Mạc Ninh Viễn rầu rĩ nâng cằm lên nhìn văn kiện trên bàn, Lương Vi này đúng là càng ngày càng kỳ cục, loại người tồi tệ như thế, coi chừng có ngày bị người ta băm ra trăm mảnh rải cho cá ăn.
Lại nói, tưởng rằng cả đời mình không có duyên với chuyện kết hôn, nhưng không nghĩ tới bây giờ mình lại muốn kết hôn, Mạc Ninh Viễn bối rối nghĩ.
Mộc Cẩn Hiền cau mày, nhìn tấm thiệp mời vàng chóe trong tay, thật không ngờ Mạc Ninh Viễn lại muốn kết hôn.
Mộc Cẩn Hiền cười lạnh, tên khốn xấu tính đó mà cũng có người chịu lấy, không chừng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã ấy chứ, mà với tư chất của Mạc Ninh Viễn, thì chắc chỉ có thể cưới cỡ con cóc là cùng, nhưng cũng không biết có con cóc nào chịu cưới y hay không, mà như thế cũng tốt, Mạc Ninh Viễn lập gia đình rồi, thì sau này cũng sẽ ít lảng vảng trước mặt mình hơn. Tên Mạc Ninh Viễn kia tốt nhất nên cưới một con cọp cái, để sau này bị quản lí thật chặt vào, nếu thật sự như thế, thì chắc chắn thiên hạ sẽ được thái bình.
Mà đám cưới của Mạc Ninh Viễn sẽ không xảy ra sự cố gì đâu ha, vả lại hình như trường hợp vợ chồng bất hòa ngay trong đám cưới cũng ít.
Mộc Cẩn Hiền nhướng mày, nhưng nghe nói nguyên nhân khiến vợ chồng cãi nhau trong ngày cưới cũng rất kỳ quặc.
Khi là vì cô dâu chỉ lo buôn dưa lê với phù dâu mà bơ chú rể, thành ra chú rể trong cơn nóng giận chửi bới phù dâu, cuối cùng cô dâu thẹn quá thành giận, dắt phù dâu bỏ đi luôn.
Còn có khi vì chú rể muốn kết hôn, nên định cắt đứt với tiểu tam, mà ả đột nhiên sợ mình bị thua lỗ, bèn vội chủ động dụ dỗ bỏ trốn với chú rể, kết quả chú rể nói với tiểu tam, thật ra nhà anh ta không có tiền, mặc dù bên ngoài trông giàu có như thế, nhưng bên trong đã nợ nần chồng chất cả rồi, tiểu tam nghe xong sởn cả tóc gáy, tức tốc khuyên chú rể về kết hôn, nhờ vậy mà cô dâu được cầm tiền sính lễ trên tay, cũng chẳng buồn quan tâm tới chồng mình nữa. Khi thì vì chú rể quá keo kiệt bủn xỉn, không chịu đặt loại rượu tốt nhất ở khách sạn, xe rước dâu cũng không ra gì, đến cả áo cưới cũng tiếc mua, tiếc thuê, cô dâu cảm thấy xấu hổ không chịu được, dưới cơn nóng giận lập tức hủy hôn.
Cuộc sống này luôn tràn ngập vô số khả năng, Mạc Ninh Viễn này, tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì hết!
"Anh đang nhìn gì vậy?" Trác Hạo Hi đỡ bụng đi xuống lầu.
Mộc Cẩn Hiền vội giấu thiệp cưới ở sau lưng: "Không có gì."
Trác Hạo Hi bước tới sofa rồi ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Lấy ra đi, tôi thấy hết rồi."
Mộc Cẩn Hiền giả ngu cười nói: "Không có gì đâu, chỉ là đồ bình thường thôi."
Trác Hạo Hi cười cười: "Cái gì đấy? Tôi không được xem à?"
Mộc Cẩn Hiền cười giả lả nói: "Thật sự chỉ là mấy thứ bình thường thôi." Trác Hạo Hi nhìn chằm chằm vào Mộc Cẩn Hiền, không vui nói: "Nếu là đồ bình thường, thì cho tôi xem chút cũng không được sao?"
Mộc Cẩn Hiền bị Trác Hạo Hi nhìn chăm chú như vậy mà sợ hãi, chỉ có thể lưỡng lự lấy thiệp cưới ra, Trác Hạo Hi nhìn thấy tấm thiệp, khóe miệng không khỏi nhếch lên: "Ninh Viễn muốn kết hôn à? Cô dâu là Hoàng Viện nhỉ! Chắc là xinh đẹp lắm ha."
"Không biết, không chừng là rất xấu xí." Mộc Cẩn Hiền nói.
Trác Hạo Hi vuốt ve tấm thiệp: "Cuối cùng cậu ấy cũng chịu nghĩ thông suốt rồi, cuộc đời này đôi khi cũng không cần phải là người mình yêu, mà chỉ cần bình thản tìm một người sống với nhau tới già là được."
Mộc Cẩn Hiền nhìn đăm đăm Trác Hạo Hi nói: "Thế em nghĩ sao nếu chúng ta sống với nhau tới già?"
Trác Hạo Hi ngẩng đầu lên, cười nhạt: "Sao cuộc đời có thể theo ý mình được!" Mộc Cẩn Hiền nhìn vẻ mặt của Trác Hạo Hi, không muốn dây dưa vấn đề này tiếp nữa: "Anh nhớ hình như Mạc Ninh Viễn với Hoàng Giai Viện đã có đính hôn với nhau từ lâu rồi thì phải."
Trác Hạo Hi nghịch tóc: "Hình như là vậy đó! Tôi nhớ trước khi tôi xuất ngoại, dường như Ninh Viễn đã đính hôn với Hoàng Giai Viện rồi."
"Đâu chỉ có vậy! Ngày Mạc Ninh Viễn được cứu khỏi Giang gia không được bao lâu, Mạc Ninh Viễn đã lập tức đính hôn với Hoàng Giai Viện, lúc đó Diệp Tử Ngưng đang tìm con dâu để gả cho y, mà Hoàng gia lại muốn bợ đít nhà họ Diệp, nên vì thế mà hai bên cũng ăn nhịp với nhau luôn!"
Trác Hạo Hi cau mày: "Hóa ra là vậy! Anh không nói tôi cũng không biết."
"Tuy đính hôn đã lâu, nhưng lễ cưới lại bị trì hoãn đến tận bây giờ, cũng may là Mạc Ninh Viễn còn nhớ tới, không thì chẳng biết Hoàng Giai Viện còn phải đợi đến khi nào, đoán chừng là tới lúc trở thành một bà già lọm khọm luôn ấy chứ." Mộc Cẩn Hiền chậc lưỡi lắc đầu, nhưng trên mặt lại hiện hữu ý cười. Trác Hạo Hi nghiêng đầu, khẽ cười: "Sao anh biết rõ quá vậy? Không biết còn tưởng anh là mấy tay báo chí luôn đó! Hay là anh có ý với Hoàng Giai Viện, nên thấy Ninh Viễn lạnh nhạt với cổ như vậy làm anh đau lòng?"
Mộc Cẩn Hiền xấu hổ lúng túng cười: "Sao anh lại có ý với Hoàng Giai Viện được? Anh còn chẳng biết cô ta trông ra sao nữa mà, tại anh chỉ tình cờ nghe được chút thôi."
Trác Hạo Hi vuốt tấm thiệp mời: "Giúp tôi chuẩn bị một bộ lễ phục đi, tôi phải đi mới được."
Sắc mặt Mộc Cẩn Hiền trắng bệch: "Bụng của em như vậy sao ra ngoài được, để anh đi thay em là được rồi. "Hắn sợ nhất là Hạo Hi đòi đi, cuối cùng đúng là Hạo Hi đòi đi thật.
Trác Hạo Hi suy nghĩ rồi nói: "Yên tâm đi, qua một tháng nữa thời tiết cũng chuyển lạnh, mặc nhiều quần áo xíu sẽ nhìn không ra đâu, với lại bây giờ cũng có nhiều người bụng bia mà, cẩn thận chút là được rồi, nói gì thì nói cũng là ngày quan trọng của Ninh Viễn, tôi không tới cũng không được." Mộc Cẩn Hiền cắn răng: "Để nói sau đi, dù sao lễ cưới này có thể tổ chức thành công hay không cũng không nói trước được!"
Trác Hạo Hi lườm hắn: "Anh nói bậy bạ gì đó?"
Mộc Cẩn Hiền dửng dưng nói: "E là Giang Minh Dịch sẽ không trơ mắt đứng nhìn đâu."
Trác Hạo Hi cười lạnh: "Buồn cười, việc Ninh Viễn kết hôn, Giang Minh Dịch chỉ là người ngoài thì có quyền gì nhúng tay vào?
Lương Vi vừa vào phòng tiếp khách, Giang Minh Dịch đã lập tức đứng lên: "Ninh Viễn đâu?"
Lương Vi cười xin lỗi: "Tôi cũng không biết Mạc tổng đang ở đâu, nhưng dù tôi có biết, cũng sẽ không nói với anh, Giang tiên sinh à, Mạc tổng sắp kết hôn rồi, nên anh cũng biết giờ là lúc đôi trẻ người ta quấn quýt bên nhau mà, chẳng lẽ anh tính tới phá đám?" "Sao tự dưng Ninh Viễn muốn kết hôn?" Giang Minh Dịch bần thần ngồi xuống.
Lương Vi nhìn Giang Minh Dịch khó chịu, nhếch miệng: "Người tới tuổi này nghĩ đến chuyện yên bề gia thất cũng không có gì là lạ, thực ra Giang tiên sinh cũng nên lo tìm một người đi!"
Giang Minh Dịch sầm mặt: "Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm."
Lương Vi cười hiền: "Tôi lại quá lời rồi, nhưng nếu như thế thì chẳng phải Giang tiên sinh sẽ không cần chạy qua công ty bọn tôi suốt ngày sao? Anh làm ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của công chúng tôi lắm đó."
Giang Minh Dịch cắn răng, nói: "Xin lỗi."
Lương Vi sửng sốt nửa ngày trời, mới phản ứng lại được, Giang Minh Dịch đang xin lỗi mình đấy à? Qua một hồi lâu sau mới mở miệng nói được: "Mời Giang tiên sinh về cho."
Giang Minh Dịch cắn răng, cuối cùng cũng chịu đi. Lương Vi nhìn theo bóng lưng Giang Minh Dịch mà lắc đầu: "Không yêu ai, mà lại đi yêu ông sếp của mình, thật đáng thương quá."
Giang Minh Dịch ủ rũ cúi đầu đi về, Lương Vi vào phòng làm việc của mình, Mạc Ninh Viễn đang làm ổ trên ghế chơi game: "Mạc tổng, cậu ở đây làm gì?"
Mạc Ninh Viễn quay đầu, cười tít mắt với Lương Vi: "Vi Vi à, tông màu của phòng anh quá lạnh, quá cứng nhắc, ai ở trong đây lâu chắc cũng trở thành tên u ám hết cho xem, anh nên sửa sang lại chút đi."
Lương Vi nhìn game đang mở trên màn hình, thì thấy được một khuôn mặt điển trai nồng nặc hơi thở cấm dục, Mạc Ninh Viễn xấu hổ tắt trò chơi: "Tôi chưa kịp làm gì hết á Vi Vi, mới bấm vô thôi à."
"Cút."
Mạc Ninh Viễn ấm ức nhấc đít ra khỏi ghế.
Sau đó bèn hỏi: "Giang Minh Dịch đi rồi hả?"
Lương Vi nhẹ gật đầu: "Nếu đã không thích hắn, thì sao không nói cho rõ đi?" Mạc Ninh Viễn bất lực thở dài: "Tôi cũng muốn nói rõ với hắn, nhưng não của Giang Minh Dịch lại có vấn đề, rất khó nói rõ ràng hết được."
Lương Vi nhìn Mạc Ninh Viễn khẽ thở ra một hơi: "Sắp kết hôn rồi, mà cậu không đi chuẩn bị tiệc cưới sao?"
"Kết hôn thôi mà, tôi đẹp trai như vậy cần chuẩn bị làm gì? Với lại, tôi có tìm được công ty tổ chức sự kiện rồi, bọn họ sẽ chuẩn bị giúp tôi hết ấy mà." Mạc Ninh Viễn vỗ vai Lương Vi.
Lương Vi trợn mắt: "Dù sao người muốn kết hôn là cậu, muốn vợ cũng là cậu."
Mạc Ninh Viễn giương mắt nhìn Lương Vi, mỉm cười: "Sao tôi thấy anh còn lo lắng hơn tôi vậy?! Đúng là..."
Trực giác Lương Vi mách bảo câu tiếp theo của Mạc Ninh Viễn sẽ là Hoàng Đế không vội, thái giám vội, lập tức ngắt lời nói: "Cậu cút ra ngoài cho tôi." Mạc Ninh Viễn chớp chớp mắt, đau lòng nhìn Lương Vi: "Anh hung dữ như vậy làm gì chứ?"
Lương Vi hừ lạnh, không thèm trả lời.
Mạc Ninh Viễn thở dài: "Anh không cần làm bản mặt thế đâu, làm như tôi nợ anh một đống tiền vậy, anh còn phải làm phù rể cho tôi nữa đấy, nên nếu tới ngày đó mà anh cứ làm cái mặt như vậy, sợ là dọa khách sợ khϊếp vía hết cho xem."
Mạc Ninh Viễn nghiêng đầu: "Sao anh không đồng ý cho được, làm phù rể sẽ có lợi lắm đó nha, đến lúc đó sẽ được ở gần với phù dâu, nghe nói là đẹp lắm á."
Lương Vi nhếch miệng: "Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng mà tôi không có hứng."
Mạc Ninh Viễn khó hiểu nhìn Lương Vi: "Chả lẽ anh muốn làm phù dâu?"
Lương Vi tức giận hít sâu một hơi: "Mạc Ninh Viễn, cậu cút ra ngoài cho tôi."