"Mạc tổng thật tài giỏi, bài báo này vừa đăng lên thôi, mà doanh thu báo chí của công ty chúng ta được tăng lên gấp ba lần rồi." Tổ trưởng tổ thông tin nịnh nọt nhìn Mạc Ninh Viễn.
Mạc Ninh Viễn dựa lên ghế, vẻ mặt lười nhác cười: "Rodin từng nói, trong cuộc sống không hề thiếu hụt cái đẹp, cái thiếu hụt mới là đôi mắt không giỏi phát hiện cái đẹp, đừng mở miệng nói với tôi là không có tin tức gì, chẳng phải tin tức thời buổi này toàn là vô căn cứ, bịa đặt hết hay sao? Vậy nếu đã không có tin gì, thì mình bịa thôi!"
Nói đi nói lại chuyện này cũng chục lần rồi, mà còn sợ không ai tin nữa à? Cũng không biết lúc bài báo này được tung ra ngoài, sẽ có ai báo tin vui cho Giang gia, rồi chúc Giang tiểu thư sinh được quý tử hay không?
Tổ trưởng tổ thông tin gật đầu như giã tỏi: "Đúng, đúng, đúng, Mạc tổng nói rất chính xác." Lương Vi đi vào thì đã thấy được cái mặt vênh vang đắc ý của Mạc Ninh Viễn, sau đó bèn nhìn qua tổ trưởng tổ thông tin: "Tổ trưởng Lý, lúc tôi đi tới đây, thấy trong phòng thông tin hình như hơi loạn, tổ trưởng Lý mau về đó xem sao đi."
Tổ trưởng Lý gật đầu, nói: "Thế tôi đi trước đây."
Lương Vi nhìn Mạc Ninh Viễn, cười cợt: "Hình như Mạc tổng rất đắc ý nhỉ."
Mạc Ninh Viễn cầm tờ báo lên: "Vi Vi, anh xem bài báo viết tình cảm dạt dào lắm đúng không? Làm người đọc thấy nhộn nhạo hết sức luôn đúng không?! Vậy không chừng trình độ hành văn của đám phế vật tổ thông tin kia còn không đủ đẳng cấp để so sánh với tôi rồi, xem ra, nếu tôi mà không làm sếp, thì không chừng muốn đi làm phóng viên cao cấp cũng dư sức."
Lương Vi ngồi xuống, cười cười nói: "Mạc tổng đa tài đa nghệ khiến Lương Vi thật ngưỡng mộ." Mạc Ninh Viễn xấu hổ mỉm cười: "Vi Vi khen tôi như vậy làm tôi ngại quá trời à."
"Bài báo thì tốt rồi, nhưng cậu định kết thúc chuyện này như thế nào?!"
Mạc Ninh Viễn ngẩng đầu lên: "Kết thúc? Kết thúc như thế nào á? Chẳng phải thế này là tốt rồi sao?"
Lương Vi gật đầu: "Vậy cậu cảm thấy tốt là được rồi."
Giang Minh Dịch mở cửa đi vào, Mạc Ninh Viễn xoay đầu nhìn ra cửa, buồn bực lầm bầm một câu: "Này! Bảo vệ với thư ký đứng ngoài đó làm cảnh hết đấy à? Cái đám ăn không ngồi rồi này!"
Giang Minh Dịch nhìn Mạc Ninh Viễn đăm đăm, Lương Vi thấy sắc mặt Giang Minh Dịch đang cực kỳ khó coi, thì bình tĩnh đứng lên: "Hai người cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước."
Mạc Ninh Viễn nhìn vẻ mặt của Giang Minh Dịch, bật cười "Phì" một tiếng: "Sắc mặt Giang tiên sinh khó coi ghê, như mới mất cha mất mẹ vậy đó." Giang Minh Dịch giật lấy tờ báo trong tay Mạc Ninh Viễn: "Dù Tiểu Phỉ có làm mích lòng em, em cũng đâu cần hủy hoại danh dự của nó đến thế!"
Mạc Ninh Viễn gãi gãi tai: "Giang tiên sinh tới tìm tôi để hỏi tội đấy à?"
Giang Minh Dịch cúi mặt xuống: "Không có, anh chỉ đến để xin được em tha thứ thôi."
Mạc Ninh Viễn đứng lên, tiếc hùi hụi nhìn Giang Minh Dịch: "Thật tiếc quá! Tôi không hiểu đạo lý này cho lắm, tôi chỉ biết người khác dám đánh tôi một cái, tôi sẽ trả lại gấp mười, muốn trách thì trách em gái anh quá kiêu ngạo đi, vả lại, tiếng tăm của em gái anh trước giờ cũng đâu có tốt đẹp gì, giờ thêm cái nữa cũng đâu sao."
Giang Minh Dịch khẽ cười: "Đến bây giờ anh mới biết, thì ra tâm địa của em lại như vậy."
Mạc Ninh Viễn xoay người, chậc lưỡi lắc đầu: "Nghe nói Giang tiên sinh mắt sáng như đuốc, nhìn thấu được mọi việc, hoá ra cũng chỉ có mỗi thế thôi, trên đời nhiều chuyện đồn bậy bạ thật chứ, Giang tiên sinh đúng là có tiếng mà không có miếng mà." Giang Minh Dịch cúi mặt, cười cười: "Em nói đúng."
Mạc Ninh Viễn mất hứng mà hừ lạnh một tiếng.
Giang Minh Dịch nhìn Mạc Ninh Viễn không chớp mắt: "Ninh Viễn, hình như lâu rồi Lương Trầm không tới đây gặp em."
Mạc Ninh Viễn chống cằm: "Anh quan tâm hắn vậy, chẳng lẽ thích hắn rồi?"
Giang Minh Dịch mỉm cười : "Đương nhiên là không."
Mạc Ninh Viễn tiếc nuối lắc đầu : "Vậy thì tiếc quá, nếu Lương Trầm mà biết anh thích hắn, thì chắc chắn sẽ vui dữ lắm."
Giang Minh Dịch lắc đầu, biểu cảm trên mặt lộ ra vẻ bất lực: "Bọn anh là kẻ thù truyền kiếp của nhau mà."
Mạc Ninh Viễn bĩu môi: "Chuyện tình cảm đâu thể nói rõ được, lỡ như oan gia ngõ hẹp, rồi yêu nhau luôn thì sao."
Giang Minh Dịch nhìn Mạc Ninh Viễn, nói: "Em suy nghĩ nhiều rồi, cuộc sống này đâu giống phim thần tượng." Mạc Ninh Viễn gật gật đầu: "Đúng ha! Bởi vậy tôi chỉ muốn trải qua cuộc sống bình thường thôi."
Lạc Hoài An nhìn tấm gương, vuốt ve khuôn mặt của mình, Tiêu Sở đứng phía sau buồn cười nhìn Lạc Hoài An: "Bộ trong đó có gì sao?"
Lạc Hoài An quay đầu nhìn Tiêu Sở, rồi quay mặt trở lại: "Tiêu Sở, anh thấy da mặt em có phải trắng lắm không? Tới nỗi sắp thành tiểu bạch kiểm luôn rồi nè, anh nghĩ em có nên mua ít son về thoa lên để che bớt không."
Tiêu Sở nhìn sắc mặt của Lạc Hoài An mà trong lòng cảm thấy bất an, sắc mặt y bỗng tái nhợt như thế, đến mức như đang có bệnh vậy.
Lạc Hoài An soi gương: "Em còn chưa già nữa, mà không biết sao dạo này thấy người yếu quá, nhiều lúc chỉ mới chạy chút xíu thôi là tim đã đập thình thịch thở không nổi luôn." Tiêu Sở cau mày, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Lạc Hoài An nghiêng đầu nhìn Tiêu Sở rồi than thở: "Anh nói xem trong nhà này không có người đẹp nào hết, mà người ta nói thấy người đẹp tim mới đập nhanh thôi, nhưng ở đây có ma nào đâu, mà mắc gì tim đập dữ vậy không biết!"
Tiêu Sở vừa tức giận, vừa buồn cười nhìn Lạc Hoài An: "Có phải dạo này em ngủ không đủ giấc không?"
Lạc Hoài An lắc đầu: "Em lăn trên giường cả nửa ngày rồi, còn ngủ thêm nữa chắc thành heo luôn quá."
Tiêu Sở sờ trán của Lạc Hoài An, sắc mặt âm u: "Hình như em bị sốt rồi."
Lạc Hoài An đẩy tay Tiêu Sở ra: "Nhảm nhí, anh mới bị sốt thì có, từ nhỏ tới giờ chỉ có khi em ăn nhiều, dẫn đến dạ dày tạm thời không chịu được mới hành sốt thôi, anh tưởng tay của anh là nhiệt kế chắc?! Anh còn không phân biệt được đường với muối nữa, mà mới đoán một cái là biết em bị sốt rồi?" Tiêu Sở kéo tay Lạc Hoài An: "Để anh chở em đi bệnh viện nhé."
Lạc Hoài An hất tay Tiêu Sở ra: "Anh đừng nói nhảm nữa được không?"
Lạc Hoài An xoa xoa gương mặt của mình: "Em nghĩ mình chỉ bị thiếu máu thôi, để ăn tí cao da lừa, với nhân sâm, nấm linh chi gì đó để bồi bổ là được, anh mau đi mua cho em đi."
Tiêu Sở nắm lấy tay Lạc Hoài An, nghiêm túc nói: "Không được, hay là mình đi kiểm tra chút đi, như vậy anh mới yên tâm."
Lạc Hoài An gạt tay Tiêu Sở ra, không đồng ý nói: "Anh lo cái gì chứ? Chẳng phải sáng mai bệnh viện gửi báo cáo sức khỏe tới ngay sao? Anh làm gì phải bồn chồn quá vậy? Nhìn không ngầu xíu nào hết."
Tiêu Sở dời mắt nhìn xuống ngón tay của Lạc Hoài An, trên tay y vẫn còn quấn băng gạc xung quanh, Tiêu Sở quan tâm hỏi: "Tay của em đỡ hơn chưa?"
Lạc Hoài An cởi bỏ băng gạc, nhíu mày nói: "Nói tới cũng thật lạ, đã qua mấy ngày rồi mà vẫn chưa lành, hôm qua còn bị chảy máu, hôm nay cũng vậy, chắc muốn lành lại cũng khó lắm." Sắc mặt Tiêu Sở cực kỳ khó coi: "Không được rồi, phải đi bệnh viện với anh."
Lạc Hoài An thấy mặt mày Tiêu Sở đã trở nên tái nhợt cùng cơ thể không ngừng run rẩy, bèn nhẹ nhàng nâng tay lên xoa xoa lồng ngực hắn: "Đừng lo, đừng lo, chỉ chảy chút máu thôi mà, đại trượng phu đổ máu không đổ lệ, không phải chuyện to tát gì hết, vả lại người chảy máu là em mà! Anh lo làm gì không biết."
Tiêu Sở hung hăng trừng Lạc Hoài An: "Nếu là anh thì anh còn không lo, nhưng người bị là em, thì anh sẽ thấy cực kỳ khó chịu đấy!"
Lạc Hoài An bị Tiêu Sở rống một cái, làm cả người suýt choáng váng, Lạc Hoài An lau mặt: "Anh không cần hung dữ đến thế đâu, nước bọt văng hết lên mặt em rồi này."
Tiêu Sở tức giận nhìn Lạc Hoài An, y lấy lòng cười cười với Tiêu Sở, hắn lập tức kéo y đi ra ngoài. Lạc Hoài An bị Tiêu Sở kéo đến bước đi loạng choạng: "Anh đi chậm lại xíu đi, không phải ai cũng chân dài như anh đâu, chậm lại, chậm lại đi! Em sợ đi không nổi rồi này..."
Tiêu Manh nghe thấy động tĩnh, bèn mở cửa đi ra, uể oải khó hiểu nhìn Lạc Hoài An và Tiêu Sở: "Hai người ở đó làm gì vậy?
Vẻ mặt Lạc Hoài An như đưa đám nhìn Tiêu Manh: "Tiêu Manh mau tới cứu ba ba đi, cha của con muốn đẩy ba ba xuống hố lửa rồi nè."
Tiêu Manh mở to mắt, hiện lên dấu chấm hỏi to đùng nhìn Tiêu Sở, hắn ôm ngang Lạc Hoài An lên: "Đừng nghe ba ba con nói bậy, lo vào nhà làm bài tập đi."
Tiêu Manh chu môi nhỏ: "Con mới nhỏ xíu đã bắt con làm bài tập rồi, thật đáng thương! Thật đáng thương quá đi."
"Đáng thương cái gì? Lúc cha còn nhỏ cũng làm bài tập đó thôi." Tiêu Sở khinh thường nói. Lạc Hoài An bị Tiêu Sở ôm vào lòng, không nhịn được mà đỏ mặt: "Thả em xuống đi, để người làm nhìn thấy thì không hay đâu!"
Tiêu Sở nhìn y, nói: "Từ khi nào mà da mặt em mỏng thế?"
Lạc Hoài An túm tóc của Tiêu Sở, nghiêm túc nói: "Da mặt em trước giờ vẫn rất mỏng đấy."
Tiêu Sở nhìn Lạc Hoài An cười nói: "Được, là anh sai, em đừng giận nha, nhưng chẳng phải em sợ đi mệt sao? Để anh ôm em như vậy cũng tốt ấy chứ"
Lạc Hoài An khinh thường quay mặt đi: "Thôi đi, ăn đậu hủ của người ta mà còn ra vẻ nữa."