Tiếng điện thoại reo lên làm Hoàng Kỳ tỉnh giấc. Anh nhìn đồng hồ thì đã gần 7g sáng. Giấc ngủ đêm qua của anh quả thật rất sâu. Không hiểu sao vừa tỉnh dậy anh lại mơ hồ thấy hình bóng cô gái say rượu lảm nhảm những lời nói không đâu trên ghế sofa.
Lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ kỳ quái trong đầu, anh lập tức ngồi dậy bắt máy. Giọng Kỳ Dương vang lên trong điện thoại:
-Phó chủ tịch.
-Tại sao không gọi tôi dậy?
-Ơ, vì đêm qua anh thức khuya quá. Với lại bác gái nói việc sáng nay trễ chút cũng không sao. Để anh ngủ thêm một lúc.
-Ừm, vậy cậu gọi có việc gì?
Kỳ Dương dừng một chút, nói ra tin tức mấu chốt nhất mà sáng hôm nay cậu vừa tra được:
-Có chút tin tức về Bích Nhàn.
-Nói đi.
-Trước khi bà ta lấy Đỗ Kỷ, cùng với người chồng trước, bà ta cũng có một người con gái, mà người này không xa lạ, chính là ... Bảo Tích.
Tim Hoàng Kỳ bỗng nhiên nhảy nhanh một nhịp.
-Còn gì nữa.
-À, mà hình như có khúc mắc gì đó với người chồng cũ. Vì cho đến khi ông ta mất vì tai nạn, trong đám tang lại không có mặt bà ta. Hình như cũng không liên lạc qua lại gì với Bảo Tích thì phải. Chỉ là thời gian gần đây bà ta cho người tìm kiếm mộ phần của chồng cũ. Tạm thời chỉ có vậy.
-Ừm. được rồi.
Sau khi im lặng thật lâu, anh cúp điện thoại.
Thì ra quan hệ của Bảo Tích và Bích Lư là như vậy. Hóa ra cô không phải vô cớ mà tính khí thất thường nóng giận với anh.
Hóa ra cảm xúc mấy ngày nay của cô, thật đúng là ... một chút cũng không liên quan đến anh.
Một chút cảm giác bị nghẹn ở ngay ngực đến khó thở, còn có một loại cảm giác vắng vẻ, mất mát làm Hoàng Kỳ cực khó chịu, nói không ra là vì sao.
Mà lúc này ở bên chung cư, Bảo Tích cũng tỉnh lại trong tiếng chuông điện thoại.
Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu mới tỉnh táo lại. Trời ạ, đau đầu quá. Mệt chết đi. Lần sau không được uống rượu nữa. Tiểu My kia toàn là sử bậy cô thôi.
Nhưng lúc đứng dậy xuống giường, cô không thể không mắng một câu “chết tiệt” . Nhỏ Hoài An này không phải là bán rượu đểu cho tụi cô đấy chứ? Đau đầu đến choáng váng đi mất.
Cố gắng lết thân ra phòng khách, cô ngẩn người, thiếu chút nữa liền gọi điện báo cảnh sát.
Cái gì đây? Gối tựa trên sofa rơi hết xuống đất. Giày của cô mỗi chỗ một chiếc văng trên sàn nhà. Còn có túi xách của cô cũng ở dưới bàn trà. Chuyện gì đã xảy ra?
Nhanh chóng nhìn về phía cửa. May mà cửa đã được đóng rồi.
Không phải có trộm vào nhà đó chứ? Nhưng nếu trộm vào bằng cách nào ? Vì sao tiền trong túi xách của cô vẫn còn nguyên? Nhìn xung quanh. Đồ đạc trong nhà cũng không mất món nào.
Trí nhớ của cô bắt đầu load lại từ từ. Cô uống rượu về, hình như có gặp Hoàng Kỳ.
Cái người vào nhà cô là anh ta?
Nhìn về phía ghế sofa, cô nhớ tới hình như lúc đó Hoàng Kỳ có ôm cô, thân thể cô dán sát vào người anh, giãy cũng không giãy ra được. Có lý nào...
Vội cúi đầu nhìn quần áo trên người, đúng là bộ quần áo cô mặc chiều hôm qua. Trong lòng Bảo Tích thở phào một hơi. Anh ta cũng không đến nỗi là ngụy quân tử.
Cũng may không xảy ra chuyện gì. Nếu không cô không biết sẽ đối mặt với anh thế nào nữa. Bảo Tích nhanh chóng mang dép lê vọt vào phòng tắm tắm rửa một trận.
Nước nóng ấm áp xua tan mệt mỏi, đồng thời cũng mang đi cảm xúc khó chịu mấy ngày nay.
Tối hôm qua rượu cũng uống rồi, nóng tính cũng nóng rồi, gây chuyện cũng gây chuyện rồi, trong lòng giống như đã được khai thông.
Cảm giác bực bội cũng vơi đi tám phần.
Cô sấy khô tóc rồi mới quay lại phòng khách bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn trước khi đi làm.
Nhưng sao cứ nhìn đến chiếc ghế sofa là trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Hoàng Kỳ. Lại nhớ tới lúc anh bế cô vào trong phòng.
Cái gì vậy trời. Cô đang bị điên chắc. Xấu hổ quá đi.
Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Bảo Tích.
Cô đứng dậy đi mở cửa, một cậu nhân viên giao hàng đưa cho cô một túi đồ ăn.
Bảo Tích nhìn biên lai, đúng là tên của cô, liền nhận đồ ăn, cũng không có cảm giác ngạc nhiên. Có lẽ Hoàng Kỳ rũ lòng thương sợ cô say rượu nên gọi giúp cô đây mà. Không phải hôm qua cũng như vậy sao?
Bên trong là một hộp cháo thịt bằm , một ly sữa đậu nành nóng.
Không chờ được, Bảo Tích rót sữa đậu nành ra ly, uống một ngụm. Ngon thật. Cô đặt lại ly sữa trên bàn, đi dọn dẹp nốt đống hỗn độn rồi mới mang thìa lên ăn bữa sáng.
Vừa ăn vừa nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói một lời cảm ơn với Hoàng Kỳ, liền lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn:
“ Đã nhận được bữa sáng, cảm ơn anh”
Gửi xong cô chờ một lúc cũng không thấy trả lời. Đúng là không chờ mong gì người bận rộn như Hoàng Kỳ sẽ trả lời nhanh tin nhắn của cô.