- Nếu em để tôi tát một cái, em xem có đau không? Cái tát này làm tôi không thể nào quên em được.
Thì ra là anh ta thù rất dai. Cho dù là trước đây hay là bây giờ, mối quan hệ giữa cô và anh vẫn như nước với lửa. Nói với nhau cũng không quá ba câu là cãi nhau.
Cho nên cô lựa chọn giữ im lặng, nếu không cô cũng không thể đảm bảo mình có nhất thời kích động mà tự chuốc họa vào thân.
Xuống đến dưới sảnh, Hoàng Kỳ nhìn cô:
-Lên xe đi. Tôi đưa em về.
-Thôi, tôi bắt taxi được rồi.
Anh hờ hững nói thêm:
-Ở đây nhiều người qua lại. Đừng để tôi lôi em vào xe thì mọi người nhòm ngó sẽ không hay đâu.
-Anh...
Anh nhướng mắt nhìn cô. Cái vẻ mặt muốn ăn đấm này làm Bảo Tích thật ngứa mắt. Cho nên nói anh vẫn là đồ vô lại trong mắt cô. Cô dậm chân thật mạnh mở cửa xe ngồi vào phía sau. Hoàng Kỳ lén cười nhẹ cũng theo sau ngồi bên cạnh cô.
Kỳ Dương phía trưước đưa cho anh một túi thuốc:
-Phó chủ tịch. Thuốc của anh.
Bảo Tích nhìn túi thuốc, trong lòng có một chút khó chịu:
-Đồ tôi đưa cho anh có phải anh không dùng không? Không tin tưởng tôi sao?
Hoàng Kỳ liếc cô một cái, nhìn dáng vẻ không tình nguyện ki anh bật cười:
-Đây là thuốc dạ dày.
Bảo Tích á khẩu. Vậy ra là dạ dày có vấn đề. Không phải là không tin dùng tinh dầu của cô?
Về đến nhà, Bảo Tích mở tủ lạnh tự mình vào bếp. Trong tủ lạnh không có nhiều đồ ăn. Chỉ còn một ít rau, đậu ve và trứng. Lúc sáng trước khi đi có cắm ít cơm. Giờ lười ra ngoài ăn, cô sẽ làm món cơm chiên.
Nhưng lúc bắt chảo lên bếp, cô đột nhiên nghĩ đến Hoàng Kỳ. Dạ dày anh đang không tốt, chắc là do thường xuyên ăn cơm không đúng bữa.
Lúc cô nghĩ đến đây, đã vô thức lấy thêm vài vá cơm, lại đập thêm hai quả trứng. Mười lăm phút sau, cô chia cơm làm hai bát. Nhưng mà lúc cô bê hai bát cơm nóng hổi đứng gõ cửa nhà Hoàng Kỳ, phát hiện ra Kỳ Dương cũng cầm một hộp đồ ăn đi tới.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bảo Tích đột nhiên hiểu ra mình lo lắng quá thừa.
-Cô Bảo Tích.
-À, Kỳ Dương. Anh mua cơm cho phó Chủ tịch sao?
Đúng lúc, cửa phòng mở ra. Kỳ Dương len lén giấu túi đồ sau lưng. Hoàng Kỳ nhìn cậu ta, lại nhìn Bảo Tích đang ở bên cạnh.
Ánh mắt nhìn hai bát cơm trong tay cô, mở miệng hỏi:
-Là cơm em làm sao? Cho tôi?
-Ừm, đúng ra là như vậy. Nhưng giờ có vẻ dư thừa rồi. kỳ Dương mua cơm cho anh kìa.
Ánh mắt Bảo Tích thản nhiên:
-Tôi sẽ tự ăn.
Kỳ Dương bên cạnh bị coi như không khí nãy giờ vội vàng lên tiếng:
-Không không. Tôi cũng định mua cơm cho Phó chủ tịch nhưng mà giữa chừng nhớ ra không có mang theo đủ tiền.
Bảo Tích khó hiểu nhìn cậu ta:
-Vậy cái túi trong tay anh....
-A.. cái này... Tôi chỉ đủ tiền mua mấy cái bánh bao. Mà Phó chủ tịch thì không thích món này nên... chắc tôi sẽ tự ăn món này vậy. Đã có thiết kế trưởng làm cơm, tôi.. khỏi phải áy náy với phó chủ tịch rồi.
Hoàng Kỳ không nói gì thêm, đỡ cái khay trong tay cô rồi đi vào nhà:
-Em vào đi.
Kỳ Dương biết điều âm thầm tự mình rời đi. Hôm nay cậu được ăn sang một bữa. Không biết cậu tự chủ trương chuyện này là đúng hay sai nữa. Haizz . Hai tiểu tổ tông này cậu không thể đắc tội ai. Thật là phiền phức mà.
Bảo Tích nhìn dáng vẻ chạy nhanh như thỏ của Kỳ Dương thì nghi vấn ngập tràn. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, đi theo Hoàng Kỳ vào bếp, nhìn quanh một lượt.
Được, cùng một chung cư, cùng một khu nhà, nhưng thật sự là chênh lệch hàng vạn lần.
Lần trước lúc cô đến không để ý nhìn qua, giờ mới thấy, ngay cả phòng bếp cũng to hơn phòng khách của cô.
Lúc này, Hoàng Kỳ đặt khay cơm trên bàn, với lấy hai cái thìa. Đưa cho Bảo Tích một cái:
-Cầm đi. Tôi đói bụng lắm rồi.
Nói xong liền bê hai bát cơm đặt trước mặt cô một cái. Phần mình thì xúc một thìa bỏ vào miệng.
A?
Đây là món gì thế? Có phải cơm chiên không?
Bảo Tích nhìn thấy vẻ mặt anh có gì đó không đúng:
-Sao vậy? Không ngon sao?
-Ờ... ngon. Em ăn thử đi.
Bảo Tích trong lòng tràn đầy nghi ngờ xúc một thìa cơm bỏ vào mồm. Vừa chạm vào lưỡi, cô đã biết vấn đề nằm ở đâu.
-Là tôi quên bỏ hạt nêm. Xin lỗi. Tôi sẽ làm lại.
Cô muốn đứng lên thì Hoàng Kỳ cản lại.
-Giờ mà em đi nấu lại thì tôi muốn đói chết rồi.
Cô áy náy nhìn anh:
-Vậy thì chỉ còn một cách.
Cô đứng lên nhìn quanh phòng bếp, tìm thấy chai nước mắm.
Đúng là nhà giàu có khác. Nguyên một tủ gia vị chưa từng mở mạc. Cô cầm lên xem. Vẫn còn tốt, chưa hết hạn sử dụng cơ đấy.
Bảo Tích chép miệng rồi mang lại bàn ăn:
-Thêm nước mắm vào là được.
Hoàng Kỳ nhíu mày nhìn cô:
-Tôi tưởng nấu mỳ sẽ nhanh hơn. Bỏ cái này vào có ăn được không vậy?