Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 99: CÓ NGƯỜI ĐANG NÓI XẤU SAU LƯNG TÔI



Thạch Quân thật sự không biết nên nói gì với cái tên không biết xấu hổ này. Bình tĩnh nghĩ lại chuyện trước kia, đột nhiên lại cười lên. Hoàng Kỳ thích Bảo Tích thì sao chứ? Thái độ của cô dù sao đối với hắn còn dịu dàng lịch sự, với Hoàng Kỳ thì đơn giản chính là…đánh chó không nhìn mặt chủ.

-Hoàng Kỳ, thái độ của Bảo Tích với anh, anh còn không rõ sao? Anh lại còn muốn gây chuyện gì nữa? Không sợ mất mặt sao?

Tim Hoàng Kỳ đập thịch một tiếng khác thường. Thái độ của cô đối với anh thế nào? Ân oán giữ hai người cũng nhờ một cái tát trên mặt anh mà xóa bỏ rồi. Nhưng cuối cũng mô quan hệ vẫn chưa cải thiện được. Mỗi lần nghĩ đến cô, có lúc trái tim như bị kim đâm , có khi lại ngứa ngáy khó chịu.

Hoàng Kỳ nhướng mày liếc xéo Thạch Quân.

-Đâu đến lượt cậu phải lo cho tôi? Lo cho thân mình đi.

Vẫn là câu nói ấy, vẫn là giọng điệu ấy kênh kiệu khó ưa ấy. Thạch Quân hận mình không thể đấu võ mồm với anh.

---

“Hắt xì!”

Giờ phút này, ở trong nhà ăn cho nhân viên Bảo Tích đột nhiệt hắt xì một cái.

Nghi Lâm hỏi:

-Sao vậy? Cô bị cảm rồi à?

-À không.

Bảo Tích lau lau cái mũi cuời cười:

-Có lẽ có người đang nói xấu sau lưng tôi.

Cô lấy cơm, bê khay đi tìm chỗ ngồi. Nghi Lâm đi sát theo phía sau. Bảo Tích cảm giác cô gái này dạo gần đây thường bám dính lấy cô.

Gần cuối tháng công việc bận rộn, nhân viên ở lại trong nhà ăn nhiều hơn bình thường. Hai nguời tìm mãi mới tìm được một cái bàn còn sót hai chỗ ngồi xuống.

Bảo Tích vừa lau xong chiếc thìa thì phía bên cạnh vang lên tiếng chào hỏi:

-Bảo Tích. Thật trùng hợp.

Cô ngẩng đầu nhìn. Là Trọng Nhân, trưởng phòng thiết kế cũ. Hình như thời gian sau đó đưuọc điều lên làm trợ lý tổng giám đốc thì phải. Trọng Nhân cười híp mắt nhìn cô:

Từ lần trước Bảo Tích từ chối lời mời đi chơi của anh ta ở Luân Đôn, sau đó hai người cũng không liên lạc.

Sau khi trở về, hai người không cùng một công việc, cũng không có cơ hội hợp tác. Ngẫu nhiên gặp phải ở công ty, ngoại trừ chào hỏi cần thiết, thì không nói nhiều hơn một câu.

Cô cười lịch sự:

-Trùng hợp. Anh cũng ăn cơm ở nhà ăn sao?

-Đúng vậy.



Trọng Nhân dừng đũa, ánh mắt lơ đãng lướt qua mặt Bảo Tích đánh giá một vòng:

-Dạo này em càng ngày càng xinh ra đấy.

Nghi lâm ngồi bên cạnh bĩu môi:

-Dạo này anh Trọng Nhân còn dám khen phụ nữ đẹp nữa đấy. Anh không sợ những lời này đến tai chị Giang Duyên sao?

Trọng Nhân đang nhai cơm trong miệng vừa nghe tới đó thì bị sặc, quay người ho khan rồi xấu hổ đứng lên đi tìm nước uống. Bảo Tích khó hiểu nhìn Nghi Lâm:

-Giang Duyên? Liên quan gì đến Giang Duyên?

-Chị không biết thật sao? Anh ta là chồng của Giang Duyên đấy.

-Hả?

-Giờ anh ta thay đổi rồi. Tan làm không dám tụ tập mà ngoan ngoãn về nhà phụ việc với vợ đấy.

Hơ. Thì ra Giang Duyên và anh ta là một cặp sao? Tự nhiên Bảo Tích cảm thấy may mắn vì cô đã chủ động tránh mặt anh ta khi về lại Hoàng Anh.

Dù sao Giang Duyên cũng biết Trọng Nhân trước kia từng theo đuổi cô, càng ít tiếp xúc thì đỡ bị hiềm nghi.

Một lúc sau Trọng Nhân trở lại bàn ăn nói mấy tiếng xin lỗi. ba người cứ như vậy câu được câu không trò chuyện một chút.

Bảo Tích cười thầm trong bụng. Quả nhiên trên đời này vẫn có chuyện lãng tử quay đầu, cô không nghĩ tới một người đàn ông lăng nhăng như Trọng Nhân thế mà bị Giang Duyên huấn luyện thành ông chồng ngoan ngoãn.

Đến khi ăn lửng bữa cơm, một nhân viên nam mà Bảo Tích chưa quen biết đi ngang qua chỗ họ, nhẹ nhàng ho một tiếng.

Trọng Nhân ngẩng đầu, không hiểu lắm nhìn anh ta. Anh ta chớp chớp mắt, hất hất đầu ra phía cửa nhà ăn. Trong lòng Trọng Nhân có một dự cảm xấu, quay đầu lại, quả nhiên thấy Giang Duyên mặt đen thui đứng ở cửa.

Trọng Nhân thầm mắng một câu xui xẻo, nói tạm biệt với Bảo Tích và Nghi Lâm, liền bưng khay cơm quay đi.

Ở cửa, Giang Duyên đã đứng gần mười lăm phút, mà Trọng Nhân vẫn luôn không phát hiện chị ta, ánh mắt tất cả đều dính vào người Bảo Tích. Hai người cùng với Nghi Lâm cũng không biết đang nói cái gì mà cười đến vui vẻ.

Chồng chị ta ở nhà lúc ăn cơm sao không thấy anh cười. Lúc rãnh rỗi chẳng thấy nói chuyện với vợ mà chỉ chúi đầu chơi game trong điện thoại.

Trọng Nhân cất xong khay cơm đi đến bên cạnh Giang Duyên, coi như không có chuyện gì hỏi:

-Em sao lại đứng đây? Tranh thủ thời gian đi ăn cơm đi.

-Tôi không cần ăn cơm. Nhìn anh cười nói với người ta cũng đủ no rồi.

Trọng Nhân không kiên nhẫn nhìn chị ta:

-Em kỳ lạ vậy chứ. Chẳng lẽ bây giờ anh không thể nói vài câu với đồng nghiệp nữ hay sao? Tự kỷ ngồi ăn một mình cho em vui à?



-Cô ta với những đồng nghiệp khác giống nhau sao?

-Được, tùy em nghĩ như thế nào thì nghĩ. Tôi không quản nữa.

Trọng Nhân sợ mọi người trong nhà ăn nghe thấy vợ chồng anh ta cãi nhau nên bỏ đi một hơi.

Giang Duyên đuổi theo không buông:

-Anh biết tôi nghĩ như thế nào sao? Anh quan tâm đến cảm nhận của tôi không? Các người chui vào ngồi trong một góc hẻo lánh sợ ai nhìn thấy à?

Trọng Nhân không chịu nổi nữa dừng chân lớn giọng:

-Sợ cái con mẹ nó à? Nếu sợ ai nhìn thấy còn sẽ ngồi nhà ăn công ty trước mặt bàn dân thiên hạ? Bộ tôi không biết mời cô ấy ra ngoài ăn sao? Em có bệnh à?

Giang Duyên càng nghe càng tức:

-Anh có ý gì? Có phải nhìn thấy co ta trong lòng ngứa ngáy rồi không? Trọng Nhân, anh đừng quên anh là chồng của tôi.

-Em bị điên rồi.

Trọng Nhân cũng chẳng muốn nói nhiều với vợ, nhấc chân đi luôn. Mà Giang Duyên mắt nhìn thấy phía nhà ăn có người đã xong bữa đi ra, cũng không thể tiếp tục hồ nháo ngậm một cục tức đi về phía nhà ăn.

Kỳ thật từ ngày biết Bảo Tích là nhà thiết kế được Hoàng kỳ mời về, chị ta liền không có một giấc ngủ ngon nào.

Năm đó Trọng Nhân đối Bảo Tích tình thâm ý sâu luôn là cây gai trong lòng chị ta. Chị ta hiểu rất rõ Trọng Nhân rất đào hoa, lại đa tình. Huống chi Bảo Tích lại là người anh ta không theo đuổi được.

Nhưng bây giờ làm sao phòng được. Khi chị ta vừa mới nhìn thấy Trọng Nhân và Bảo Tích cười cười nói nói, cảm giác ghen tức trong lòng bộc phát.

Vừa lúc này Bảo Tích và Nghi Lâm ăn xong đi ra, mỉm cười gật đầu chào chị ta:

-Chị tìm Trọng Nhân sao? Anh ấy vừa mới ăn xong đi ra rồi.

Giang Duyên lạnh mặt nói:

-Chị biết.

Thấy vẻ mặt lạ của chị ta, Bảo Tích hơi khó hiểu nhưng cũng lười quan tâm, trực tiếp rời đi. Nhưng mà đi chưa được mấy bước, người đứng phía sau gọi cô lại.

-Bảo Tích.

Bảo Tích quay đầu:

-Hửm? Có việc gì sao?

-Chúng ta nói chuyện một chút đi.

Giang Duyên tự mình đi trước ra một góc hành lang vắng vẻ. Bảo Tích nói một tiếng với Nghi Lâm để cô về phòng làm việc trước, sau đó một mình đi theo Giang Duyên.