh chung cư, Bảo Tích hoàn toàn chưa có cơ hội tiếp xúc với Hoàng Long.

Ánh mắt Hoàng Long quan sát Bảo Tích và Hoàng Kỳ một vòng:

-Hai đứa có vẻ đẹp đôi. Lo cưới cho nhanh đi. Kẻo người anh trai này tranh chấp hết tài sản thì không còn của hồi môn mà cưới đâu à.

Hạ Lâm vừa nghe xong thì cầm túi xách trên tay gõ mạnh lên đầu Hoàng Long một cái.

-Cái thằng giặc. Thiên hạ đồn đại đầy trên mạng xã hội còn chưa đủ, con còn muốn gây scandal thêm nữa hả?

Hoàng Long đưa tay lên che mặt:

-Mẹ. Con đùa một chút thôi. Mẹ làm thế lỡ mặt con bị thương thì sao?

Hạ Lâm nện thêm cho anh mấy cái nữa cho hả giận:

-Hủy dung luôn cho con đi mà tranh chấp tài sản. Ba mẹ còn sống sờ sờ ra đấy. Hừ.

-Thì mặc kệ họ đồn. Có tranh mấy thì con cũng có xài hết tài sản nhà mình đâu mà mẹ cứ lo.

Hạ Lâm tức giận phùng mang trợn má:

-Con còn nói nữa? Bỏ xứ mà đi làm mẹ mang tiếng ác còn chưa đủ. Giờ còn muốn tiếp tục gây chuyện?



Hoàng Kỳ nắm chặt tay Bảo Tích hứng thú cười như người ngoài cuộc. Hoàng Long tay che mặt chân dịch chuyển né tránh, vừa hướng em trai nhăn mặt:

-Này. Anh đi một thời gian mà mẹ đã thay đổi đến mức này rồi sao? Thời kỳ mãn kinh đến rồi?

Câu nói này càng làm cho Hạ Lâm nổi điên. Hoàng Kỳ thấy không ổn liền kéo bà lại:

-Mẹ. Đây là lễ ăn hỏi nhà người ta. Giữ chút thể diện.

Hạ Lâm hừ lạnh rồi chỉnh đốn lại khăn choàng vai. Hoàng Long cũng thở phào nhẹ nhàng, nhưng cũng sợ thế giới chưa đủ loạn, lại ghé tai Hoàng Kỳ hỏi nhỏ:

-Khi nào em chuẩn bị ra ở riêng luôn? Anh để ý căn phòng của em thật lâu đấy. Đổi cho anh.

Hoàng Kỳ liếc nhìn anh trai:

-Tùy lúc. Còn xem thái độ của anh như nào.

Hạ Lâm ở phía trước nghe thấy mấy lời này, nhướng mày cười lạnh.

Người ta nói con gái gả chồng như bát nước đổ đi, vậy hai đứa con trai luôn bị gái câu hồn này của bà thì chính là không cần gả cũng giống như nước chảy xiết ra biển không quay trở lại.

Bà không thèm nói nữa mà thẳng lưng đi vào bên trong.

Tại sảnh đường mọi người tụ tập đông đủ. Bích Lư mặc chiếc váy dài màu vàng kim mà cô thấy hôm qua.

Mà cô nàng kéo Thạch Quân mặc tây trang màu đen, hai người nhìn xem giống như là đôi tình nhân nồng nhiệt vậy.

-Hôm nay Thạch Quân trông rất đẹp trai đấy.

Bảo Tích nhỏ giọng nói. Hoàng Kỳ nghiêng đầu nhìn cô:

-Sao? Hối hận rồi?

Bảo Tích hừ một tiếng, mặt không đổi sắc mà nói:

-Hối hận thì có cơ hội sao?

Hoàng Kỳ cười khẽ:

- Có hối hận cũng không được nữa rồi.

Cô nhẹ nhàng than một tiếng:

-Họ thật đẹp đôi.

Hoàng Kỳ ôm lấy vai cô đi qua một bên

-Cũng tạm thôi.

Khi nói chuyện, Bích Lư và Thạch Quân cùng trưởng bối hai bên đều đã ra tới.

Hạ Lâm mới vừa còn không thanh sắc mà đánh giá một đôi kia, lúc này mặt lập tức thay đổi:

-Chúc mừng Đỗ phu nhân. Nhìn đôi vợ chồng mới quá là đẹp đôi nhỉ.

Câu nói này vào tai mấy người nhà họ Đỗ trở thành chột dạ. Dù sao trong mắt mọi người cặp đôi này chỉ là cuộc liên hôn vì lợi ích.

Nhưng mặt mũi của mình thì cũng phải giữ, không thể vì những câu nói vu vơ của người ngoài mà mất bình tĩnh được.

Bích Nhàn đưa mắt nhìn Bích Lư. Tuy nhiên không cần bà nói gì, tay Bích Lư đã đặt vào trong tay Thạch Quân:

-Cảm ơn bác đã khen. Thật sự anh Thạch Quân đối xử với cháu rất tốt. Chuyến công tác nước ngoài vừa rồi anh ấy còn chịu khó đấu giá chiếc nhẫn Pink Dream về tặng cháu nữa.
— QUẢNG CÁO —