Cướp Nam Chính Trong Tiểu Thuyết

Chương 13: Anh trai ghé thăm



Cẩn sắp xếp cho ba đứa trẻ cùng 17 đứa còn lại tới nơi ở của ẩn quân, cha cậu sau khi biết ý định cậu muốn đào tạo người riêng cho mình, đã để lại 5 vị ẩn quân ông cử tới để đào tạo bọn nhỏ.

Chương trình đào tạo của ẩn quân vô cùng khắc nghiệt và nghiêm khắc, từ ngày đưa những đứa trẻ đến khu nhà ẩn quân đã qua bốn năm ngày Cẩn chưa gặp lại chúng.

Cậu có ghé qua chỗ ẩn quân, đưa chút tiền để họ lo cơm nước cho bọn trẻ, cậu không hy vọng mấy đứa nhỏ suy dinh dưỡng ấy sẽ chết dưới tay cậu, tội nghiệp lắm.

Sau khi biết được nội dung hoàn chỉnh của cuốn tiểu thuyết, Cẩn quyết định viết thư cho Chúa đất họ Phiêu cũng là cha của cơ thể này. Trong tiểu thuyết Mộng Mộng không hề nhắc đến tên của chúa đất họ Phiêu nên bây giờ Cẩn vẫn còn mù tịt về tên của cha và người anh trai. May mắn, theo tục lệ của nơi này người dưới bề chúa không được gọi họ và tên Chúa, nên Cẩn cũng cứ theo thế mà làm mở đầu thư gọi thẳng cha, suốt cả chiều dài nội dung bức thư tuyệt đối không nhắc tới tên của Chúa Phiêu.

Cậu không biết rằng, sự mù mờ này của mình lại được lòng Chúa Phiêu hết mực, nhận được bức thư chỉ vài ngàn chữ nhưng trong đó có vô số từ gọi “cha ơi, cha ơi, cha à!” khiến ngài ta sướng đến run người, và cũng nhờ thế ngài nghiêm túc đọc những gì Cẩn viết.

Sau khi xem xong bức thư ngài cho gọi con trai của mình vào. “Chính con đi tới Làng cà phê nơi em trai con đang quản lý bảo vệ nó, đồng thời điều tra về hang động đá nổ, tuyệt đối không được để bất cứ ai đến gần đó. Kiểm tra xem vùng núi đó còn có khoáng sản nào khác, còn nữa canh chừng Tùng Lâm cố gắng hạn chế quyền lực của hắn với vùng đất của Cẩn. Ta sẽ để con mang theo một đội ẩn quân tinh nhuệ 100 người, để canh chừng khu vực đó, người không có quyền hạn dám tiếp cận giết không tha.”

Phiêu Chính mang theo 100 ẩn quân bí mật tiến vào Làng cà phê, trời lúc này đã nửa đêm. Trước tiên hắn tới khu nhà dành cho ẩn quân đang ở, trông thấy 20 đứa trẻ ngủ trong một phòng, hắn quan sát chúng thật cẩn thận, đây chính là 20 người tương lai sẽ bảo vệ em trai hắn.

Cơ thể chúng phát triển rất tốt, tuy chỉ mới có 13, 14 tuổi nhưng nhìn tay chân đứa nào cũng có lực tương lai chắc chắn là những ẩn quân chất lượng.

Chính không biết rằng để có được cơ thể như hôm nay hắn nhìn thấy, Cẩn đã bỏ ra bao nhiêu vàng để mua thức ăn chất lượng nhất, bọn trẻ vừa ăn vừa vận động nhiều nên lớn nhanh như thổi, nếu giờ gặp lại chúng chắc Cẩn cũng phải ngạc nhiên, đặc biệt là Thanh Thư và An Việt, hai người này trổ mã một cách đáng sợ. Thanh Thư đã ra dáng một mỹ nhân, còn An Việt thì không khác gì một nam nhân mạnh mẽ.

Chính nhìn chằm chằm Thanh Thư, khuôn mặt khi ngủ của cậu bé đó rất ngoan, không hiểu sao hắn lại cảm thấy lồng ngực mình nong nóng. Để xua đi cảm giác đó Chính liền rời khỏi khu ẩn quân, đi về phía nhà dành cho khánh, bà Hai đã chờ sẵn hắn không muốn làm kinh động tới Cẩn, em hắn yếu đuối, hắn chỉ muốn em trai ngoan được ăn ngon ngủ kỹ mà thôi.



Sáng ngày hôm sau khi bước vào phòng ăn, nhìn thấy anh trai, Cẩn giật mình. Chính nhìn cậu nở nụ cười rất tươi. “Chào em trai!”



Cẩn gật đầu, nhìn bà Hai rồi nhìn anh trai mình. Bà Hai hiểu chuyện lên tiếng giải thích. “Cậu Chính đến đây đêm qua, vì tới quá muộn nên không cho bà đánh thức cậu.”

Ồ anh trai cậu tên là Phiêu Chính, may quá cuối cùng cũng biết tên anh. Cẩn cười tươi ngồi xuống.

“Anh đã nhìn thấy 20 đứa trẻ em thu nhận, rất được.” Khuôn mặt Thanh Thư bất giác hiện lên trong đầu hắn, cậu trai đó còn nhỏ nhưng không hiểu sao lại chiếm cứ trí óc hắn đến vậy.

Cẩn mà biết chuyện này chắc chắn sẽ hoảng lên, thiết lập người gặp người yêu của thụ chính đã bật ngay từ khi còn bé, đến anh trai cậu cũng không tha, đáng tiếc Cẩn bây giờ vẫn không biết gì.

Chính giải thích toàn bộ lý do mình đến đây và muốn được đi thăm động đá. Cẩn liền nhớ tới nam chính, An Việt phải được tiếp xúc với loại đá nổ này, tương lai hắn sẽ làm nên sự nghiệp từ đó.

Cẩn liền nhờ bà Hai đi gọi An Việt tới. Chính hơi khó hiểu với hành động của em trai.

“An Việt là một cậu bé thiên tài, em sẽ đầu tư nghiêm túc cho cậu bé đó.”

Chính nhìn câu nói em trai viết trên giấy nhíu mày, lát sau mới nhắc nhở: “Đừng ngây thơ tin người, dù bây giờ cậu bé An Việt này mới chỉ là một đứa trẻ nhưng nó lớn lên trong hoàn cảnh đó sẽ không dễ thuần phục.”

An Việt vừa hay đi tới cửa, hắn vươn tay tính gõ cửa nhưng nghe thấy tên mình nên dừng lại. Người dẫn đường cho hắn là bà Hai nửa đường có người tìm nên đã đi mất, để hắn một mình tới đây, vô tình nghe được cuộc đối thoại này.

Giới quý tộc chưa bao giờ tin tưởng dân thường, ngược lại dân thường cũng vậy. Khóe miệng An Việt câu lên, nụ cười khinh bỉ treo trên khuôn mặt non nớt trông âm u đến lạ. Hắn nâng tay lên toan đẩy cửa thì lại nghe thêm một câu.

“Anh bó tay với em rồi, em muốn đặt niềm tin vào đứa trẻ đó đến vậy sao? Nếu em đã nhất trí anh sẽ nghe em. Đưa nó tới gặp anh, anh sẽ quan sát nó thật cẩn thận, mong rằng đứa trẻ đó không ăn cây táo rào cây sung phản bội lại em.”

An Việt biết cậu Cẩn bị câm, nên không nghe được lời cậu nói với anh trai mình, nhưng nếu cậu đặt trọn niềm tin vào hắn thì đúng quá sốc rồi, vì sao cậu lại tin hắn như vậy?

An Việt nuốt nước miếng gõ cửa.



“Vào đi.”

Giọng này chính là giọng người đàn ông đang nói chuyện với Cẩn, nếu là anh trai Cẩn thì hắn cũng phải gọi là cậu.

An Việt bước vào trong, cung kính cúi đầu, giọng điềm tĩnh thưa: “Cậu cho gọi thuộc hạ.”

“Ngẩng đầu lên.” Chính yêu cầu.

An Việt ngẩng đầu lên. Chính hơi ngạc nhiên vì đây chính là một trong hai đứa trẻ hắn đánh giá cao đêm qua, xem ra em trai hắn rất có mắt nhìn.

Bên cạnh hai mắt Cẩn như nổ đom đóm, cậu trai trước mặt là ai đây? Nam chính á? Chuyện gì đã xảy ra với cậu ta? Rõ ràng hôm mới đưa về thấp hơn Cẩn vậy mà hôm nay đã cao lên tới tai cậu, trên đời này có loại thuốc tăng trưởng dành cho người sao? Quá kinh dị rồi đó!

An Việt để ý thấy Cẩn cứ nhìn mình chằm chằm, trong đôi mắt đó có sự ngạc nhiên không thể giấu. Cẩn vốn là một mỹ nhân, bây giờ lại chăm chú nhìn vào một mục tiêu nên trông càng hấp dẫn hơn, tim An Việt không hiểu sao lại loạn nhịp, vành tai hơi đỏ lên, mặt cúi xuống cố gắng che giấu sự ngượng ngùng của mình.

Cộc cộc.

Chính gõ tay xuống bàn nhắc Cẩn: “Em làm gì nhìn nó ghê thế!”

Cẩn cười hề hề nâng ly nước trước mặt lên uống ngụm lớn để che giấu sự thất thố của mình.

Mộng Mộng xây dựng nhân vật chính phạm quy quá rồi, không chỉ cho đức tính tốt, còn đẹp trai lại nhanh lớn!

Lòng Cẩn nhộn nhạo khó yên, nhưng vẫn không quên việc chính, bắt đầu ghi lời cần nói vào giấy.