Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 5: NGỒI TRONG LÒNG ANH TA CẢM GIÁC THẾ NÀO?



Bảo Tích chột dạ ngước mắt nhìn lên phía trước một cái. Hoàng Kỳ hình như không chú ý tới đối thoại của bọn họ.

Cô nhóc thối này thật là phiền phức, Bảo Tích hít sâu một hơi, mới chậm rãi xoay người nhìn về phía cô bé:

-Chị nói rồi, không phải thư tình. Em còn nhỏ như thế, biết gì chứ? Nghỉ ngơi sớm đi.

Cô bé con bĩu môi về phía cô rồi quay mặt đi, miệng lầm bầm nói gì đó không rõ. Sự chú ý của Hoàng Kỳ dường như bị chiếc Ipad hấp dẫn hết, hoàn toàn không để ý đến câu chuyện phía sau. Bảo Tích thở phào một hơi rồi lén cúi xuống nhặt lá thư lên, nhét lại vào túi mình. Cô tháo dây an toàn muốn đi đến phòng vệ sinh.

Vừa mới đứng lên đi được hai bước, máy bay đột nhiên không báo trước chút nào mà lắc lư, biên độ lại còn hơi mạnh, rất nhiều hành khách đều bị giật mình thức giấc, đèn chỉ thị giây nịt an toàn cũng nhanh chóng sang lên.

Cô không dám lộn xộn, lập tức nắm lấy tựa lưng của ghế ngồi bên cạnh đảm bảo cho mình ổn định.

Lúc này, radio máy bay đột nhiên vang lên: “Kính thưa quý khách. Bởi vì máy bay của chúng ta gặp phải lượng khí đối lưu tương đối mạnh,dẫqn đến lắc lư. Mời các vị trở lại ghế ngồi của mình, thắt chặt dây an toàn.”

Ngay lúc này, cô bé kia bị dọa sợ kêu oa oa, liều mạng ôm lấy cha của mình. Bảo Tích muốn quay lại ghế ngồi của mình. Có lẽ ngồi ghế với chiếc đai an toàn vẫn là giải pháp tốt nhất.

Nhưng mà cô vừa buông tay, chiếc máy bay lại lắc lư thêm lần nữa. Trọng tâm dưới chân cô không vững, cả người liền ngã xuống, không chệch tý nào ngã vào trong ngực Hoàng Kỳ.

Thân thể chạm nhau, nửa người của Bảo Tích nằm trong ngực của Hoàng Kỳ. Ngẩng đầu một cái, lập tức đối diện với ánh mắt của anh ta, hơi thở của anh ta quấn lấy người cô. Anh ta hơi nghiêng đầu xuống, trong đáy mắt không hề che dấu sự khôi hài và khinh thường.

Bảo Tích như muốn chửi thề “Con mẹ nó sao mà đen thế không biết”. Đây không phải là xuống máy bay mới vờ ngã mà là ngã luôn trên máy bay sao? Câu này là do kẻ nào miệng ăn mắm ăn muối phát ngôn lúc sáng đây nhỉ. Mà lúc này, tim của Bảo Tích lại không tự chủ được mà đập nhanh hơn. Giống như sắp nhảy ra ngoài, trên mặt đỏ ửng lan đến hai bên mang tai. Thật là xấu hổ mà.

Đúng lúc đó máy bay cũng dần dần yên ổn lại. Hai người cứ đối mặt với nhau như thế. Một người mặt đỏ đến tận mang tai, một người bình tĩnh đến mức trong mắt không có một chút cảm xúc nào.



Ngay sau đó, Hoàng Kỳ mở miệng:

-Cô còn định ngắm nhìn tôi bao lâu?

Bảo Tích bừng tỉnh, ngay lập tức đứng lên, hai tay vuốt vuốt tóc, ngón tay vô thức chạm vào mặt mình.

Với cái nhiệt độ này, hẳn là mặt cô giống như vừa mới xông hơi ra.

-Tôi… xin lỗi tổng giám đốc.

Bảo Tích nhắm mắt lại, không dám nhìn nét mặt của anh ta nữa, quay người ngay lập tức đi về chỗ ngồi.

Giang Duyên chờ cô ngồi yên vị mới nói:

-Bảo Tích, vừa nãy em…

-Không sao, lần đầu đi máy bay gặp trường hợp như này nên bị dọa sợ một chút.

Bảo Tích kiểm tra lại dây an toàn một chút, thở phào một hơi ổn định lại tinh thần. Giang Duyên vẫn không tha cho cô:

-Chị không nói cái đó, chị muốn hỏi em khi ngồi trong lòng tổng giám đốc, em có cảm giác gì không?

Bảo Tích muốn nổi đóa:



-Con mẹ nó chị thử bị như em đi rồi tìm cảm giác. Lúc đó em sợ chết khiếp, cảm với chả giác.

Giang Duyên che miệng cố gắng nén cười:

-Nếu được chị cũng muốn thử. Hihii

-Xùy...

Sau đó gần mười tiếng, Bảo Tích không dám rời ghế của mình. Lâu lâu lại len lén nhìn lên ghế phía trên. Cũng may Hoàng Kỳ sau đó đã ngủ liền mấy tiếng. Thời gian còn lại đều chuyên tâm vào ipad của mình, hoàn toàn không có phản ứng gì cho thấy anh ta để tâm đến việc lúc nãy. Nhưng cho dù là như thế, Bảo Tích vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Một chuyến bay đầy những thăng trầm cuối cùng cũng hạ cánh. Bảo Tích chưa bao giờ cảm thấy bay đường dài lại mệt đến như vậy. Vươn vai xoay xoay vài cái, cô lại nhớ đến thứ trong túi áo. Cô hít sâu không biết là lần thứ bao nhiêu rong ngày hôm nay, cầm phong thư này lên, cũng không biết phải nói thế nào với Tiểu My nữa. Thôi kệ, tới đâu hay tới đó vậy.

Xuống máy bay, Bảo Tích mở điện thoại di động ra. Tin nhắn và các cuộc gọi nhỡ nhanh chóng hiện lên. Sau khi ngồi lên xe buýt đi đến khách sạn, Bảo Tích mới rảnh rỗi bắt đầu trả lời tin nhắn. Nhóm đồng nghiệp trước khi sang Luân Đôn đã lập group để tiện liên lạc. Trưởng nhóm là giám đốc bộ phận Vĩnh Khang đang nhắc nhở mọi người sau khi nhận phòng khách sạn sẽ có 1 tiếng nghỉ ngơi, sau đó tập trung tại sảnh có xe đưa đến chi nhánh tập đoàn để tham dự hội nghị. Ngày mai sẽ chia nhóm dự các lớp tập huấn riêng. Ngay sau những tin nhắn này lại có một câu hỏi vô thưởng vô phạt của Giang Duyên:

“Không biết được ngồi trong lòng một người đàn ông xuất chúng thì có cảm giác gì nhỉ? ”

“????”

“Trời ơi, chuyện gì đã xảy ra?”

...

Phía sau đó là những bàn tán xôn xao của mọi người. Đọc đến đâu Bảo Tích đỏ mặt đến đấy. Chỉ có cô mới biết Giang Duyên đang ám chỉ mình. Cô liếc nhìn vẻ mặt gian trá của Giang Duyên rồi không thèm quan tâm nhét điện thoại vào túi, kéo hành lý đi.