Cướp Nam Chính Trong Tiểu Thuyết

Chương 45: Phiên ngoại 4



Cuộc gặp mặt giữa Cẩn và Chúa Phiêu tưởng sẽ căng thẳng nào ngờ lại dễ dàng hơn cậu tưởng. Chỉ sau hai ngày gặp Phiêu Chính, Chúa Phiêu phong trần mệt mỏi chạy tới, ông gầy hơn trước và trông có vẻ già đi rất nhiều. Khi nhìn thấy ông, Cẩn đột nhiên chảy nước mắt, tình yêu cậu dành cho người cha này vậy mà lại nhiều hơn cậu tưởng.

Chúa Phiêu không hỏi một câu liền tiến lên ôm lấy cậu: “Mừng con về nhà.”

Phiêu Chính khá ngạc nhiên từ khi nghe chuyện và nhìn bình ngọc ông liền không hỏi thêm gì, cứ vậy một đường quất ngựa tới nơi này, vừa gặp mặt đã ôm lấy người có vẻ ngoài hoàn toàn khác con trai mình.

“Ngài nhận ra con sao?” Cẩn lo lắng hỏi.

“Nhận ra, con ta chỉ cần nhìn qua ánh mắt là được.”

Nếu vậy lúc cậu xuyên không tới ông có phát hiện ra cậu không phải là Phiêu Cẩn con trai của ông hay không?

Cẩn buông ông ra đôi mắt nhìn ông đầy lo lắng. Nào ngờ Chúa Phiêu chỉ cười: “Con dù có thay đổi thế nào vẫn là con trai ta.”



Sự thay đổi đột ngột này của ông phải chăng là do tác động của thượng đế, ngài muốn cậu có một gia đình hoàn chỉnh ở nơi này nên mới làm vậy, cậu trước kia chỉ là một cô nhi tình yêu gia đình là gì cậu không hiểu? Tới nơi này lần trước vì lo sợ bị nhận ra mà chẳng dám gần gũi, bây giờ sao lại được ưu ái thế này?

Chúa Phiêu bất chợt nói: “Ta phải đi bàn lại tiệc cưới với Chúa An, hắn phải làm thật lớn chứ không thể qua loa.”

Cứ như vậy chuyện gia đình Cẩn đã giải quyết xong, Chúa Phiêu và Chúa An gặp nhau cả hai ngồi vào bàn Cẩn đứng bên cạnh nghe mà hết hồn, tiệc cưới họ tính tổ chức đều dùng những thứ tốt nhất, xa hoa nhất, từng chi tiết đều được cả hai lựa chọn tỉ mỉ.

Cẩn gần như choáng váng, chân của An Việt vừa mới di chuyển được cho nên hắn cũng không tính mời nhiều người nhưng việc đưa Cẩn dạo quanh phố phường lại không thể thiếu. Thời gian từ giờ cho tới khi tiệc cưới diễn ra chỉ còn lại 4 ngày, người hầu gần như tập trung toàn lực cho bữa tiệc này, chân ai cũng không chạm đất, đến Cẩn cũng vậy. Sáng mở mắt sẽ được người gọi đi chọn món ăn, trưa lại chọn hoa, chiều chọn quần áo.

Hết một ngày về phòng Cẩn chẳng kịp nhìn mặt An Việt liền lăn ra ngủ. An Việt nhìn vợ mình mệt nhọc như vậy bật cười, yêu thương hôn lên má Cẩn.

Việc Chúa Phiêu chấp nhận Cẩn một cách dễ dàng như vậy đã vô tình khiến cho mối liên kết của Cẩn với thế giới này trở nên trọn vẹn hơn. Thầy của hắn đã gửi cho hắn một bức thư, ông cảm nhận được số phận của Cẩn đã được ghi vào thế giới này, còn ở thế giới cũ có vẻ cậu đã chết.

Sự chứng thực của thầy khiến An Việt yên tâm hơn rất nhiều, vậy là những gì hắn làm đều xứng đáng.

Ngày tiệc cưới diễn ra, người dân gần như đứng chật kín hai bên đường, họ xôn xao muốn ngắm nhìn xem người có thể thay thế được Phiêu Cẩn là ai. Khi nhìn thấy nhan sắc của Cẩn, họ vô cùng kinh ngạc, cậu không hề xinh đẹp nhưng chẳng hiểu sao lại khiến họ quý mến, tất cả đều chúc phúc cho hai người họ, tiếng chúc phúc cùng những bông hoa được tung lên bay trong không khí dần xóa tan đi một Phiêu Cẩn tóc xanh mắt xanh và bị câm, giờ đây đến Phiêu Chính, Chúa Phiêu thậm chí là Thanh Thư đều nghĩ rằng, Phiêu Cẩn chính là người nên có bộ dạng như thế này.

An Việt đứng lên, nắm lấy tay Cẩn trước mặt bàn dân thiên hạ hô lớn: “Đây là người bạn đời ta đã chọn, em ấy là Phiêu Cẩn, từ này sẽ trở thành Chúa Mẫu của lãnh địa này, nhìn thấy em ấy các ngươi phải hành lễ như nhìn thấy ta!”

Người dân lập tức quỳ gối cúi đầu hành lễ, tên của cậu trùng với tên của Phiêu Cẩn khi trước nhưng không hiểu sao người dân lại chẳng hề thấy lạ cứ như thể Phiêu Cẩn và sự kiện khi trước đều không xảy ra, đám cưới này chính là đám cưới đã được Chúa An công bố trước đó.

Đến Cẩn cũng dần thay đổi, cậu mỉm cười, vẫy tay với người dân, trong đầu chỉ toàn là ký ức từ khi còn bé sống với Chúa Phiêu cho tới khi trưởng thành, gặp và kết hôn với An Việt, cậu đã dần quên mất hình dáng của Phiêu Cẩn tóc xanh đẹp đến mê hồn kia, cậu đã dần cho mình là người của nơi này, hình ảnh thế giới trước kia mờ nhạt và biến mất.



Chỉ mình An Việt là nhớ tất cả biết tất cả, vì hắn là người đã đưa cậu trở lại, thế giới này dung nạp Cẩn, cho nên cậu sẽ có được ký ức có được quá khứ ở chính nơi này.

An Việt cúi xuống hôn lên môi Cẩn.

Mọi bí ẩn của em cứ để mình ta giữ là được rồi, giờ đây em hãy cứ sống như một người ở nơi này thế là đủ! — An Việt thầm nói trong lòng.

Người dân xung quanh hoan hô không ngừng, từng cánh hoa hồng đậu trên vai đôi bạn trẻ, bầu trời trên cao trong xanh vời vợi. Một cuộc đời mới một thế giới mới đã được mở ra.



Thế kỷ 21, trong một căn phòng nhỏ, tác giả Mộng Mộng ngồi xem lại các file lưu trữ đột nhiên nhìn thấy tác phẩm Người yêu hoàn mỹ.

“Ủa cái này mình xóa rồi mà ta.”

Cô tò mò ấn vào, nhân vật công chính An Việt, thụ chính Phiêu Cẩn. Mộng Mộng thấy hơi sai sai, nhưng sai ở đâu cô cũng chẳng nhớ. Cô liền xem tiếp, phát hiện ra Phiêu Cẩn có mái tóc đen đôi mắt đen, có thể nói, đã thế còn cứu vớt An Việt khi còn nhỏ.

“Nội dung này mình đâu có viết!” Mộng Mộng hoảng hồn, cô nhớ mình có viết một tác phẩm 18+ mất não nhưng hai nhân vật chính là An Việt và Thanh Thư chứ.

Mộng Mộng tắc lưỡi: “Loạn hết rồi, nên bỏ thôi.”

Cô nhấn vào nút xóa, màn hình máy tính liền hiện lên một thông báo: “Tác phẩm này đã chuyển hóa thành một thế giới, tác giả mất quyền sửa chữa cũng như xóa bỏ. Quyền cuối cùng của tác giả là chuyển nhượng nó cho nhân vật chính An Việt. Tác giả đồng ý chứ?”



Bên dưới còn hiện lên ô vuông màu xanh [đồng ý]

“Đệt sao chỉ có chữ đồng ý? Mà tác phẩm trở thành một thế giới là sao?”

Mộng Mộng rùng mình, cô không ngờ một tác phẩm viết bậy của mình thế mà lại sinh ra biến số thế này.

“Thôi đồng ý lẹ dẹp nó đi mới được, tà ma quá!”

Mộng Mộng ấn vào hai chữ đó, màn hình tối sầm lại, trong giây phút đó đầu Mộng Mộng trống rỗng, lát sau khi máy tính khởi động lại Mộng Mộng cũng tỉnh táo hẳn, nhưng cô không nhớ gì, chỉ làm việc cần làm. Tác phẩm Người Yêu Hoàn Mỹ từ đó cũng chính thức biến mất tại thế kỷ 21, mà ở trong vô số vũ trụ tác phẩm ấy đã trở thành một thế giới độc lập, vận hành tự do.



Tác phẩm đến đây là hết rồi, kết không hay nhưng vẫn hy vọng các bạn thích. Cảm ơn tất cả các bạn đã đi theo bà già này tới đây, hy vọng các bạn đừng quên bà già này nhé, nhớ ủng hộ bà già này nhiều nhiều chút. Yêu cả nhà!!!