Thuốc nổ dưới bàn tay nghiên cứu tài tình của nhân vật chính, có hình dạng tròn nhỏ cỡ nắm tay, màu nâu đen, cứng. Muốn nổ phải dùng lửa làm vật dẫn, An Việt nhét dưới tảng đá lớn hơn 10 viên thuốc nổ, nối đầu dây cách khá xa vật cản, châm lửa.
Người dân tụ tập xung quanh rất đông, họ không biết vị quản lý cùng người hầu của mình đang làm gì, trông rất lạ. Có lửa cháy và mùi khét bay qua mũi họ, ai cũng hồi hộp nhìn chằm chằm vào tảng đá lớn.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Từng tiếng nổ đua nhau vang lên, chỉ thấy nơi đó đá văng ngập trời, chờ khi khói bụi tan đi một nguồn nước ồng ộc chảy ra từ đó, tảng đá đến sức người lăn cũng không nổi đã vỡ tan tành chỉ còn lại đá vụn.
Người dân ngơ ngác nhìn cảnh tượng, sau đó không hẹn mà quỳ xuống hướng về phía An Việt, cúi lạy hô vang những tiếng kỳ lạ, hệt như tôn sùng vị thần của mình.
“Phù thủy của chúng ta, phù thủy tài năng của chúng ta!” Một bô lão trong làng gào lên, tất cả mọi người đều hô theo.
An Việt chính thức trở thành thầy phù thủy tài năng của thế giới này. Mộng Mộng rất ít nhắc tới hai chữ ‘phù thủy’ trong Người yêu hoàn mỹ, nhưng bà đó có nói qua rằng: chức danh phù thủy không phải ai cũng đạt được, đặc biệt là phù thủy có thể phá vỡ đất đá, vì thế khi người Tây tới xâm chiếm họ sợ hãi vì người tây mang tới thứ vũ khí của phù thủy, mãi cho tới khi An Việt tạo ra bom và súng ống phản lại người tây, người dân mới lấy lại được hy vọng, vì họ đã có phù thủy đứng về phe mình. Ai sở hữu sức mạnh của phù thủy đó chính là kẻ nắm được tương lai.
Sự kiện này trong tác phẩm không hề có, tất cả được tạo ra dựa vào hiệu ứng thay đổi do Cẩn, Cẩn vừa vui vừa lo. Cậu không hy vọng điều này sẽ đem tới cho An Việt rắc rối, bây giờ hắn vẫn chưa đủ mạnh, kể cả cậu cũng chưa đủ mạnh để che chở cho An Việt toàn diện, liệu cậu có nên đẩy nhanh một tình tiết cho An Việt làm ra súng để tự bảo vệ mình không đây?
An Việt nhìn về phía Cẩn, trong đôi mắt đầy sự trông mong. Không hiểu sao lúc này Cẩn lại thấy An Việt như một đứa bé, đang vòi vĩnh lời khen từ mẹ mình sau khi làm được một việc gì đó khiến nó sung sướng.
Cẩn chẳng thể nói, nên cậu dùng nụ cười để tặng hắn, cùng khẩu hình môi: Giỏi lắm.
Cẩn hy vọng người hậu vệ thân cận của mình sẽ hiểu được ngôn ngữ khẩu hình này. Khóe môi An Việt câu lên, chen qua đám người đang nhìn hắn như nhìn một vị thần, nắm lấy tay Cẩn kéo đi, giờ phút này An Việt chỉ muốn được ở riêng bên Cẩn, muốn được cậu ôm được cậu vuốt ve, thành tựu của hắn được chính cậu chấp nhận vậy là đủ rồi.
An Việt kéo Cẩn đi tới một góc khuất, nhìn vào cậu chằm chằm, nhìn chăm chú tới mức da mặt Cẩn nóng lên, cậu nghiêng đầu ý hỏi: anh sao lại nhìn ta như vậy?
“Cậu thích chứ?” An Việt lên tiếng, giọng khàn khàn rất nam tính. Người này chưa bước vào tuổi 17 tuổi trưởng thành giống như số tuổi quy định ở nơi đây, vậy mà chất giọng đã khiến người ta say mê mất rồi.
Cẩn gật đầu, dùng khẩu hình miệng: Rất tuyệt.
An Việt cầm lấy tay cậu, hai mắt phát sáng: “Vậy có thể thưởng cho ta một món quà chứ?”
Cẩn nhìn bàn tay đang được ôm cứng của mình, ngại ngần cười: Muốn gì?
An Việt nuốt nước bọt, từ từ tiến lại gần, chiều cao của hai người bây giờ không chênh lệch nhau lắm, nhưng bờ vai của An Việt thì có vẻ đã lớn hơn, rộng như muốn che khuất bóng dáng Cẩn.
Cẩn nuốt nước bọt, chẳng biết yêu cầu của An Việt là gì, nhưng tim cậu vỗ mạnh quá, vỗ như muốn bay ra ngoài vậy đó.
Bóng người phủ xuống, bờ môi Cẩn bị hôn lấy, một đôi môi hơi khô và khá dày chạm vào môi Cẩn. Cẩn hoang mang đến mức quên mất phản ứng, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm người đang hôn mình kia, thật là bất lịch sự khi cứ mở mắt nhìn người ta như thế, nhưng Cẩn chẳng tài nào ý thức được nữa rồi, đầu cậu như chứa cả đống pháo hoa bắn bùm bùm, mặt ửng hồng lên đang có xu hướng chuyển về màu đỏ không thể kiểm soát được.
An Việt chạm nhẹ vào môi cậu mà không làm sâu thêm nụ hôn, hắn rời đi, dùng ngón tay vuốt qua môi cậu. “Ngọt quá, ta muốn nhiều hơn thế. Cậu Cẩn đây chỉ là lời nhắn trước của ta, mặc kệ cậu có thích hay không, từ nay cậu phải là người của ta. Ta đã nói rồi đó!”
Hắn ngắt nhẹ vào môi dưới của Cẩn làm cậu rên lên, môi hé ra. An Việt liền trở tay đè người vào thân cây, hôn xuống, đầu lưỡi len qua đôi môi hé mở đi vào trong bắt đầu càn quấy.
Giờ Cẩn mới biết An Việt đang làm loạn, cố đẩy người ra nhưng sức cậu thật yếu ớt, cái đẩy tay như thể nghênh đón người ta tới làm loạn.
Lưỡi An Việt lướt qua từng kẽ răng cậu, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ bé, quấn duyệt hấp, phát ra những tiếng kêu đỏ mặt tía tai.
Tới khi dừng lại một sợi chỉ bạc nối liền giữa hai đôi môi. Môi An Việt đã thấm ướt, còn môi Cẩn thì đỏ tươi như máu, đôi mắt mơ màng nhìn nhân vật chính bỗng trở nên sắc tình hơn trước mặt mình.
An Việt cười gian manh: “Bắt được cậu rồi. Đã đánh dấu xong!”