Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 86: TÔI KHÔNG NGẠI



Bây giờ Bảo Tích nhớ lại, cũng còn cảm thấy không thích hợp cho cuộc gọi này. Anh ta bị ngáo đá hay sao vậy? Bị mắng thẳng mặt vậy mà không tức giận sao? Còn có tâm trạng đi gọi điện cho cô?

Cô cũng không biết tại sao mình rất dị ứng khi nói chuyện với Hoàng Kỳ. Uể oải ngồi thẳng dậy ấn phím nghe:

-Alo

-Cùng ăn cơm tối đi?

-Không cần, tôi ăn rồi.

Sau khi trả lời mà không cần suy nghĩ, Bảo Tích thở ra một hơi. Nhưng ngay lúc này lạinghe tiếng cười nhẹ của Hoàng Kỳ:

-Tôi đang ở sau lưng em.

Hô hấp của Bảo Tích đột nhiên căng thẳng. Anh ta hiện hồn hay sao mà linh thế! Vừa quay đầu lại nhìn, người ở sau lưng đã tắt máy rồi bước vào ngồi đối diện cô.

Người phục vụ thuần thục đi đến bưng phần ăn của cô đã gọi trước đó đặt lên bàn. Sau đó lại cười tươi nhìn anh.

-Của cô đây. Xin lỗi hơi lâu. Còn anh đây dùng gì ạ?

Bảo Tích vắt miếng chanh vào tô bánh canh, nói:

-Anh ta chắc không ăn mấy món này đâu. Đừng quan tâm tới anh ta.

Hoàng Kỳ vẫn coi như không có gì nhàn nhạt nói:

-Sao lại không ăn? Cho tôi một phần giống cô ấy là được.

-Vâng ạ!

Người phục vụ ngẩng nhìn vào trong bếp hét to:

-Thêm một phần bánh canh lớn, đầu cá.

Người này lại còn tận tâm vỗ vỗ vai Hoàng Kỳ nói nhỏ:

-Bạn gái giận rồi. Yêu gái đẹp thì cố gắng chịu đựng một chút.



Bảo Tích vừa gắp một đũa bánh canh bỏ miệng thì bị sặc, ho sặc sụa. Cái gì chứ? Bạn gái sao? Ai là bạn gái anh ta vậy? Nhà ngươi chỉ là một chân chạy bàn trong quán ăn mà tầm mắt tinh dữ dằn?

Từ lúc Hoàng Kỳ vào đến đây, Bảo Tích có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người ở xung quanh đều đặt ở trên người anh.

Khí chất tự phụ của Hoàng Kỳ, sắc mặt lạnh nhạt, không hợp với bầu không khí hỗn tạp ở chỗ này. Anh hoàn toàn không giống như người có thể xuất hiện ở những chỗ thế này. Cô cũng không ngờ anh thật sự vào đây. Lại còn được nhận định là bạn trai cô.

Mười phút trước, nói dối lại bị bắt ngay tại trận. Giờ đây bị sặc, sợi bánh canh còn sộc lên tới mũi nóng rang. Khuôn mặt cô đỏ bừng, vừa khó chịu, vừa xấu hổ.

Hoàng Kỳ đứng dậy đi đến bên cạnh cô, vỗ vỗ lưng cho cô:

-Ăn một miếng cũng để bị sặc. Em là trẻ con sao?

Bảo Tích trong lòng khó chịu nhưng không thể phản bác, vì cô đang bận ho. Hoàng Kỳ nhếch môi cười khẽ, vẫn vỗ lưng cho cô đỡ hơn:

-Không phải nói ăn rồi sao?

Bảo Tích cứng đờ người, lấy giấy lau miệng mà nói:

-Ăn thêm. Khụ... khụ....

Nói xong, cô lại ho thêm một trận. Khi bình tĩnh lại, cô còn cố ý châm chọc anh một chút:

-Phó chủ tịch, anh mà cũng ăn những món này sao?

30k một tô đấy. Huống hồ hoàn cảnh nơi này…… Dù sao không thể nói là quá sạch sẽ. Sao anh có thể ngồi ăn ở đây?

Ai ngờ anh lại gật gật đầu:

-Ừm! Cũng chỉ là một bữa ăn thôi mà.

Vì thế anh yên lặng ngồi bên cạnh cô. Năm phút sau, người phục vụ lúc nãy lại bê phần ăn ra cho anh. Thấy anh đã đổi chỗ ngồi lại cười cười nháy mắt với anh một cái làm Bảo Tích muốn độn thổ. Được. Thì anh cứ chờ đi. Chờ tôi như nào trả lại anh.

Nhưng khi Hoàng Kỳ ở đối diện nhíu mày nhìn nồi bánh canh có hẳn một cái đầu cá lóc. Cô cười khẩy. Quả nhiên vẫn là không thể ăn được.

Chỗ này ông chủ nấu không giống những chỗ khác. Mỗi phần ăn đều được đun trong nồi đất để giữ độ nóng. Nếu muốn ăn đầu cá, phần đầu cá cũng được để trong nồi, người ăn sẽ có một cái đĩa để bỏ ra ăn cho tiện. Nếu muốn ăn thịt cá thì sẽ tách riêng phần thịt nấu cùng.

Phần ăn cô chọn là đầu cá. Hoàng Kỳ gọi phần giống cô nên cũng là đầu cá.

Nhìn biểu cảm của anh cô cảm thấy hả hê. Liền trực tiếp cầm muỗng cùng nĩa xóc đầu ở trên đĩa, tách thịt bỏ vào miệng. Cô cố ý thể hiện ra nét mặt vô cùng thỏa mãn:



-Ngon thật.

Cô nhìn về phía Hoàng Kỳ chớp chớp mắt:

-Phó chủ tịch, món ăn rất ngon. Anh không ăn bỏ rất phí nha.

Cô cũng không tin Hoàng Kỳthật sự sẽ ăn được.

Quả nhiên, Hoàng Kỳ tuy là ngồi cầm muỗng, cầm nĩa, lấy khăn giấy lau lau, cũng học theo dáng vẻ cũng Bảo Tích xóc đầu cá bỏ ra đĩa.

Nhưng sau đó anh vẫn không động. Cái món ăn làm bằng thứ nguyên liệu rẻ tiền. Lại ở một nơi ồn ào hỗn tạp mà anh chưa từng bước chân vào.

Anh giương mắt lên nhìn, đối diện với ánh mắt giảo hoạt của Bảo Tích, nhưng cũng không thể động muỗng.

Buông muỗng nĩa trên tay xuống, anh quyết định nói sang chuyện khác.

-Cuối tháng sẽ có chuyến công tác sang Mỹ. Tôi muốn em đi cùng.

-Tôi đi làm gì?

-Tuyên truyền, quảng bá. Cũng coi như một thư ký của tôi.

Bảo Tích“Ồ” một tiếng, gắp một miếng cá bỏ miệng:

-Tôi là thiết kế trưởng. Không có tư chất làm thư ký. Cũng không thèm làm.

- Không có sao. Chỉ với thân phận thiết kế trưởng cũng đủ rồi.

Bảo Tích đột nhiên ngẩng đầu hỏi:

-Sao thế? Anh thiếu tiền tuyển thư ký à? Kỳ Dương không đáp ứng được hay sao? Hay là anh sa thải anh ta rồi?

- Tôi chưa từng nói tôi sa thải Kỳ Dương.

Ánh mắt anh chậm rãi lưu luyến ở trên mặt Bảo Tích một vòng, khóe miệng mơ hồ có ý cười.

-Đương nhiên, nếu như em tự nguyện chuyển sang làm thư ký cho tôi. Tôi không ngại đuổi hắn ngay lập tức.